Trở Về

Chương 9



Chủ nhật.

Cô bé mấy hôm trước đến nhờ chăm giúp gà con đã đến đón nó về, cô bé không ngừng cúi đầu nói cám ơn với Nghiêm Húc, còn tặng cho hắn một bình thủy tinh chứa một ngàn con hạc giấy tốn rất nhiều công sức để gấp.

Nghiêm Húc tạm biệt cô bé, xoay người đem bình thủy tinh chứa hạc giấy đưa đến trước mặt Nguyên Cốc đang xem tivi: “Này, tiền công nuôi gà, mở ra coi có ăn được không.” Nghiêm Húc cười nhạo.

“Cậu không phải thích gặm này nọ lắm sao.”

“……” Nguyên Cốc mím môi, hình như rất không muốn phản ứng lại Nghiêm Húc, nhưng không thể không nhận bình thủy tinh, cúi đầu ôm cái  bình vào lòng.

“Không vui?” Nghiêm Húc giơ tay nhéo nhéo mớ thịt sau gáy cậu “Hoa tôi trồng còn không cho tôi nói hả?”

“Được chứ.” Nguyên Cốc nhỏ giọng đáp.

“Cậu vì gặm mấy cái hoa cỏ đó mà ói ba lần. Sự bất quá tam, tôi không cản cậu được, chỉ có thể vứt hoa, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Nguyên Cốc hạ mi nói.

Nghiêm Húc cúi người muốn nhìn thẳng vào Nguyên Cốc, Nguyên Cốc đờ người lại cúi đầu sâu hơn, bàn tay sau gáy Nguyên Cốc lại tăng thêm lực, thỏ con bị nắm đau chỉ có thể nhìn thẳng vào Nghiêm Húc, hai người mắt đối mắt.

“Hiểu thì phải vui vẻ lên, đừng có xụ mặt với tôi.” Nghiêm Húc híp mắt lại “Nếu không, cắn cậu.”

Cả thỏ Nguyên Cốc chấn động, đầu càng cúi thấp, tay quẹt loạn xạ trên bình thủy tinh trong lòng, cũng không biết vẽ ra hoa gì nữa rồi.

“Không phải chỉ vì tôi ném hoa đi mà không vui đúng không? Còn chuyện gì nữa?”

Nguyên Cốc hơi nghiêng đầu, nhìn lồng sắt đen ngòm ở đằng kia.

Đó là cái lồng sắt trước đây dùng để nuôi gà con.

Nghiêm Húc đó giờ chưa nuôi thú cưng, nói cách khác, cái lồng đó là chính là chuẩn bị cho cậu.

“Anh muốn nhốt tôi trong đó sao?” Nguyên Cốc cúi đầu nói.

Tuy rằng lời này không đầu không đuôi nhưng Nghiêm Húc đại khái có thể hiểu Nguyên Cốc đang nói tới cái gì.

Nói vậy, thỏ con khi thấy lồng sắt đã bắt đầu bất an, hôm nay trả gà con về, lồng sắt không còn tác dụng, Nguyên Cốc càng thêm lo lắng hắn sẽ đem mình giống như gà con mà nuôi trong lồng.

Thực chất, Nguyên Cốc không biết rằng cái lồng nói đối với Nghiêm Húc mà nói chỉ là vật trang trí mà thôi, nghe cấp dưới bàn tán với nhau về các hạng mục phải làm khi nuôi thỏ, mua về chỉ là gia tăng cảm xúc về mặt hình thức khi nuôi thú cưng thôi.

“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, không ăn bậy ăn bạ, thì sẽ không dùng tới cái kia.” Nghiêm Húc đùa giỡn nói.

“Vậy tôi ăn bậy thì anh sẽ nhốt tôi ư?”

Nghiêm Húc sửng sốt.

Nguyên Cốc biểu hiện bất an rõ ràng như vậy đã là chuyện của khoảng thời gian đầu tiên Nghiêm Húc nuôi cậu rồi, chuyện gà con có lẽ đã làm cậu kinh sợ rồi.

Hiện tại cậu khẩn trương xoa xoa tay, đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ lên, giống như con thỏ bị áp bức tới mức phải xù lông lên chống chọi.

Nghiêm Húc còn chưa kịp đắc ý thì Nguyên Cốc đã cố mở miệng: “Cho dù nguyên do gì tôi cũng không muốn bị nhốt trong đó.”

Cậu rụt rè sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Nghiêm Húc, cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng  như vậy.

“Nếu anh không vứt lồng sắt, thì tôi sẽ bỏ nhà đi.”

Nghiêm Húc nhíu mày.

Hắn ôm cánh tay suy nghĩ vài giây, cảm thấy rất buồn khi thỏ con dám đưa ra lời uy hiếp với mình, còn chưa kịp đưa tay lên ngăn lại ý cười, thì đã ‘phụt’ một tiếng cười ra.

Nguyên Cốc nghe thấy Nghiêm Húc cười khinh thường, không khỏi tức giận nheo mắt lại, nhưng cuối cùng nhục chí im lặng,

Nếu Nghiêm Húc thật sự muốn nhốt mình vào lồng sắt, mình có năng lực gì để chống trả đâu chứ.

“Được rồi, tôi sẽ không nhốt cậu vào lồng, tôi hứa.” Nghiêm Húc vuốt tóc cậu “Tôi bỏ lồng sắt vào trong kho liền.”

“Nếu không dùng sao không ném đi?” giọng Nguyên Cốc nhỏ xíu, có xu hướng được voi đòi tiên.

“Sợ tôi đổi ý hả?” Nghiêm Húc nói “Dù gì cái lồng sắt này cũng đáng giá một tháng tiền lương của cậu, cậu ném nó thì nhớ gửi tiền trả lại trong tài khoản của tôi.”

Nguyên Cốc nghĩ tới tiền lương của mình, run run nói: “Anh tốn nhiều tiền như vậy để mua cái lồng sắt này làm gì?”

“Tại tôi muốn cậu ở thoải mái một chút, ai biết cậu không hiểu chuyện như vậy.” Nghiêm Húc nghiêng đầu “Còn muốn vứt không?”

“Khỏi.” Nguyên Cốc có chút nhục chí vươn tay sờ sờ cái đuôi, một tay khác lại cào cào hoa văn trên sô pha, mới cào vài cái, lại nhớ tới giá của cái sô pha này lại rụt tay về.

Nghiêm Húc đứng quan sát từng cử chỉ biểu hiện nho nhỏ của cậu, chờ Nguyên Cốc vuốt ve cái đuôi một vòng rồi mới hỏi: “Sao lại ghét lồng sắt như vậy?”

Động tác Nguyên Cốc ngừng lại một chút.

“Để tôi đoán thử.” Nghiêm Húc dừng lại vài giây rồi tiếp: “Có phải lúc cậu ở dạng thú đã từng bị nhốt trong lồng?”

“… Phải.” Nguyên Cốc dường như nhớ tới ký ức tồi tệ nào đó, cau mũi.

“Lúc bọn họ nhốt cậu, cậu vì trốn thoát cho nên lỗ tai bị mất một nửa đúng không?”

Nguyên Cốc cứng nhắc gật đầu.

“Tôi vẫn thấy lạ.” Nghiêm Húc tiến lên vài bước, nhẹ nhàng sờ tai trái không trọn vẹn.

“Nếu bọn họ kéo tai của cậu, có lẽ nên mất một mảng lớn chứ, sao chỉ mất có một nửa?” Ngón tay hắn lướt lên miệng vết thương.

“Miệng vết thương cũng rất bằng phẳng.”

“Bọn họ dán nhãn trên lỗ tai tôi, lúc ấy họ chỉ nắm cái nhãn, vì muốn trốn nên tôi tự xé nó. Còn vì sao mà bằng phẳng như vậy…”

“Tại vì trên lỗ tai tôi còn có một hình xăm mã số, dù sao lỗ tai cũng rách rồi, tôi trực tiếp dùng kéo cắt luôn.”

Nghiêm Húc sửng sốt: “Cắt luôn?” 

Nguyên Cốc gật gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Nguyên Cốc bị Nghiêm Húc vuốt ve lỗ tai, hai mắt nheo lại, cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ từ khi đó trình độ bài xích nhân loại của cậu lại tăng lên không ít, đó cũng là một phần nguyên nhân Nguyên Cốc gặp đồng loại Nghiêm Húc không có cụp đuôi trốn liền.

Kẻ săn mồi và con người, cậu không biết cái nào làm cậu thấy sợ hơn nữa.

Nghiêm Húc muốn nói gì đó an ủi cậu, nhưng nhìn thỏ con rất bình tĩnh, có vẻ không cần những lời đó.

Hắn đành sờ mớ tóc con bên tai cậu.

Đột nhiên tay Nghiêm Húc trống không, quần áo Nguyên Cốc rơi xuống, thỏ xám từ trong đống đồ chui ra, mờ mịt kéo miệng ngồi chồm hổm trong đó.

Nghiêm Húc không hiểu gì cả: “Cậu bị sao vậy?”

Nguyên Cốc lắc đầu.

Cậu cũng không biết.

“Biến trở về đi, cậu nói muốn đi dạo phố mà?”

Nguyên Cốc gật đầu, rướn thẳng người.

Nghiêm Húc im lặng nhìn cậu.

Nguyên Cốc ra sức lắc đầu, cậu không thể biến thành người được.

Thỏ xám uể oải lắc đầu, hai tai cụp xuống, nhìn Nghiêm Húc, ý bảo mình không thể biến thành người được.

“Cậu vừa kể cho tôi nghe quá trình biến thành thỏ khuyết tật như thế nào nên hiện tại biến thành hiện trường trực tiếp cho tôi luôn sao?”

Thỏ xám bị chèn ép tức đến cắn cắn quần áo dưới thân.

Trong khoảng thời gian này, hai người đã nuôi thành thói quen chủ nhật đi dạo phố, hiện nay cậu biến thành thỏ, Nghiêm Húc cũng không thể ra khỏi nhà, không khỏi có chút tiếc.

Xem ra chủ nhật này dùng để ngủ rồi.

Nghiêm Húc như có như không mà thở dài.

Hắn lấy điều khiển từ xa tắt tivi, tiến lên ôm Nguyên Cốc đặt kế bên ghế sô pha mình ngồi, giây tiếp theo liền biến thành báo.

Nghiêm Húc điều chỉnh tư thế một lát, rồi nằm phủ phục trên ghế sô pha, đặt Nguyên Cốc trước ngực, nghiêng đầu ngủ.

Cậu cảm nhận được nhịp thở vững vàng đều đặn của Nghiêm Húc, cảm thấy một ngày chủ nhật trôi qua như vậy cũng không tệ.