Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 372: Chủ nhân & bạn bè



Ngay khi cảm giác điện thoại kia đã nhanh muốn bị anh bóp nát nổ, thanh âm như tiếng trời rốt cục vang lên.

Quản gia biết, mọi người được cứu.

Còn tưởng rằng thiếu gia sẽ ngoan ngoãn uống thuốc sau đó lại đi nói chuyện, ai ngờ anh vẫn không uống thuốc như cũ, phân phó nói: "Làm bọn họ chuẩn bị, năm phút sau họp."

"Vâng." Thư ký như được đại xá nhanh chóng đi ra ngoài thông báo, lưu lại một đám cấp dưới cùng quản gia vô cùng đau khổ. Nhiệm vụ của bọn họ là để chủ tử uống thuốc!

Ngay khi mọi người đang đau khổ, ngoài cửa vang lên một trận thanh âm giày cao gót.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người. Quản gia nhìn thấy, giống như thấy được cứu tinh.

"Tiểu thư Luna!"

Phượng Thánh Hiên nhìn dáng vẻ quản gia chạy về phía đối diện, cảm giác phía sau cái mông của ông ta đều muốn mọc lên cái đuôi chó.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua hộp thuốc quản gia cầm trong tay, khẽ nhíu mày hỏi: "Anh cả lại không uống thuốc?"

Quản gia sắp khóc: "Tiểu thư Luna, sau khi ngài đi liền không ai có thể khuyên thiếu gia uống thuốc. Thiếu gia đều đã năm ngày chưa uống thuốc."

"Quản gia, ông nói rất nhiều." Phượng Thánh Hiên thấy quản gia cáo trạng với Luna, lông mày không vui nhăn lại.

Thế nhưng là giờ phút này, quản gia cũng không quản được nhiều như vậy, đem hành vi tội ác không nghe lời của thiếu gia trong năm ngày này nói cho Luna.

Luna nghe quản gia nói, tiếp nhận thuốc trên tay ông, đi đến trước mặt Phượng Thánh Hiên: "Anh cả, mời uống thuốc."

Giờ phút này, Phượng Thánh Hiên bởi vì đứng thẳng thời gian dài khiến cho dạ dày đau đớn, đã để anh lại ngồi xuống lần nữa. Thân thể thon dài có chút uốn lượn, giờ phút này mồ hôi mịn trên trán đã bắt đầu trượt xuống từng viên lớn.

Thân thể khó chịu khiến cho tính tình của anh càng thêm táo bạo, giống như một con báo săn đang bị bệnh, dù đang ngồi ở nơi đó, lại tùy thời có thể bổ nhào hướng con mồi, một phát mất mạng.

Mắt phượng tà mị chau lên mang theo hung ác nham hiểm mà nhìn xem Luna, rất không khách khí trầm giọng nói: "Bách Lý, đừng tưởng rằng quan hệ của cô với cô ấy tốt, liền có thể ra lệnh cho tôi. Càng không nên quên thân phận của chính cô. Còn có, thu hồi ánh mắt mập mờ của cô, ngoại trừ cô ấy, đời này tôi tuyệt đối sẽ không động tâm với người phụ nữ thứ hai. Cho nên tuyệt đối đừng nên tự cho mình cái thân phận nữ chủ nhân kia."

Lời nói của Phượng Thánh Hiên cũng không làm cho Luna có cảm xúc quá lớn, cô chỉ là ánh mắt có chút thu vào, nói: "Tôi vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình, cũng không có tự cho mình cái thân phận nữ chủ nhân kia. Thế nhưng là anh cả, trước khi đi Noãn Noãn giao trách nhiệm coi trừng anh cho tôi, còn định kỳ hỏi thăm tình huống của anh, nếu như bệnh tình của anh chuyển biến xấu, tôi không biết đến lúc đó tôi nên trả lời cô ấy thế nào."

Phượng Thánh Hiên nổi giận: "Nói nhảm, cô là người của tôi, cô nói cô nên trả lời cô ấy như thế nào?"

Luna không sợ chút nào phản kháng nói: "Nhưng Noãn Noãn cũng là bạn của tôi. Tôi đã đáp ứng cô ấy, liền sẽ không nuốt lời."

Ánh mắt Phượng Thánh Hiên nguy hiểm nheo lại, ánh mắt hung ác nham hiểm phối hợp dung nhan tuyệt sắc cùng màu da bệnh trạng trắng nõn, liền giống như quỷ hút máu trong đêm tối, câu hồn nhiếp phách nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.

"Cho nên, cô vì bạn bè, có thể bán chủ nhân của cô?"

Nhìn xem khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, sắc mặt Luna bình tĩnh như trước: "Anh cả, lòng trung thành của tôi đối với anh, anh còn hoài nghi sao? Nhưng chính là bởi vì tôi tuyệt đối trung thành, cho nên tôi mới cố kỵ an nguy của anh. Chuyện Noãn Noãn giao cho tôi có lợi với anh, cho nên tôi mới chấp hành tuân theo yêu cầu của cô ấy một cách nghiêm ngặt. Anh cả, mời anh uống thuốc.."