Trúng Độc

Chương 54



Trường học sau giờ trưa mặt trời nóng như lửa làm cho ta cảm giác buồn ngủ, nhưng chung quy bản thân vẫn kềm chế lại không để bị ảnh hưởng.

Cổng vào không cho xe di chuyển, ta cũng không thể xin xỏ để được cho qua, nên ta trực tiếp đậu xe bên lề đường tự mình đi bộ vào.

Do đi quá vội vàng nên cơm ta cũng chưa ăn, ta cũng quyên hỏi Trương Á Phi nàng đang ở nơi nào,...nhiều sự việc khó xử xảy ra làm ta cảm giác có chút bi thương.

Ta tình cờ thấy phía trước đường nhỏ Thượng Kiệt thân ảnh quen thuộc Ta hô to một tiếng —— "Thượng Kiệt!!"

Tay nàng ôm vài cuốn sách, hôm nay nàng ăn mặc đơn giản quần tây áo sơ mi, vài sợi tóc buông xõa trên gò má nàng, dáng vẻ nàng hiện tại như học sinh. Nàng dùng bước hướng về nơi âm thanh ta gọi.

Ta từ bóng cây bên này nhanh chân chạy tới. Nàng không nghĩ tới sẽ là ta, trong nháy mắt con ngươi trợn to vè bất ngờ.

"Đi theo ta!" Ta kéo lấy cổ tay nàng lôi nàng cùng nhau đi.



Nàng bị ta lôi một cái lảo đảo sắp ngã, nên đành bị động theo ta đi, sách trong tay nàng có một quyển không cẩn thận rơi trên mặt đất."Thành... Thành, chờ chút!"

Ta không có buông tay, chỉ đi trở về ngồi xổm xuống giúp nàng đem sách nhặt lên lấy ở trên tay mình lại tiếp tục đi.

"Ta đây đi làm... Ngươi có chuyện gì?" Nàng hơi giãy dụa, tiếng nói từ ta phía sau ta phát ra.

Vừa bước ra cổng trường. Cảnh sát đứng bên cạnh xe ta xuất hóa đơn phạt ta đổ xe không đúng quy định, thực sự là quá xui cho ta.

Ta mở cửa xe lôi nàng ngồi vào ghế, hẳn do ta quá nghiêm túc là nàng không phản bác mà ngoan ngoãn ngồi vào.

Đợi cảnh sát làm xong thục tục rời đi, ta mở cửa xe ngồi vào.

Ta khời động xe chạy đi, nàng lên tiếng hỏi ta "Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?!"

Ta đạp ga đi nhanh, xe lao vút trên đường. Kỳ thực ta cũng không biết mang nàng đi chỗ nào, ta cũng không biết nói gì."Đi một nơi có thể chỗ nói chuyện."

Đi tiệm cà phê hoặc là quán nước vỉa hè? Cũng không phải chỗ tình nhân hẹn hò!

Cuối cùng, nơi chúng ta đến là ở nhà ta.

Thang máy chầm chậm đi lên trên, thời gian làm ta bỗng nhiên nghĩ đến, đây là ta lần thứ nhất ta dẫn nàng tới nhà của ta.



Nàng đi vào trong phòng nhưng không ngồi xuống, chỉ ở đó hỏi ta, "Có chuyện gì... Nói đi."

Nàng vừa hỏi, cảm giác nóng bức khó chịu sông tới trong ta.

Đi tới trước mặt nàng, ta để bàn tay ta mở ra."Cái này ngươi nói thế nào?"

Chiếc nhẫn màu xanh, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Nàng liếc mắt nhìn một cái, sau đó di chuyển tầm mắt, một bên co lại khuỷu tay, vè mặt nàng như vô tội mà hỏi lại ta "Cái gì nói thế nào?"

"Đây là nhẫn ta đưa cho ngươi, ngươi tại sao phải cho người khác?!" Sự hờ hững của nàng làm ta không nhịn được tăng cao âm lượng.

Nàng biểu tình đau xót."Nó theo ta không có duyên phận."

"Vậy ngươi liền biết nó cùng Á Phi có duyên phận!?"

Mặt của nàng nhìn qua đến, mắt oán giận nhìn ta. "Phải! Ta biết. Ta chính là biết! Ngươi lớn tiếng như vậy nói cho trọn vẹn thế giới nàng là bạn gái ngươi, ta tiếp tục không biết chính là đứa ngốc!"

"Ngươi chính là cái đứa ngốc!"

Ta âm lượng lớn làm dằn lại tiếng nói của nàng. Nàng bị ta la đến ngẩn người.

"Nếu như ngươi không phải đứa ngốc chính là sẽ giả ngu. Thượng Kiệt..." Ta nói xong, tiến lên một bước, "Ta nói rồi ta yêu ngươi a... Ta yêu luôn luôn là ngươi a..."

Bất ngờ ta thổi lộ khiến người ta nghẹn ngào. Vào giờ phút này ta tự giễu cợt lên sự yếu đuối của chính mình. Vĩnh viễn ta như đứa bé, muốn như thế nào mới có thể gánh vác lên nói lê tư cách yêu đương.

"Trương Á Phi là bạn của ta, không phải là bạn gái! Ra mắt mọi người trong nhà, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?! Ta có đối tượng là chuyện không sớm hay muộn,, ta tìm người diễn kịch, lẽ nào ngươi muốn cho ta ngay ở trước mặt cả nhà nói ta thích ngươi nói ta dụ dỗ chính mình chị dâu?!"

Nàng hoảng hốt ở tại chỗ.

Ta không biết là không phải là mình vô lý cùng ăn nói linh tinh làm cho nàng sợ, chỉ là ta thất vọng, ta đi tới trước người của nàng đem nàng ôm vào trong lòng.

"Đừng nhúc nhích. Muốn ta ôm....Liền một lúc..."

Nàng không có giãy dụa, mềm mại mặc ta ôm. Ta nắm chặt cánh tay, càng ôm càng chặt. Mỗi một giây đều là quý giá, ta không dám lãng phí, ta lãng phí không nổi.

"Kiệt, thực xin lỗi... Ta yêu ngươi..."