Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 110: "Trong lòng anh, em vẫn luôn là nhất."



Nói rồi, Sở Quân Huân ngay lập tức lao vào hôn Lâm Liên Kiều, động tác rất ôn nhu. Sau đó lại nhẹ đặt cô nằm xuống giường, vừa hôn cuồng nhiệt vừa tranh thủ cởi chiếc áo vướng víu đang bó vào người.

Lâm Liên Kiều nhắm nghiền mắt tận hưởng nụ hôn sâu, đôi tay từ khi nào đã vòng qua ôm lấy cổ anh. Những ngón tay của cô run run chạm vào phần da thịt mỏng manh ở sau gáy của anh khiến lòng ngực anh cuộn trào nóng rực, càng ôm cô chặt hơn, khát khao chạm vào cơ thể mềm mịn của cô càng mãnh liệt.

Anh lưu luyến rời môi cô, từ từ di chuyển xuống, hôn mạnh từng nơi anh đi qua để lại dấu ấn, như một cách đánh dấu chủ quyền.

Lâm Liên Kiều rướn người, cảm giác lân lân tê dại đang lan truyền khắp tứ chi vì từng đợt động chạm của anh khiến người cô nóng ran, trong lòng như có chút gì đó bí bách không cách nào giải phóng được. Những âm thanh tỉ tê từ đó khẽ phát ra rất nhỏ từ trong cổ họng.

Đôi mắt đen huyền của cô nhanh chóng bị bao phủ bởi một màng lệ mỏng, nhìn nó long lanh như vầng trăng phản chiếu dưới mặt hồ trong đêm khuya thanh mát. Bộ dạng của cô lúc này trông vô cùng mỹ miều, khiến anh chỉ muốn nhanh chóng làm cho màng lệ đó ngưng đọng, rồi từng giọt rơi xuống một cách thoả mãn.

"Kiều Kiều, em sẵn sàng chưa?"

Giọng của Sở Quân Huân trầm thấp xuống rất cuốn hút, nằm dưới thân người đàn ông cường tráng, thân hình săn chắc đến từng múi cơ như thế này, sao cô có thể cưỡng lại cho được. Nhưng tâm trạng của cô thú thực vẫn có chút căn thẳng, cô chỉ nhẹ gật đầu, lí nhí đáp lại bằng một từ.

"Ừm."

Sở Quân Huân nhếch môi cười hài lòng, anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái, bàn tay nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve nơi mang tai làm cô phân tâm. Nhân lúc cô đang mơ màng tận hưởng sự dịu dàng thì đột ngột anh tiến mạnh một cái khiến cô bất giác cong lưng la toáng lên.

"A…"

Khuôn mặt cô nhăn nhíu lại trong một khoảnh khắc, bàn tay đang đặt trên vai anh bất ngờ bấu chặt.

Sở Quân Huân chuyển động nhẹ nhàng, ân cần hỏi bên tai cô để điều chỉnh tốc độ cho thích hợp.

"Đau lắm sao?"

Cơn đau dịu xuống một cách nhanh chóng, thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ đang dần nảy sinh chạy đi khắp cơ thể. Cô vòng tay qua tấm lưng lớn của anh, ôm chặt. Đưa đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào mắt của anh mà nói.

"Hơi đau chút thôi, giờ thì ổn rồi. So với những gì chúng ta trải qua, thì cảm giác này vẫn tốt hơn."

Đây rõ ràng là một lời mời gọi, Sở Quân Huân cũng không thể phụ lòng mong mỏi của cô, muốn làm cho cô thoải mái hơn nữa. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ đôi môi mềm, ánh mắt hiện giờ đã trở nên gian manh vô cùng.

"Miệng lưỡi thật ngọt, vậy anh… sẽ không khách khí nữa."

Sở Quân Huân nói là làm, anh ngay lập tức chuyển đổi dáng ngồi thẳng dậy, hai bàn tay gân guốc nắm chặt lấy hai chân của cô, ngang tàng động chạm mạnh bạo theo nhịp tăng dần khiến cô có hối hận cũng không kịp.

Cô quằn quại khổ sở, tay bám víu vào ga trải giường, nắm chặt nó đến nhàu nhĩ. Gương mặt không thể nào thả lỏng, giọng nói cũng bị làm cho đứt quãng.

"Anh… kiềm chế lại chút, đừng để em… mang… thai đó. Không phải bây… ư…"

Âm thanh phát ra từ cổ họng của cô là một thứ có tính kích động rất mạnh đến Sở Quân Huân, cô càng nói chỉ càng khiến anh thêm điên cuồng, cứ theo bản năng xâm chiếm cô không hề nghĩ ngợi đến điều gì.

"Kiều Kiều, bám chặt lấy anh."

Sở Quân Huân lại cúi người, mồ hôi đã lấm tấm trên vầng trán, hơi thở nặng nhọc nói với cô. Cô trong lúc lý trí mơ hồ cũng chỉ biết làm theo, cũng không ngờ ngay sau đó là từng đợt khoái cảm ập đến như vũ bão khiến cô thản thốc không thể kiềm giọng lại.

Cứ thế cô cùng anh trải qua một đêm tân hôn vô cùng nồng cháy. Mà người vui sướng thỏa thuê ra mặt chỉ có mình anh, còn cô đã phải xin anh dừng lại đến mấy lần, nhưng anh cứ dụ ngọt cô, rồi nhân lúc cô không phòng bị mà đánh úp. Sống lưng của cô giờ đây như sắp rã ra luôn rồi.

Cô nhìn anh uất hận, mệt mỏi đến vừa thở gấp vừa mắng.

"Sở… Quân… Huân… anh là đồ cầm thú. Còn dám làm lần nữa, em sẽ giết… anh."

Sở Quân Huân vuốt tóc vô cùng sảng khoái, lại nhanh chóng kéo chăn lên đắp lại cho cô, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên gương mặt đang giận dỗi.

"Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Từ giờ cho đến khi đôi ta răng long đầu bạc, em vẫn còn nhiều thời gian để mặc sức mắng anh mà."

Lâm Liên Kiều nằm dựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh, mắt đã không mở nỗi nữa cũng cố đáp lời anh cho bằng được.

"Được, răng long đầu bạc. Sau này… mà nghe em càm ràm mãi, anh cũng đừng có hối hận đấy."

Hơi thở của cô dần trở nên đều đều, vì mệt quá vừa nói xong liền thiếp đi. Sở Quân Huân lại chậm rãi vuốt lại những cọng tóc con của cô sang một bên, đặt lên trán cô một nụ hôn cưng chiều, môi anh mấp máy nói nhỏ.

"Nhất định không hối hận."



Sau hôn lễ ngày hôm đó, Lâm Liên Kiều đã phải trở lại ký túc xá để bắt đầu năm học mới. Khoảng nửa năm sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình hình như có thay đổi kỳ lạ, bí mật đến bệnh viện khám lại phát hiện mình đã mang thai ba tháng rồi.

Nhưng lúc này đang trong đợt làm báo cáo thực tập và thi đánh giá thường kỳ, thật sự rất bận rộn. Nếu cô nói với Sở Quân Huân, thế nào anh cũng nhất quyết muốn cô bảo lưu việc học ở nhà an thai, như vậy sẽ rất rắc rối. Cô rất phiền não, do dự mất mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định khoan cho anh biết.

Trôi qua hai tháng, khoảng thời gian bận rộn đã qua, chiếc bụng bầu năm tháng của cô cũng không quá lớn, nên ngoài bạn cùng phòng ra vẫn chưa bị ai phát hiện. 1

Nhưng kỳ nghỉ sau khi thi lần này cô định sẽ trở về báo tin vui này cho Sở Quân Huân biết, không ngờ lại nghe tin anh sắp phải đến Hoa thành ba tháng để tham dự hội nghị thường niên.

Lâm Liên Kiều muốn anh yên tâm rời đi làm việc nên lại quyết định giấu thêm ba tháng nữa, đến khi anh trở về thì vẫn còn kịp nhìn cái bụng tròn trĩnh của cô.

Không biết ông trời sắp xếp trêu ngươi thế nào, mà Sở Quân Huân lại bị Thủ tướng giao đi nơi khác làm nhiệm vụ thêm một tháng, ngày anh trở về cũng là ngày cô sinh con.

Khi biết chuyện cô giấu mình, còn dặn những người khác giấu kín không cho mình biết, anh đã rất tức giận.

"Kiều Kiều em giỏi lắm, em biến anh thành trò cười rồi."

Lâm Liên Kiều lúc này đang trên đường đến phòng sinh, gương mặt cô khốn khổ vì đau đớn. Tâm tình có chút không tốt nên ngang nhiên mắng ngược lại anh.

"Anh trách em? Không phải tại anh sao? Đã nói cẩn thận cho đến khi em tốt nghiệp rồi mà. Còn nữa, em đâu có biết anh đi lâu vậy chứ?"

Bụng cô co thắt đau dữ dội, đau như sắp chết đến nơi. Cô nắm tay anh siết mạnh như muốn vắt kiệt, vẻ đau đớn lột tả không thành lời. Thấy cô như vậy, dù anh có giận đến đâu cũng bỗng chốc tan biến. Thay vào đó ánh mắt của anh vô cùng xót xa.

"Được, được, là lỗi của anh hết. Em đừng giận, phải giữ sức."

Sau mấy tiếng vất vả, Lâm Liên Kiều rốt cuộc cũng sinh ra một cậu nhóc kháu khỉnh giống với Sở Quân Huân y như đúc, bế đứa nhỏ trên tay, anh càng nhìn càng thấy hãnh diện.

"Kiều Kiều, xem này, con rất giống anh."

Anh đặt con xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên cô lại nắm lấy tay anh, bộ dạng hùng hổ trước khi sinh đâu biến mất, cô thỏ thẻ giọng nỉ non, ánh mắt có phần ăn năn.

"Xin lỗi vì đã giấu anh, em cũng không có ý trách anh, tại lúc đó…"

"Không cần nói nữa, em và con bình an là tốt rồi."

Sở Quân Huân nhẹ nhàng mỉm cười cắt ngang lời cô, nhưng không phải anh không để bụng, gương mặt một giây sau bất chợt trở nên nghiêm khắc.

"Nhưng… tuyệt đối không có lần thứ hai."

Lâm Liên Kiều cũng lập tức đưa hai ngón tay lên thề thốt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Em hứa, nếu có lần sau thì…"

Đến đây cô bỗng dưng bị khựng lại, Sở Quân Huân liền cau mày hạ thấp giọng.

"Thì?"

Cô vậy mà lại cười tít mắt.

"Thì cùng lắm em sinh cho anh đứa nữa thôi."

Bị cô đùa giỡn, anh không những không tức giận, ngược lại còn nở ra nụ cười xảo quyệt.

"Được lắm, vậy… anh muốn mười đứa."

Lâm Liên Kiều ngay tức khắc đen xị mặt.

Anh đặt con xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên cô lại nắm lấy tay anh, bộ dạng hùng hổ trước khi sinh đâu biến mất, cô thỏ thẻ giọng nỉ non, ánh mắt có phần ăn năn.

"Anh bị hoang tưởng à?"

"Vậy thì năm đứa?"