Trong Loạn Thế

Chương 14: Nhân tính trong loạn thế



KẼO KẸT…

Lòng đất tại một bãi đất hoang đột ngột nứt ra khiến hàng trăm con thây ma ở phạm vi lân cận chú ý.

ĐÙNG!

Một cổ Motorhome quy mô lớn từ dưới căn cứ bí mật thô bạo lao lên, nghiền nát hàng chục con thây ma đang lao đến thành thịt vụn.

Dương Việt tay cầm vô lăng, ánh mắt phức tạp.

Những thây ma này trước khi bị virus xâm nhập chính là người bình thường không khác gì hắn, hiện tại lại như những cái xác không hồn, chỉ biết hành động theo bản năng, sẳn sàng cấu xé bất cứ con mồi nào không phải đồng loại trong phạm vi của chúng.

Giết bọn chúng có cảm giác như đang xuống tay với bệnh nhân vậy.

Nhưng nói gì thì nói, Dương Việt không thể nhân từ, bởi vì chỉ cần sơ suất một chút, người gặp nạn sẽ là hắn và hai cô vợ.

GỪ GỪ GỪ.

Động tĩnh vừa gây ra quá lớn càng thu hút sự chú ý của tất cả thây ma.

Chúng nó điên cuồng lao đến tầng tầng lớp lớp, đông như trẩy hội bao vây bốn phương tám hướng xe của Dương Việt, chẳng biết sợ chết là như thế nào, chỉ cần xâu xé được ba con người bên trong xe là thỏa mãn.

Tốc độ của đám thây ma chỉ sánh ngang người bình thường, nhưng vì số lượng quá đông đã chặn cứng cả đường lớn, Dương Việt muốn đánh xe băng qua cũng không hề dễ dàng.

Mặc dù dưới căn cứ có không ít xe nhưng sau một phen thương lượng, Dương Việt và hai nữ quyết định tuyển chiếc Motorhome này làm phương tiện đi lại.

Nói là xe, thực chất Motorhome là một tòa nhà di động, bên trong có đầy đủ nội thất chẳng khác nào khách sạn cao cấp, từ phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng khách cho đến nhà bếp…không thiếu thứ gì.

Cũng không phải Dương Việt và hai nữ ham muốn cuộc sống hưởng thụ xa hoa trong thời buổi loạn lạc, nhưng chỉ có Motorhome mới đủ không gian để mang theo số lượng lớn lương thực, đây là thứ quan trọng nhất trong thời buổi này.

Có ưu điểm cũng có nhược điểm, vì kích cỡ quá lớn mà lúc này vừa rời khỏi căn cứ đã gặp phải khó khăn.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Toàn bộ thân xe chấn động, hàng trăm con thây ma đang cố gắng dùng sức công phá từ bên ngoài, có con thậm chí lao vào cắn xé từng cái bánh xe một cách ngấu nghiến.

“Cũng may đây là xe đặc chế có thể chống được cả Rocket công phá, độ thăng bằng cực kỳ ổn định!” Trương Xuân Hoa nhìn lấy tình cảnh bên ngoài, mày liễu nhẹ chau nói ra:

“Đổi lại là xe thông thường đã bị lũ thây ma nghiền nát thành sắt vụn!”

Dương Việt gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Căn cứ chúng ta ở ngoại thành hoang vắng đã có nhiều thây ma như vậy tụ tập, thật không dám tưởng tượng bên trong thành phố sầm uất sẽ là cảnh tượng kinh khủng gì!”

“Số lượng thây ma vẫn gia tăng không ngừng nghỉ!” Trương Xuân Hoa hít sâu một hơi:

“Nếu như toàn bộ Dị Nhân trên thế giới này liên thủ, muốn loại bỏ sạch sẽ thây ma chắc chắn là điều khả thi!”

“Đáng tiếc, rất nhiều dị nhân tự tư tự lợi, vì lợi ích và ham muốn quyền lực nên chẳng những không ra sức tiêu diệt thây ma còn cản trở và chống đối, dẫn đến chính phủ toàn thế giới phải hao tâm tổn sức đối kháng bọn hắn, không có thời gian ngăn ngừa đại dịch tiếp tục lan tràn!” Dương Tố Vy ngồi ở một bên bất mãn hừ lạnh:

“Thật là súc sinh, muốn giết hết bọn người đó!”

Dương Việt lúc này nghiến răng đạp chân ga.

PHỐC…PHỐC…PHỐC…PHỐC…PHỐC…

Máu thịt văng tung tóe, lại có vài chục con thây ma bị cán thành thịt nhão.

Chỉ là số lượng của bọn chúng thật sự quá nhiều, vừa giết một đợi lại có một đợt khác lao lên chặn đầu xe.

Hơn mười phút, xe của Dương Việt vẫn chưa tiến thêm được một cây số.

“Haizzz, xem ra chỉ có thể đích thân ra tay!” Dương Việt thở dài một tiếng.

Hắn ấn nút hạ kính trước của xe xuống.

LÁCH CÁCH.

Sau lưng đã vang lên âm thanh lắp đạn hoàn tất.

Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa nhếch lên bờ môi đỏ, hai nàng mỗi người nâng một khẩu sáu nòng, từ trong xe điên cuồng oanh tạc, bắn về phía trước.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Thây ma chết như rơm như rạ, hai khẩu sáu nòng trong tay hai cô vợ mở ra đường trống, Dương Việt phóng xe lao thẳng.

Đám thây ma phía sau vẫn chẳng biết sợ, cố gắng đuổi theo đáng tiếc đã không còn kịp nữa.





Dương Việt cầm lái, hai cô vợ xoáy đạn mở đường, diệt sát thây ma nhiều vô số kể trên khắp tuyến đường quốc lộ.

“Toàn bộ Đại Việt hiện nay chỉ còn lại một căn cứ lớn thuộc phạm vi an toàn nằm dưới sự quản lý của chính phủ là Thủ Đô!” Trương Xuân Hoa thản nhiên lên tiếng:

“Mục tiêu của chúng ta là đến Thủ Đô tập hợp cùng lực lượng cao tầng, sau đó bắt đầu kế hoạch lâu dài đánh tan đại dịch thây ma, xây dựng lại đất nước!”

“Thời buổi loạn lạc, hàng không cả nước đã dừng hoạt động, chúng ta chỉ có thể đi theo đường quốc lộ!” Dương Tố Vy nhìn vào bản đồ chép miệng:

“Tuyến đường gần 2000km, có không ít chướng ngại vật!”

“Ồ, chướng ngại vật gì?” Dương Việt hứng thú hỏi.

“Chính là những tổ chức phản loạn do Dị Nhân thành lập!” Trương Xuân Hoa biểu lộ lạnh lùng đáp:

“Bọn chúng chiếm cứ những tỉnh thành lớn làm địa bàn, muốn xưng bá một phương, không quy thuận hợp sức cùng chính phủ!”

“Đã hiểu!” Dương Việt gật gù.



Gần nửa ngày, xe của Dương Việt rốt cuộc tiến vào nội ô thành phố.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ba người cùng nhau nhíu mày.

Hoang tàn, vắng vẻ, kiến trúc sụp đổ như một phế tích, rất khó tưởng tượng nơi này từng là thành phố sầm uất nhất trên cả nước.

Khắp nơi không một bóng người, chỉ có số lượng lớn thây ma vẫn tiếp tục lao đến như lũ lụt.

Nhận ra hai khẩu sáu nòng vẫn không đủ dọn đường, Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa chuyển sang rocket bắn phá.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG.

Ba phát đạn liên tiếp, hàng nghìn con thây ma tan thành tro bụi.

Phải đến gần vài chục phát rocket được bắn ra, bốn phía xung quanh mới dần an tĩnh trở lại.

Dương Việt một bên lái xe, một bên nghe ngóng động tĩnh.

Không lâu sau đó, hắn phát hiện tình huống kỳ quặc.

Chỉ thấy có hàng trăm con thây ma đang bao vây một căn biệt thự năm tầng như sói đói rình mồi.

Cũng may là biệt thự quá cao, mọi cánh cửa đều bị đóng chặt, đám thây ma vẫn đang cố gắng phá tường nhưng chưa thể thành công.

Chúng nó cực kỳ thông minh, biết chồng chất lên nhau xếp thành cầu thang bằng thịt để leo cao.

Phía trên tầng thượng là một người đàn ông quần áo lộn xộn, vừa hoảng sợ vừa cố gắng ném đồ vật xuống dưới, ngăn cản đám thây ma.

Nhìn thấy có xe tiếp cận, người đàn ông kinh động như gặp thiên thần, dùng sức gầm thét:

“Cứu tôi, làm ơn cứu tôi, mau cho tôi đi nhờ, đám quái vật này giết chết tôi mất!”

“Để anh ra cứu ông ta!” Dương Việt lên tiếng nói.

“Ừm!” Hai nữ không phản đối gật đầu.

Vợ chồng đã quyết định từ trước trong lúc di chuyển, nếu thấy người bị nạn sẽ sẳn sàng ra tay cứu giúp.

Xe đỗ một bên đường, Dương Việt mở cửa nhảy vọt ra.

Bên trong cơ thể hắn, một luồng lực lượng hùng mạnh vận chuyển.

“Nhất Vĩ Độ Giang!”

Dương Việt nhẹ quát một tiếng, một chân đơn giản bước ra, cơ thể đã cách xa vị trí cũ lên đến vài chục mét.

RỪ!

Đám thây ma đánh hơi thấy sự tồn tại của hắn liền như sói đói vồ mồi, điên loạn lao đến bao vây.

Dương Việt hừ lạnh một tiếng, bất chợt ngửa đầu rít gào:

“Sư Tử Hống!”



ẦM!

Công lực hình thành sóng xung kích quét ngang hiện trường, hàng trăm con thây ma bay ngược ra ngoài, tay chân vỡ vụn.

Người đàn ông trên tầng thượng thấy cảnh này trợn tròn cả hai mắt.

Dương Việt lại đạp chân một thoáng, từ dưới mặt đất nhảy vọt lên thẳng tầng thượng.

“Cậu…cậu là Dị Nhân sao?” Người đàn ông vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng:

“Xin cứu mạng tôi, vợ con tôi đều đã bị thây ma hại chết, chỉ còn một mình tôi sống sót!”

Dương Việt gật đầu, chợt chân mày hơi nhíu lại:

“Không đúng, trong nhà vẫn còn có người sống!”

Trở thành mật vụ cao cấp cộng thêm tu luyện võ công, giác quan của Dương Việt cực kỳ nhạy cảm.

Hắn loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ của người sống trong căn nhà này.

“Cậu bị ảo giác rồi, chắc chắn chỉ còn mình tôi!” Người đàn ông sắc mặt trắng bệch.

Dương Việt không thèm để ý đến ông ta, nhảy xuống tầng kế của ngôi nhà.

“Ư…ư…ư…”

Chỉ thấy bên trong, một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi đang bị trói chặt vào cột nhà, sức cùng lực kiệt, cơ thể gầy yếu đến đáng thương, hai mắt đỏ ngầu khô cả nước mắt.

Dương Việt nhanh tay cởi trói cho nàng, công lực truyền vào giúp thiếu nữ có một chút tỉnh táo.

“Mẹ, ba đã ăn mẹ để cứu đói, ông ta ăn thịt mẹ…ông ta là ác quỷ, đừng…đừng cứu ông ta, em cũng sắp thành đồ ăn của ổng!”

Thiếu nữ nhìn Dương Việt thì thào, tinh thần quá kích động nên ngất trong vòng tay hắn.

Sắc mặt Dương Việt trầm xuống, tiến đến mở tủ lạnh.

Ở bên trong đó, rõ ràng vẫn còn một cái bắp chân, một cái đầu người phụ nữ.

Hắn quay người nhìn lại.

“Không…không phải lỗi của tôi!” Người đàn ông thì thào lắc đầu như điên dại:

“Tôi đói quá, khắp nơi đều là thây ma, thức ăn dự trữ trong nhà đã hết, tôi không còn cách nào khác…xin xin hãy cứu tôi!”

Dương Việt không thèm nói thêm lời nào, ôm lấy thiếu nữ thi triển Nhất Vĩ Độ Giang rời đi.

Tiện tay tung chưởng phá vỡ tường nhà để đếm thây ma lao vào xâu xé, Dương Việt trở lại trong xe, sắc mặt âm trầm muốn rỉ máu.

“Anh sao vậy?” Dương Tố Vy nhìn thiếu nữ bĩu môi: “Trọng nam khinh nữ nha, sao không cứu người đàn ông kia?”

“Ông ta ăn thịt vợ của mình để sống sót trong hai năm nay!” Dương Việt lạnh lùng nói.

Hai nữ liền nhíu mày, bầu không khí trở nên im lặng.

Các nàng cũng giống như Dương Việt, sẽ không thể chấp nhận một người ăn lấy đồng loại của mình dù rơi vào cảnh tượng khốn cùng như thế nào đi chăng nữa.

“Khoan đã, nếu cô gái này không ăn cùng, nàng lấy gì để sống trong hai năm nay?” Trương Xuân Hoa kiểm tra thân thể thiếu nữ, nghi ngờ nói:

“Một người không thể chỉ uống nước mà sống liên tục hai năm được!”

“Mẹ, chồng nhìn kìa!” Dương Tố Vy bất chợt chỉ vào cánh tay người thiếu nữ.

Chỉ thấy ở nơi đó có những vết rướm máu do dây thừng trói chặt liên tục trong thời gian dài trên làn da trắng nõn.

Bất quá lúc này, những vết rướm máu đó đang lấy tốc độ nhanh chóng khép lại, chỉ vài phút sau tất cả đã biến mất, cánh tay trở lại vẻ trắng đẹp nõn nà.

“Dị Nhân?!” Dương Việt cùng hai nữ thốt lên.

“Nắng…tôi cần ánh nắng…” Thiếu nữ thì thào trong vô thức.

Dương Việt vội vàng mang nàng lên trần xe, đón nhận ánh sáng mặt trời.

Rất nhanh, kỳ tích phát sinh…