Trọng Sinh Vì Anh

Chương 34: Ông ơi



Sáng sớm hôm sau, Diệc Minh Phomg và Mộ Miên đã ra sân bay chuẩn bị trở về. Chớp mắt đã về đến Diệc gia, Diệc Khải thì đã ra ngoài từ lâu, chỉ có Lục Nhiên ở nhà chờ. Vừa nhìn thấy Mộ Miên, đôi mắt Lục Nhiên sáng lên như gặp tri kỷ, bà ôm lấy cậu, xoa đầu, nức mắt nức mũi tèm nhem khiến Mộ Miên bối rối, phải dỗ dành rất lâu

" Ôi Tiểu Mộ của mẹ, mẹ tưởng con bỏ thằng Phong luôn rồi "

" Mẹ à, con không để Miên đi theo người ta dễ vậy đâu "

" Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Hôm nay con chơi cả ngày với mẹ nhé ? "

" Chỉ có con hiểu mẹ thôi "

Diệc Minh Phong: Cha mà biết chắc buồn dữ lắm

Diệc Minh Phong cũng không làm phiền khoảng khắc đoàn tụ của hai mẹ con, anh tranh thủ xếp lại đồ đạc rồi tranh thủ lên công ty. Mộ Miên và Lục Nhiên ngồi hàn huyên với nhau rất lâu, cậu kể lại những gì đã trải qua khiến Lục Nhiên vừa thương vừa không kiềm được cảm xúc. Hai mẹ còn tình thâm ngồi nói chuyện đến tối muộn, lúc này điện thoại Mộ Miên lại reo lên, là Lương quản gia

" Bác Lương, có chuyện gì ạ ? "

" Cậu Mộ...Lão gia gia...tỉnh rồi. Cậu mau về đi, ông ấy muốn gặp cậu "

" Thật sao ? Được con về ngay "

Mộ Miên cúp máy, gương mặt hớn hở không kiềm nén được vui mừng và hạnh phúc. Cậu nâm tay Lục Nhiên lắc dữ dội, thiếu điều muốn nhảy lên hét thật vui sướng

" Mẹ mẹ..Ông tỉnh rồi, ông nội tỉnh rồi !!! "

" Ôi trời ơi, phải nhanh về bên đó thôi. Để mẹ đi cùng con "

" Con không thể chờ được nữa "

Lục Nhiên và Mộ Miên nhanh chóng lên xe, chạy thật nhanh về Mộ gia, Mộ Miên ngồi trên xe bồn chồn không thôi, Lục Nhiên phải giúp cậu bình tĩnh rất lâu. Bà cũng đã thông báo cho Diệc Khải và Diệc Minh Phong cùng biết tin vui này. Đến Mộ gia, chân Mộ Miên như gắn cả động cơ, chạy còn nhanh hơn bình thường làm Lục Nhiên chỉ sợ cậu sẽ té mất. Gần đến cửa phòng Mộ lão gia gia, Mộ Miên bất giác khựng lại, Lục Nhiên chạy phía sau thở không ra hơi, cũng đứng hình vài giây. Là Mộ Dật và Liễu Huyên Yên

" Tại sao hai người lại ở đây ? "

" Cha và mẹ định vào thăm ông. Không lẽ không được sao ? "

" Hai người mà cũng biết thăm người nhà à ? Mà thôi tôi chẳng buồn nói với hai người làm gì. Mẹ, mình vào thôi "

Một tiếng "mẹ" khiến Liễu Huyên Yên giật mình, cứ nghĩ Mộ Miên đang gọi mình nhưng rồi bà ta cũng thức tỉnh. Người mẹ mà Mộ Miên kêu thật dịu dàng, dùng thanh âm vui vẻ ấy để gọi là không phải là bà ta mà là Lục Nhiên. Tận sau cõi lòng Liễu Huyên Yên có chút chua xót. Mộ Miên lướt qua Mộ Dật và Liễu Huyên Yên, đẩy cửa vào trong. Khung cảnh trong phòng vẫn vậy, chưa từng thay đổi, điều khác biệt chính là một người tóc đã bạc phơ ngồi bình tĩnh ở đó. Ông lão ấy nghe tiếng đẩy cửa, quay mặt về phía Mộ Miên, mỉm cười mà đáp

" Miên của ông đấy à ? Lớn quá ông nhận không ra mất "

" Ông..hức...ông ơi..ông ơi ông ..."

Mộ Miên nước mắt từ lúc nào đã rơi, chạy nhanh sà vào lòng Mộ lão gia gia, khóc nức nở. Bàn tay của ông thật ấm áp, thât dịu dàng, là cái xoa đầu mà mỗi ngày Mộ Miên luôn mong nhớ, luôn khao khát. Mộ Miên khóc như trút hết cả nỗi niềm trong tim, Mộ lão gia gia vẫn điềm tĩnh, vỗ về bóng lưng nhỏ bé của cậu, giọng nói ông xoa dịu cả tâm hồn Mộ Miên

" Miên của ông khổ nhiều rồi "

" Không..con không khổ...hức...Con về rồi...con sai rồi..hức...Là con có lỗi với ông..."

" Miên ngoan, ông không trách con. Ông tin cháu của ông sẽ tỉnh ngộ thôi "

" Hức...ông ơi...ông..."

" Ngoan, chẳng phải Miên đã tìm đúng người rồi sao ? Ông tin con lần này sẽ không còn lầm đường lạc lối nữa "

Mộ Miên nhìn người ông ốm yếu của mình, cậu thật sự đã có thể ôm ông, giữ lấy ông, được nghe ông nói, được ông xoa đầu thật rồi. Ông của Mộ Miên vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh cậu..Mộ Miên đã thay đổi được kiếp trước, ông vẫn sống bên cạnh cậu rồi, không rời đi nữa. Sau một lúc khóc hết nước mắt, Mộ Miên cũng bình tĩnh hơn, lúc này Lục Nhiên mới bước đến, lấy ghế ngồi cạnh Mộ Miên

" Ông ơi, đây là mẹ của Phong "

" Diệc phu nhân vất vả rồi, cảm ơn đã chăm sóc cháu trai ta "

" Mộ lão gia gia đừng khách sao, Tiểu Mộ với tôi như con cái vậy. Thằng bé ngoan lắm "

" Có Diệc gia quan tâm là ta vui rồi "

Ba người nói chuyện rôm rã vô cùng, Lương quản gia gõ cửa đẩy vào, hỏi Mộ lão gia gia liệu có cho Mộ Dật và Liễu Huyên Yên vào thăm hay không. Sắc mặt ông nghiêm lại, hóa ra trước khi Mộ Miên và Lục Nhiên đến, Mộ Dật và Liễu Huyên Yên cũng rất muốn vào, nhưng Mộ lão gia gia quyết không gặp, ông nói muốn chờ gặp Mộ Miên rồi Mộ lão gia gia có thể xem xét lại

" Ông cứ cho họ vào đi ạ "

" Vậy nghe cháu của ông vậy "

Được sự đồng ý, Lương quản gia cũng gật đầu rồi cho Mộ Dật và Liễu Huyên Yên vào. Họ bước vào không còn là dáng vẻ sang trọng, tạo nhã nữa, giòe trông hai người bối rối, vụng về đến kì lạ. Xem ra dù họ có giỏi thế nào, quyết đoán ra sao thì vẫn là sợ Mộ lão gia gia nhất. Mộ Miên nhìn Mộ Dật và Liễu Huyên Yên, gương mặt không chút gợn sống, xem ra là cậu thật sự chẳng còn để tâm đến cha mẹ mình thật rồi

" Cha...bọn con "

" Hai đứa bây còn dám về đây gặp lão già này sao ? Chúng bây xem chúng bây đã làm ra loại chuyện gì với cháu ta rồi ? Hả ? "

" Cha bớt giận..Bọn con chỉ cố gắng giữ lại công ty của gia tộc thôi. Miên nó là con là thiếu gia của Mộ gia, nó phải có trách nhiệm với những gì nó đang có "

" Phải, Miên là con cháu Mộ gia, nó có trách nhiệm vì Mộ gia. Nhưng có nhiều cách để giúp đỡ công ty, có bao nhiêu cách sao hai đứa bây không làm, phải trói buộc thằng bé vào cuộc sống nó không mong muốn bây mới hả dạ phải không ? "

Mộ Dật và Liễu Huyên Yên chỉ im lặng, không một lời phản bác. Mộ lão gia gia tức đến đỏ mặt, đứa cháu mà ông yêu thương, sao có thể để chịu sự thiệt thòi này

" Trước khi bắt Miên nó thực hiện nghĩa vụ của một thành viên của Mộ gia thì hai đứa bây đã thực hiện đúng nghĩa vụ của bậc làm cha làm mẹ hay chưa ? Lão già này không cần bây hiếu thuận, chỉ cần bây nghĩ một chút cho đứa con trai mà khó khăn lắm mới có được của mình thôi "

" Ông ơi "

" Đáng ra năm đó ta nên đuổi hai đứa bây rời khỏi cái nhà này mới đúng "

Mộ Dật và Liễu Huyên Yên bị mắng đến không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi. Mộ Miên được đòi lại công bằng liền có chút vui vẻ, đúng vậy cậu không cần tình yêu thương của cha mẹ ruột làm gì, còn rất nhiều người vẫn yêu thương Mộ Miên nhiều hơn thế. Mộ Miên được ông nội và Lương quản gia quan tâm, được Diệc Khải và Lục Nhiên chăm sóc, còn có được Diệc Minh Phong yêu chiều. Giờ Mộ Miên có nhiều tình yêu như vậy, cậu không cần phải tìm kiếm hay mưu cầu hạnh phúc kia do cha mẹ thật sự tạo ra nữa, cậu có đủ hạnh phúc rồi

" Ông ơi, con không sao...Ông đừng mắng nữa, ông nên nghỉ ngơi nhiều hơn "

" Được được, Miên của ông hiếu thảo quá, ông chỉ cần Miên thôi "

Sau đó Mộ lão gia gia liền đuổi Mộ Dật và Liễu Huyên Yên ra khỏi phòng. Lục Nhiên cũng xin phép ra phòng khách ngồi một lát, Mộ Miên ở lại trò chuyện với Mộ lão gia gia thêm một chút, đã lâu rồi cậu không được nói chuyện với ông, cậu có nhiều điều muốn nói lắm. Được một lúc thì Mộ Miên xin ra ngoài uống nước một lát, ra khỏi cửa liền thấy Diệc Minh Phong đã từ ngoài bước vào, gương mặt còn thay đổi sắc thái cực kì phong phú, xem ra có người còn hồi hộp dữ lắm. Mộ Miên tranh thủ kéo anh lại, trêu vài câu rồi dẫn Diệc Minh Phong vào gặp ông nội

Cốc cốc !

" Ông ơi, con dẫn người đến cho ông xem nè "

" Ôi là đứa trẻ nào đây, trông thân thiết với Miên quá, ông ghen tỵ đấy "

" Ông đừng chọc anh ấy, anh ấy là Diệc Minh Phong đấy ạ "

Mộ lão gia gia nghe thế liền hài lòng, gật đầu không ngớt. Nhìn chàng trai mà chau ông dẫn vào còn đang ngại ngùng, hồi hộp khiến ông buồn cười không thôi

" Nào, Minh Phong phải không, ngồi đi ngồi đi "

" Con chào ông "

" Ừm..Thanh niên trai tráng có khác, giao Miên cho con thì ông an tâm rồi "

Diệc Minh Phong gật gù, trông anh ngốc nghếch không thể tả được, Mộ Miên ngồi cười đến run người, không ngờ Diệc Minh Phong cũng có lúc như thế này. Mộ lão gia gia nhìn Mộ Miên đang cười khúc khích, lại nhìn ánh mắt dịu dàng của Diệc Minh Phong nhìn Mộ Miên, ông đã chắc chắn rằng cháu ông thật sự tìm đúng người rồi. Đã lâu rồi Mộ lão gia gia mới nhìn thấy nụ cười thật sự hạnh phúc trong tình yêu của cháu mình, ông an tâm phần nào

" Miên, con tìm đúng người rồi. Con xem, con cười rạng rỡ thế này, hạnh phúc thế này. Minh Phong đối xử với con tốt lắm phải không ? "

" Dạ..Anh ấy tốt lắm, tốt nhất thế giới này luôn ạ. Con có thể tin rằng sẽ chẳng tìm được một ai nhue anh ấy đâu ạ "

" Hô hô, xem con tâng bốc người ta kìa, ông lại ghen tỵ quá "

" Ông nói gì vậy, nếu anh ấy tốt nhất thế giới thì ông sẽ là tốt nhất vũ trụ. Con nói thật đấy "

Mộ lão gia gia cười theo, xem đứa cháu vừa trưởng thành vừa hạnh phúc, ông cũng không còn lo lắng điều gì nữa. Ngày trước, nhìn Mộ Miên sống chết đi theo Lam Sở, ông đã buồn, đã lo lắng đến đổ bệnh, ông sợ tên không tốt đẹp ấy làm hại cháu ông. Nhưng giờ nhìn xem, khung cảnh yên bình và ấm áp này chính là minh chứng cho điều ông lo lắng ấy đã không còn. Mộ lão gia gia đã già rồi, việc rời khỏi nhân thế là chuyện sớm muộn, ông không có điều gì lo lắng và hối tiếc ngoại trừ đứa cháu ngốc của ông. Nhưng có lẽ giờ ông không còn cảm thấy lo lắng rồi

" Chúc hai con hạnh phúc, bên nhau đến già "