Trong Loạn Thế

Chương 4: Những người thầm lặng



Năm giờ sáng sớm, Dương Việt trong cơn ngáy ngủ cảm giác được thân thể nhỏ nhắn rục rịch trong lòng mình.

Nguyên một đêm tay của Dương Tố Vy vẫn luôn nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn nghịch ngợm đủ loại, làm nó luôn ở trạng thái cương cứng như vậy.

Nàng giống như phát hiện đồ chơi mới khiến mình thích thú, chơi cả một đêm cũng chưa đã nghiền.

Bất quá lúc này trời cũng dần sáng, sợ bị ba mẹ phát hiện mình ngủ cùng anh hai, cô nàng bèn nhón chân đi từng bước nhẹ muốn trở về phòng.

Trước khi đi lại bị Dương Việt với chân theo đá một phát vào bờ mông tròn lẳn làm gò má ửng hồng vô cùng đáng yêu.

“Đêm qua tác oai tác oái, lúc này cũng biết sợ?” Hắn buồn cười trong lòng, vùi đầu vào chăn muốn ngủ tiếp.

Lại trằn trọc không thể nào ngủ được, dường như chỉ sau một đêm hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, giường nệm dù còn lưu lại hương thơm vẫn không thể sánh bằng mỹ nhân yêu kiều trong ngực.

...

Bảy giờ sáng, dì Xuân Hoa và Dương Tố Vy đã lên đồ lộng lẫy khiến Dương Việt nhìn hoa cả mắt.

Hiển nhiên nghe theo lời ông già, hai nàng muốn cùng Dương Việt đến khảo sát công trình ở lô đất ngoại thành.

“Đem cái này theo!” Dương Quá vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ từ trong phòng đi ra, trong tay ôm một cái hộp bằng sắt rỉ sét cũ nát giao cho Dương Việt.

“Cái gì đây ba?” Dương Việt nhận lấy hộp sắt, chỉ thấy trước hộp còn có ổ khoá nhỏ khiến hắn không tài nào mở được.

“Chìa khoá hộp này tao để dưới hầm ở lô đất đó, tới đó mở ra xem là rõ!” Dương Quá vừa ngáp vừa lười biếng nói.

“Ra vẻ thần bí!” Dương Việt buồn bực bĩu môi, bất quá vẫn nghe lời.

Hắn ôm hộp sắt tiến vào hầm đỗ xe đánh ra con BMW M760Li xDrive, chủ động bước xuống mở cửa xe làm động tác mời:

“Hai vị mỹ nhân lên xe!”

“Lắm chuyện!” Dương Tố Vy hừ một tiếng, nhấc làn váy trắng nở nụ cười ngọt ngào tiến vào.

Trương Xuân Hoa hôm nay chẳng hiểu vì sao ít nói đến kỳ lạ, nàng vẫn dịu dàng và lẳng lặng nhìn Dương Quá.

“Đi thôi!” Dương Quá vẩy vẩy tay, chất phát nở nụ cười.

Trương Xuân Hoa hít sâu một hơi, thân thể run rẩy tiến đến ôm chặt lấy Dương Quá.

Nhìn hai người ôm nhau, Dương Tố Vy chớp chớp mắt trêu chọc:

“Già rồi còn tình cảm gớm!”

Dương Việt cũng cảm thấy kỳ quái, ngày thường dì với ba hiếm khi nào thể hiện tình cảm trước mặt con trẻ.

Vài phút sau Trương Xuân Hoa cũng vào xe, nàng ngồi hàng ghế sau, Tố Vy ngồi ghế trước với Dương Việt.

Nhìn qua gương, hắn loáng thoáng nhìn thấy viền mắt Trương Xuân Hoa hơi ửng hồng, tuy nhiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, chắc là có bụi bay vào mắt nàng.

Nổ máy xe, phía sau vọng theo tiếng quát của Dương Quá:

“Ranh con chạy từ từ, coi chừng giao thông hốt mày tao đánh tét mông!”

Dương Việt sắc mặt tối sầm, hắn bận ôn thi đại học, chưa có thời gian thi bằng lái nên mới bị ông già trêu chọc.

Cắn răng đạp chân ga phóng vọt đi.

“Ranh con này!” Dương Quá nở nụ cười, khuôn mặt mập ú có chút phức tạp.

Hắn xoay người bước vào trong nhà, thay lấy một bộ vest đen từ trên xuống dưới, khuôn mặt say sỉn thường ngày bất chợt trở nên uy nghiêm đến lạ.

Dương Quá một mình tiến lên tầng thượng...

Chẳng biết từ bao giờ, một chiếc phi cơ phản lực chuyên dụng đã xé tan mây mù lơ lửng trên không chờ sẳn.

Thấy Dương Quá xuất hiện, người trên máy bay ném thang dây xuống.

Dương Quá lưu luyến nhìn qua ngôi nhà của mình thật lâu, vẻ quyết đoán hiện lên trong mắt, cắn răng leo lên máy bay.

Vèo.

Bằng vận tốc khủng bố, rất nhanh phi cơ đã biến mất khỏi bầu trời Đại Việt.



...

Vài giờ đồng hồ sau, tại Cơ quan Hàng không vũ trụ Hoa Kỳ - NASA.

Phi cơ phản lực hạ cánh, Dương Quá đeo kính râm, thân hình mập mạp từ trên bước xuống.

Nếu có người sống trong khu phố nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì chờ đón Dương Quá lúc này đều là những nhân vật thường xuất hiện trên tivi, gồm có vị lãnh đạo tối cao của Hoa Kỳ và những thành viên cao cấp bậc nhất của NASA.

“Tình hình thế nào rồi?” Dương Quá nặng nề dùng tiếng Anh hỏi.

“Không mấy khả quan, dựa vào quỷ đạo bay của thiên thạch thật sự đang nhắm thẳng vào trái đất!” Tổng thống Hoa Kỳ là người đầu tiên lên tiếng:

“Đường kính của nó lên đến vài km, sẽ là đại tận diệt nếu trực tiếp đâm vào!”

“Chúng ta không còn quá nhiều thời gian, đó là cách duy nhất!”

Dương Quá lấy ra bật lửa châm điếu thuốc, rít sâu và nở một nụ cười: “Mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch, tôi sẽ đích thân giải quyết!”

Hắn vừa dứt lời, lại có một nhóm người đi đến.

Đều là thành viên của Cơ quan Quản Lý An ninh Hạt nhân Quốc gia Hoa Kỳ - NNSA.

Rất nhiều năm qua, trái đất thỉnh thoảng vẫn luôn đối mặt với những nguy cơ tiềm tàng ngoài vũ trụ.

Trong số đó là thiên thạch, sao chổi, tiểu hành tinh, mảnh vụn có nguy cơ va vào trái đất.

Để tránh gây hoang mang dư luận cũng như cơ hội để các tổ chức khủng bố nhân cơ hội náo loạn, những lãnh đạo tối cao trên thế giới đều lựa chọn phong tỏa tin tức, tự động tìm kiếm phương hướng giải quyết vấn đề tồn vong toàn nhân loại.

Với sự phát triển của khoa học, công nghệ hàng đầu, cách duy nhất để con người đối kháng với thiên thạch rơi rụng là áp dụng tên lửa, bom nguyên tử và vũ khí hạt nhân làm lệch hướng rơi của chúng.

Trong những nhiệm vụ như thế này, độ chính xác yêu cầu ở mức độ tuyệt đối, hy sinh là điều khó tránh khỏi.

Dương Quá khi còn trẻ từng là mật vụ, vài năm sau lại đảm nhiệm đại tướng quân thủy quân lục chiến.

Ngoài ra còn một thân phận khác, phi hành gia hàng không xuất chúng là người Mỹ gốc Việt từng sống tại Hoa Kỳ.

Sau thời gian dài ẩn cư nghỉ hưu nơi quê cha đất tổ, nuôi dưỡng thằng con trưởng thành, hắn lại được đích thân tổng thống triệu tập để đảm nhiệm vai trò quan trọng.

Điều khiển tên lửa mang theo đầu đạn hạt nhân oanh tạc thiên thạch!

Với công nghệ hiện nay, tên lửa không người lái thỉnh thoảng vẫn xảy ra sự cố trong quá trình thử nghiệm.

Mà hiểm họa cấp bậc này thật sự không cho phép bất kỳ sai lầm nào phát sinh, buộc đích thân nhân vật có kinh nghiệm như Dương Quá đảm nhiệm trọng trách.

“Ông bạn già à…” Giám đốc NASA âm thanh có chút nghẹn ngào, bàn tay vỗ vỗ bả vai Dương Quá, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt thành lời.

Những người khác siết chặt tay cúi thấp đầu, bầu không khí thật sự bi thương và trĩu nặng.

“Hahaha!” Dương Quá thoải mái cười lớn: “Những năm này an nhàn cũng đủ rồi, trái đất này ban cho chúng ta tất cả, cũng là lúc nên trả ơn đến nó!”

“Nói đi cũng phải nói lại, nếu thân thể nát rượu này còn có thể làm ra cống hiến cấp độ này, đây thật sự là vinh diệu của ta!”

Với thân phận và địa vị của hắn, ngụy tạo cuộc sống của một kẻ giàu xổi nhờ may mắn trúng độc đắc hàng loạt tại Đại Việt là chuyện hết sức dễ dàng.

Một phần vì muốn quên đi thân phận, lánh đời nuôi con dưỡng cái.

Một phần vì không muốn những kẻ thù cũ, những tổ chức khủng bố hắn từng đắc tội đánh hơi tìm đến, động chạm gia đình mình.

Nhưng khi phiến thiên địa này cần hắn, Dương Quá đã sẳn sàng hy sinh.

“Nghiêm!”

“Chào!”

Ở khoảnh khắc cuối cùng, từ tổng thống cho đến những lãnh đạo cao cấp nhất tồn tại trên trái đất này đều hướng về phía bóng lưng người nam tử mập mạp kia thực hiện nghi thức trang trọng bậc nhất của quân đội.

Thành công hay thất bại, đứng trước sự huyền bí khó lường của vũ trụ không ai dám vỗ ngực đảm bảo.

Nhưng ít nhất trong những giây phút sống còn này, trái đất luôn có những anh hùng vĩ đại, thầm lặng ra đi theo cách như vậy…



Lại nói Dương Việt một đường lái xe rời khỏi thành phố, dựa vào phương hướng chỉ định mà ông già đánh dấu trên Google map bắt đầu tìm kiếm.



Cũng không vội vàng, hắn giữ vô lăng ở một tốc độ thong thả, nhìn sang cô em gái.

Cửa xe hé mở, tóc dài màu tím như khói của nàng bay theo chiều gió, đôi mắt xinh xắn nhìn ngắm cảnh vật ven đường nơi ngoại ô thành phố, gò má phơn phớt hồng cực kỳ kiều diễm.

Nhìn xuống một chút, hôm nay nàng ăn mặc năng động, áo thun trắng bó sát người làm nổi bật hai bầu vú căng đầy nhựa sống, một chiếc quần jean khoe khéo đôi chân dài miên man cùng bờ mông ngoại cỡ.

Đường cong ma quỷ đủ để mê hoặc bất kỳ tên đàn ông nào.

“Mẹ à, đang yên đang lành ba mua đất ở ngoại ô làm gì thế?” Dương Tố Vy bâng quơ hỏi.

Dương Việt nghe vậy cũng hiếu kỳ nhìn xuống, chứng kiến thân thể của Trương Xuân Hoa nhẹ nhàng run lên trước câu hỏi.

Nàng có chút bối rối, sau lại tự nhiên mỉm cười: “Hai đứa chẳng phải luôn than phiền ông ấy say xỉn suốt ngày sao? biết đâu đến đó sẽ có bất ngờ đang chờ đợi!”

Dương Việt gật gù: “Nghe ba nói có xây cái kho chứa hàng dưới lòng đất, cũng không biết muốn làm cái gì?”

“Chẳng lẽ ổng nổi hứng muốn kinh doanh mặt hàng nào đó?” Dương Tố Vy đoán già đoán non.

“Đến đi rồi biết!” Trương Xuân Hoa bâng quơ nhìn ra cửa sổ.

Chẳng biết vì sao Dương Việt trong lòng nhói lên, hắn lắc đầu một cái, tập trung lái xe.

Một tiếng đồng hồ sau, xe của Dương Việt đã xuất hiện trên một lô đất trống.

Nói là lô đất tưởng rằng không quá lớn, nhưng hắn phải kinh ngạc vô cùng trước diện tích của nó.

Lớn hơn cả một sân vận động, tầm mắt rất khó nhìn hết từ đầu đến cuối, cỏ dại mọc um tùm, vì quá hoang vắng mà đám chó hoang thoải mái ra ăn rồi ị.

Thấy xe lạ tiến tới, đám chó còn hung hăng sủa bậy vài tiếng rồi mới chạy đi.

“Chỗ này thì có cái gì để xem?” Dương Tố Vy cau mày liễu nũng nịu.

Trương Xuân Hoa nhấc váy bước ra khỏi xe, liếc thấy xung quanh vắng người, nàng chợt lấy ra một cái remote trong túi sách và bấm nút.

ẦM ẦM…

Mặt đất rung động.

Trong ánh mắt kinh dị của hai anh em Dương Việt, trung tâm lô đất bất chợt tách ra, để lộ một cái đường hầm rộng lớn khuất sau đám cỏ bông lau um tùm.

“Căn cứ địa sao?” Dương Tố Vy hào hứng nói: “Ba thiết kế y như trong phim vậy!”

“Đừng nói nhảm!” Trương Xuân Hoa cười mắng:

“Đánh xe vào đi!”

Dương Việt cũng chẳng hiểu nổi ông già của mình rốt cuộc làm cái gì, bất quá vẫn ngoan ngoãn nghe lời dì, cho xe chạy xuống đường hầm.

ẦM ẦM…

Mặt đất bên trên đóng lại như chưa có gì xảy ra, nhìn qua vẫn là một bãi đất trống.

Mà khi xe hắn vừa vào hầm, ánh đèn lắp đặt bên trong đã sáng rực lên.

“Sâu như vậy?” Dương Việt kinh hãi lắp bắp.

Lúc này hắn mới chú ý đến đường vào hầm này toàn bộ được đúc từ kim loại kiên cố, cứng rắn như thép, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, hơn nữa còn sâu đến mức xe chạy một đoạn đường dài vẫn chưa đến đích.

Dương Tố Vy có chút sợ hãi ôm lấy eo hắn, đôi mắt xinh đẹp hoang mang, nàng vẫn chưa hiểu vì sao ba mình xây dựng ra một nơi như vậy.

Dương Việt cũng không hiểu, hắn đưa mắt hỏi ý dì.

“Đừng thắc mắc, tiếp tục chạy đi!” Trương Xuân Hoa mỉm cười bình tĩnh.

Dương Việt cắn răng, tiếp tục đánh xe xuống hầm.

Mà khi cảm giác được xe đã xuống đến hết dốc, dì Xuân Hoa ra hiệu dừng lại.

Dương Việt mở cửa bước ra.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hắn trợn mắt há hốc mồm.