Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 11: Mũ



Để chuẩn bị cho lần quay chụp này, Triệu Thủy Vô đã mua ba bộ trang phục mới với các phong cách khác nhau.

Đối phương không gửi địa chỉ cụ thể cho cô mà chỉ nói đến gần chung cư sẽ liên lạc lại. Cô biết nhiếp ảnh gia là nam nên đã trang điểm tỉ mỉ, tỉa lông mày, tắm rửa sạch sẽ, còn chăm chút lại kiểu tóc.

Mọi thứ vô cùng hoàn hảo.

Bên kia nói với cô sẽ mang theo trợ lý, dù hơi bất ngờ nhưng cô không cự tuyệt. Triệu Thủy Vô không định xuống tay ngay lần quay chụp này, chỉ muốn nhân cơ hội kéo gần mối quan hệ thôi, sau đó sẽ dần dần giăng lưới. Mặc dù thêm bóng đèn sẽ khiến việc thực hiện kế hoạch trở nên khó khăn hơn, nhưng nếu có thể nâng cao chất lượng của bộ ảnh thì cũng đáng.

Cô đợi đến khoảng thời gian đã hẹn, nhận được thông báo đối phương đã đến địa điểm quay.

“Để tôi ra đón anh.” Triệu Thủy Vô hồ hởi.

Bên kia nói: “Không cần.”

Hai chữ thẳng thừng, cộng thêm dấu chấm ngắt câu, không giống với thói quen tán gẫu lúc trước của anh ta.

Sau khi hệ thống hiển thị bên kia đang gõ, một câu khác lại hiện lên, “Cô mở cửa đi.”

Triệu Thủy Vô lộ vẻ nghi ngờ, chạy ra mở cửa.

Cánh cửa phòng đối diện cũng đang mở, hai người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa, một người đeo chiếc máy ảnh DSLR trên cổ, trên tay là một chiếc túi vải, có lẽ là những thiết bị phụ trợ như gương phản chiếu.

Nghe thấy tiếng động bên này, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía Triệu Thủy Vô.

Cô chậm rãi đóng cửa lại, cất chìa khóa vào túi: “Hai người…”

Sẽ không như những gì cô đang nghĩ chứ.

“Cô Triệu?” Chàng trai bước tới. Trông cậu khá giống trong ảnh, Triệu Thủy Vô vừa nhìn đã nhận ra ngay, “Anh Bạch bảo cô sống đối diện nhà anh ấy. Không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.”

So với cậu ta, phản ứng của Triệu Thủy Vô cứng ngắc hơn nhiều: “Trùng hợp thật… Chắc người trợ lý mà anh nhắc đến không phải là anh Bạch đâu nhỉ?”

Cầu trời phù hộ không phải là anh ta.

“Không phải.”

Trời cao có mắt! Con đội ơn ngài!

“Cậu ta là trợ lý, còn tôi mới là nhiếp ảnh gia.” Bạch Cảnh Xuyên nói.

“Đùa tôi đấy à?” Nụ cười của Triệu Thủy Vô còn chưa giãn hết cỡ, đã phải ngưng lại: “Nhưng người tôi hẹn rõ ràng là anh ta. Nếu có sai lệch, tôi có quyền hủy hợp tác.”

Chàng trai nhanh chóng giải thích: “Không phải vi phạm thỏa thuận. Tôi chịu trách nhiệm xử lý hậu kỳ, cũng sẽ có mặt để hỗ trợ giữa buổi chụp. Anh Bạch chỉ chịu trách nhiệm bấm nút chụp thôi.”

So với những gì cậu ta nói, Bạch Cảnh Xuyên càng ngang ngược hơn: “Hoặc cô có thể lựa chọn hủy hợp tác ngay bây giờ, và chúng tôi sẽ hoàn trả toàn bộ tiền đặt cọc.”

Anh càng mong đợi kết quả này hơn.



Nói khùng nói điên, sao Triệu Thủy Vô có thể từ bỏ cơ chứ. Cô mất bao nhiêu thời gian để chọn ra mục tiêu trong đám đông đáp ứng đủ mọi điều kiện, dày công chuẩn bị cho ngày hôm nay, vậy mà bây giờ đã đi được nửa chặng đường lại bảo bỏ, cô đâu có ngu.

Chụp thì chụp.

Cô cầm bộ quần áo đi vào nhà, thấy trong tủ giày có một đôi dép lê màu hồng, động tác rất tự nhiên, vừa quan sát chàng trai sửng sốt đang lẳng lặng chọc vào eo của Bạch Cảnh Xuyên: “Anh bảo không phải bạn gái cũ cơ mà?”

“Vốn dĩ đã không phải.” Bạch Cảnh Xuyên dùng tay gõ lên trán cậu, rồi đi vào.

Cậu nhóc xoa cái trán lòa xòa tóc mái, lầm bầm vài câu rồi đi phía sau.

Mặc dù trước sau gì cũng thấy nhưng Bạch Cảnh Xuyên vẫn dắt Triệu Thủy Vô vào phòng cho khách để thay đồ.

“Tôi có thể xem trước không?” Bạch Cảnh Xuyên chỉ vào chiếc túi trên tay cô.

Triệu Thủy Vô thản nhiên kéo nó ra, đưa cho anh.

Anh nâng tay váy lụa lên: “Cũng may không có cái nào gợi cảm quá, nếu không sẽ dọa trẻ con sợ mất.”

Nói hay lắm.

“Tôi chưa đến mức phải khoe thân để khơi dậy hứng thú của đàn ông.” Cô cười mỉa.

“Thật ư.” Anh ngờ vực, thế vụ ban công kia tính thế nào?

Triệu Thủy Ngô vừa nhìn vẻ mặt của anh đã đoán được trong lòng anh nghĩ gì, giật ​​tay váy từ trong tay anh ra, nhét lại vào túi: “Đó là chuyện ngoài ý muốn. Ai bảo hôm đó lại vừa hay mặc cái váy ngủ kia?”

Một tuần trời ban công bên cạnh đều tối đèn, nên cô nhất thời sơ suất.

“Thật ra tôi vốn không thấy cô.” Anh lại nói, “Cô có thể về thay quần áo cơ mà.”

“Lười.” Cô nhún vai, bắt đầu cởi cúc áo.

“Cô không nên lộ ngực trước mặt người đàn ông vừa quen biết mấy tiếng đồng hồ.” Bạch Cảnh Xuyên thấy cô không quan tâm nên nói tiếp, “Cho dù đối tượng là tôi, vì tôi cũng là đàn ông…”

Cũng sẽ bị cám dỗ, cũng sẽ bị trêu chọc.

Loại phản ứng này không liên quan đến rung động, cũng chẳng phải yêu thích gì, mà chỉ đơn giản là sinh lý, là thói hư tật xấu của đàn ông.

“Thật á, còn bây giờ thì sao?”

Triệu Thủy Vô cởi áo rồi quay mặt về phía anh.

Áo lót của cô vẫn là loại mỏng tang, ôm vào bầu vú sữa trắng nõn, chỉ có hai điểm mấu chốt là được vải thêu che đi. Những nơi khác đều là vải tuyn xuyên thấu, có thể nhìn rõ da thịt.

Anh ngả người vào cửa, nhưng hiện tại tiềm thức đã đứng thẳng.

Triệu Thủy Vô từng bước đi tới, cúi đầu liếc nhìn đũng quần kỳ lạ của anh: “Anh đang lên lớp tôi à?”



“Không có.” Anh lập tức phủ nhận.

Cô cười khẩy, cởi bỏ thắt lưng quanh eo, chiếc váy rơi xuống đất.

Bụng dưới phẳng lì, cặp đùi săn chắc, đường cong bắp chân mềm mại, theo tầm mắt đi xuống của anh, tất cả đều được thu vào mắt.

Triệu Thủy Vô không nhặt váy, cô bước qua anh, đi ra phòng khách.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác vừa bị gợi lên đã biến mất trong lúc quay chụp nghiêm túc.

Bạch Cảnh Xuyên không ngừng điều chỉnh các thông số camera, tìm góc độ, ánh sáng và bố cục phù hợp nhất. Cơ thể yêu kiều trên màn ảnh lúc này không khác gì tượng thạch cao.

Chàng trai cũng chụp thử vài tấm, đưa tác phẩm của mình và của Bạch Cảnh Xuyên cho Triệu Thủy Vô xem: “Nếu cô thích phong cách của tôi hơn thì chúng tôi có thể đổi.”

Nhưng Triệu Thủy Vô không nói gì.

Mặc dù tác phẩm của cậu trai rất ổn, vẫn là phong cách nhẹ nhàng ấy, nhưng có lẽ cậu đã chụp kiểu bình thường quá nhiều, phần lớn là làm nổi bật không khí và khí chất. Còn Bạch Cảnh Xuyên lại chụp cô vô cùng quyến rũ.

Anh quá hiểu cách thưởng thức cơ thể phụ nữ, càng hiểu cô hơn, biết cô động lòng người chỗ nào, còn thiếu sót ở đâu.

Chàng trai chụp cô thành một phụ nữ xinh đẹp, nhưng Bạch Cảnh Xuyên lại chụp cô thành một phụ nữ vạn người mê.

Chỉ nhìn một cách đơn giản, cô đã không thể kiên trì chọn người trước được, đành chấp nhận sự thật này, để chàng trai tiếp tục lo hậu kỳ.

Nhưng cứ thế này mãi cũng không ổn.

Triệu Thủy Vô vẫn chưa quên chuyện chính, cô tìm cớ, nói với cậu trai đang đứng bên quan sát: “Anh trai giúp tôi tạo dáng đi.”

“Hả!” Đột nhiên bị gọi, vẻ mặt của cậu nghiêm nghị, ngồi thẳng người, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, “Nâng hai tay lên chút, thả lỏng vai.”

“Như này?” Triệu Thủy Vô điều chỉnh dựa theo lời cậu.

Cậu lắc đầu: “Chưa đủ.”

“Như này?” Cô tăng biên độ.

“Có hơi quá.”

Cô thở phì phò, yêu cầu dừng chụp, duỗi thân mình: “Tạo dáng lâu quá nên hơi đau, chỉnh mãi cũng không đúng, hay là anh tới sửa dáng giúp tôi đi.”

Bạch Cảnh Xuyên đặt máy ảnh xuống, không biết đang nghịch cái gì trên màn hình, cũng không ý kiến gì với những gì cô nói.

Cậu trai nhìn anh, nhưng không nhận được phản hồi. Cầu cứu vô ích, cậu đi hai lần quanh phòng khách vẫn không tìm được thứ mình muốn, bỗng mắt cậu sáng lên, vội chạy vào bếp lấy một chiếc đũa, kẹp vào cẳng tay của Triệu Thủy Vô, như này có thể tránh đụng chạm trực tiếp với cô.

Đạo đức nghề nghiệp như này đúng là đáng tôn vinh, Triệu Thủy Vô bị đôi đũa nguội lạnh chạm vào, nghĩ thầm.

Máy quay của Bạch Cảnh Xuyên vẫn luôn hướng về phía cô, ống kính tối đen như mực, tựa như đôi mắt của anh.