Triền Miên Tình Kiếp

Chương 20







Trải qua chuyện nháo loạn này, hai người mấy ngày cũng không để ý đến đối phương. Giả thuyết sâu xa là cố ý tránh đối phương, ngay cả tầm mắt cũng không chịu hướng đối phương liếc một cái. Một người bực tức vì không hiểu người kia vì cái gì, vô duyên vô cơ đến trút giận vào mình, còn một người thì lại muốn chạy trốn cảm giác sợ hãi trong lòng, nàng cảm thấy, chỉ cần không để ý đến người kia, không nhìn người kia, cảm giác khác thường trong lòng sẽ từ từ biến đi.


Mấy ngày nay Cố Hân Mộng vẫn bận rộn như trước, vội vã vì album mới mà quay MV, vội vã vì album mới tuyên truyền. Hơn nữa, hai người cố ý tránh né, mấy ngày sau thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều. Mà Cố Hân Mộng bận đến đầu óc choáng váng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không đồng thời. Ngũ Sướng Nhiễm thì lại rảnh rỗi đến chán, thường xuyên ngồi ở góc phòng ngẩn người, ngây ngốc chờ Cố Hân Mộng kết thúc công việc. Mà mấy ngày nay điện thoại của Ngũ Sướng Nhiễm cũng bận rộn, thường xuyên nấu cháo điện thoại, khi cô nhận điện thoại vẻ mặt tươi cười, như là cuộc điện thoại thân mật. Hành động rõ ràng này, chỉ có Cố Hân Mộng cố ý không nhìn đến Ngũ Sướng Nhiễm là không thấy, còn những người khác đều thấy rõ, trong lòng cùng nghi ngờ, có lẽ đoán chừng Ngũ Sướng Nhiễm là đang cùng bạn trai nói điện thoại?


Con gái đều thích tám chuyện, Hiểu Đồng đi cạnh Ngũ Sướng Nhiễm cũng không ngoại lệ, cuối cùng nhịn không được mà ở bên tai Cố Hân Mộng nhắc tới, cười cười hỏi Cố Hân Mộng: "Hai người ở cùng nhau, có từng gặp qua bạn trai của Ngũ Sướng Nhiễm hay không?"


Về chuyện Ngũ Sướng Nhiễm cùng bạn trai thần bí nấu cháo điện thoại, tuy Cố Hân Mộng ngoài mặt lạnh nhạt, giống như không để ý, nhưng trên thực tế những lời đồn này đã muốn ghi sâu trong lòng, trong lòng trào ra một tia chua xót. Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ như thế cũng tốt, như vậy hai người sẽ không có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ không phản bội người trong lòng kia. Nhưng là, nàng cũng không thể không hoàn toàn để ý, ít nhất bây giờ thì không thể. Trước đây cố ý không nhìn đến, sau mấy ngày bận rộn, hình như thật đúng là không hề nhớ đến Ngũ Sướng Nhiễm. Nhưng giờ phút này, có tin đồn kia, nàng không có cách nào không chú ý đến sự tồn tại của Ngũ Sướng Nhiễm, tựa như vô tình hay cố ý ở studio cũng tìm kiếm bóng dáng Ngũ Sướng Nhiễm.


Buổi tối hôm nay Cố Hân Mộng tham gia một tiết mục giải trí có tỷ suất bạn xem đài cao nhất được truyền hình trực tiếp. Lúc này, nàng đang cùng hai MC tận dụng thời gian diễn tập...


Đứng ở trên sân khấu, hai người MC đang cùng một khách mời nam khác nói về một vấn đề được hỏi. Nhờ việc này, Cố Hân Mộng không tự giác mà đưa mắt tìm vị trí của Ngũ Sướng Nhiễm. Không khó tìm, ở góc bên sân khấu tìm được Ngũ Sướng Nhiễm, cô đang gọi điện thoại, trên mặt lộ vẻ vui cười, đang nhỏ giọng nói. Một màn kia làm cho Cố Hân Mộng không hiểu sao tức giận, mắt giận dữ nhìn chằm chằm Ngũ Sướng Nhiễm, hận không thể đi đến đem điện thoại kia tắt máy. Nhưng đây cũng là suy nghĩ mà thôi, nàng Cố Hân Mộng đang trước mặt công chúng không thể đến mức xúc động như vậy. Áp chế tức giận trong lòng, dời đi tầm mắt, làm bộ thật sự đang diễn tập, nhưng không thể không nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm. Hình ảnh Ngũ Sướng Nhiễm mỉm cười nói điện thoại vẫn xuất hiện trong đầu, không xua đi được. Nhưng không nhịn được lại liếc mắt nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, cái liếc mắt này lại giống như xăng tưới lên ngọn lửa trong lòng, lập tức bốc cháy. Vì đã qua bao lâu rồi mà Ngũ Sướng Nhiễm còn chưa tắt điện thoại, làm Cố Hân Mộng rất tức giận. Nhưng giận thì giận, năng lực kiềm nén của Cố Hân Mộng làm cho người ta khâm phục, tức giận như thế cũng không làm nàng đi đến ném đi điện thoại của Ngũ Sướng Nhiễm, nàng vẫn là kiềm chế xúc động trong lòng, tâm tình lộn xộn mà tiếp tục diễn tập.


Ngũ Sướng Nhiễm nói điện thoại gần nửa giờ, đến lúc sắp hết pin mới cúp máy. Ngũ Sướng Nhiễm cất điện thoại xong, đưa mắt nhìn Cố Hân Mộng còn đang diễn tập, đáy lòng có chút không thoải mái. Mấy ngày nay Cố Hân Mộng luôn lạnh nhạt với cô, không nhìn cô, loại cảm giác này làm cho lòng cô thực không thoải mái, cũng có chút ủy khuất, có chút mất mát. Mấy ngày nay Đồng Dao có thời gian liền gọi điện cho cô, Đồng Dao luôn nói chuyện cười làm cho cô nhịn không được bật cười, điều này làm cho cô đang có điểm không vui lại vui lên một chút, nhưng mà một chút vui này qua đi, lại cảm thấy cô đơn khó chịu.


Vốn cô tiếp cận Cố Hân Mộng là vì nhiệm vụ moi tin, nhưng hiện tại cô cũng không hiểu rõ lòng mình. Cô không rõ trong lòng mình vì cái gì luôn dễ dàng bị Cố Hân Mộng chi phối, vì nàng vui, vì nàng buồn, vì nàng mà giận... Mà cô cũng không còn muốn chụp ảnh Cố Hân Mộng nữa, không muốn lén tìm ra chuyện riêng tư của nàng. Lúc này đây, cô đã muốn đem nhiệm vụ ném lên chín tầng mây. Lúc này đây, cô chỉ hy vọng Cố Hân Mộng không lờ đi sự tồn tại của mình nữa, không lạnh lùng với cô nữa. Chỉ cần như vậy, lòng của cô sẽ không còn u ám, nhưng cái cô họ Cố kia, lại cố tình keo kiệt như vậy.


Ngũ Sướng Nhiễm cúi đầu nhìn mặt đất, đáy lòng phiền não suy nghĩ. Mình rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại để ý đến thái độ của cô gái kia với mình? Mình không cần như vậy, cảm giác thật khó chịu...


Càng nghĩ, cảm xúc của Ngũ Sướng Nhiễm lại càng lớn, trong lòng lại đau. Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy cô cần bình tĩnh, cô không thích cảm giác đó, ngẩng đầu nhìn thoáng một lần nữa Cố Hân Mộng, xoay người yên lặng ra khỏi trường quay.


Cố Hân Mộng tuy tức giận, tuy tự nhủ không nên nhìn đến Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được nhìn về nơi Ngũ Sướng Nhiễm vừa đứng ở đó, nhưng...người đâu rồi? Cố Hân Mộng vội vã nhìn khắp bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Sướng Nhiễm. Trong lòng Cố Hân Mộng bỗng hốt hoảng, không phải sợ Ngũ Sướng Nhiễm gặp nguy hiểm, mà là..chính nàng cũng không biết là vì cái gì.


Cố Hân Mộng nhỏ giọng nói gì đó với hai người MC, hai người khẽ gật đầu, Cố Hân Mộng bước xuống sân khấu.


"Hân Mộng, mệt à? Lại đây, uống chút nước đi" Hiểu Đồng vừa thấy Cố Hân Mộng xuống sân khấu, cầm bình nước ấm chạy nhanh đến đón.


"Cám ơn" Cố Hân Mộng nhận bình nước ấm, ánh mắt nhìn nhanh Hiểu Đồng, lại nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ngũ Sướng Nhiễm, "Tiểu Nhiễm đâu rồi?" Cố Hân Mộng cho rằng Hiểu Đồng hẳn là nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm đi đâu.


"Tiểu Nhiễm?" Hiểu Đồng thấy Cố Hân Mộng đột nhiên hỏi Ngũ Sướng Nhiễm ở đâu, hơi giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đáp lời, "Vừa rồi nhìn thấy em ấy đi ra ngoài."


Đi ra ngoài? Cố Hân Mộng rất muốn lập tức đi ra ngoài tìm Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng nàng không muốn lộ liễu, vì thế cố ý từ từ uống một miếng nước, sau đó đưa trả Hiểu Đồng, nói một câu, "Em đi toilet.". Thong thả, thong thả đi khỏi trường quay. Ngoài trường quay là một hành lang dài, Cố Hân Mộng nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ, cô ấy sẽ đi đâu đây?


Chẳng ai ngờ, người không bao giờ hút thuốc lá là Ngũ Sướng Nhiễm giờ đây lại tránh ở khu hút thuốc không người. Nghiêng người dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh, ngơ ngác nhìn chăm chú ra ngoài, khiến người ta có cảm giác thật yên tĩnh nhẹ nhàng. Ngũ Sướng Nhiễm vốn muốn đi ra hít thở không khí, nhưng đến hành lang lại không biết nên đi đâu, tùy tiện chọn một hướng, vô mục đích bước đi. Trong lúc vô ý phát hiện một nơi hút thuốc khuất lại không có ai, không hề nghĩ ngợi bước vào. Giờ phút này cô cần yên tĩnh một mình, một chút lo lắng suy nghĩ cô cần phải làm rõ ràng. Cô bắt đầu phát hiện cảm giác đối với Cố Hân Mộng đã muốn vượt qua tình cảm bạn bè, sự để ý của cô với Cố Hân Mộng đã muốn không ở phạm vi bình thường nữa, cảm giác của cô đối với nàng là gì? Là thích sao? Suy nghĩ này không có dọa cô nhưng lại làm cô cảm thấy buồn cười. Cô vẫn cho rằng mình cả đời cũng không có khả năng có cảm giác khác thường với con gái, không có khả năng sẽ thích con gái. Nhưng mà chuyện này, cô biết rõ, cô hình như đã đối với Cố Hân Mộng bá đạo lạnh lùng tuyệt tình kia nảy sinh tình cảm. Mà cô gái kia hình như cũng không thích cô, mấy ngày hôm trước còn tưởng cô gái kia đối tốt với cô, nhưng mấy ngày nay, cô cảm thấy nàng chán ghét mình, sâu xa hơn là không muốn gặp mình, vậy thích nàng, thật sự là chuyện đau buồn phải không? Ngũ Sướng Nhiễm nhếch môi, muốn cười nhạo bản thân, nhưng lại không có một chút ý cười. Giờ phút này, cô thật sự cười không nổi, cho dù là cố ép, cũng không có một chút ý cười. Cô nên làm gì bây giờ? Có lẽ, cô nên bỏ đi? Chỉ cần rời khỏi nàng, thứ tình cảm nảy sinh này mới có thể từ từ biến mất.


Khu hút thuốc tuy rằng có vẻ khuất, nhưng Cố Hân Mộng vẫn nhìn qua cửa kính nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm đang đứng sững sờ ở khu hút thuốc. Cố Hân Mộng đứng trên hành lang, lẳng lặng nhìn chăm chú. Lúc này, nàng nhìn thấy trên người Ngũ Sướng Nhiễm không chỉ có sự im lặng mà còn có sự cô đơn, làm cho lòng nàng nhịn không được mà thắt lại. Nàng còn muốn đi tìm cô, nhưng mà, nàng như vậy đi vào có phải lộ liễu quá không? Cô ấy có thể nhận ra là mình cố ý ra ngoài tìm cô ấy? Nàng có tật giật mình, chậm rãi lùi ra sau hai bước, xoay người bỏ đi. Cách Ngũ Sướng Nhiễm một khoảng, Cố Hân Mộng lấy điện thoại ra, chần chừ một lúc rồi gọi đến số của Ngũ Sướng Nhiễm.


Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên dọa Ngũ Sướng Nhiễm nhảy dựng, vội vã lấy di động ra, nhìn đến cái tên hiện lên, Ngũ Sướng Nhiễm giật mình quên cả bắt điện thoại. Sau khi ngạc nhiên xong, trong lòng hình như có chút vui mừng đẩy lui sự nghi ngờ. Cô không thể tin được, nàng sao lại gọi điện thoại cho cô? Mấy ngày nay nếu có chuyện gì, đều là Hiểu Đồng gọi cho cô. Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy thực khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt điện thoại. Trong lòng bối rối tự hỏi, có nên bắt máy hay không? bắt rồi thì phải nói gì đây?


Ngũ Sướng Nhiễm chết tiệt, như vậy cũng không bắt điện thoại của mình. Sau khi nghe tiếng không có ai bắt máy, Cố Hân Mộng tức giận trong lòng chửi thầm một tiếng, nặng nề ấn gọi lần nữa. Thật sự nếu không bắt điện thoại của tôi, cô hãy nhớ kĩ đó, Cố Hân Mộng oán hận nghĩ.


Đang do dự không biết có nên bắt máy hay không thì Ngũ Sướng Nhiễm nhìn đến màn hình di động báo cuộc gọi đến chuyển sang báo có cuộc gọi nhỡ. Trong lòng hoảng sợ, kích động vội vã gọi điện thoại lại...


"Số điện thoại quý khách muốn gọi hiện đang không liên lạc được..." Điện thoại của hai người cùng lúc vang lên giọng báo đáng ghét này.


Ngũ Sướng Nhiễm ngẩn ra, tắt điện thoại, đợi không được ba mươi giây, lại lập tức gọi lần nữa...


"Số điện thoại quý khách muốn gọi hiện đang không liên lạc được..." Trong điện thoại vẫn không truyền đến giọng nói mà cô muốn nghe.


Cố Hân Mộng cũng gọi điện thoại và cũng nhận được giọng báo kia. Đột nhiên tức giận tắt máy. Tắt điện thoại một hồi, tràn đầy lửa giận mà trở về trường quay. Được, cô không tiếp điện thoại của tôi, cô nhớ kĩ cho tôi đó Ngũ Sướng Nhiễm.


Nếu không phải lúc nãy chính mắt nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm vui cười nấu cháo điện thoại thì Cố Hân Mộng cũng không tức giận như thế. Cho dù nàng biết điện thoại gọi không được đa phần là do Ngũ Sướng Nhiễm gọi lại cho nàng. Nếu là bình thường, nàng tất nhiên sẽ không giận, nhưng mà vào lúc này, nàng lại giận. Về phần giận cái gì, nàng cũng không thèm suy nghĩ. Dù sao, Ngũ Sướng Nhiễm cùng người khác nói chuyện điện thoại thân mật mà không tiếp điện thoại của nàng, chính là không đúng. Về phần vì sao không đúng? Nàng mặc kệ, tóm lại, chính là không đúng. Nàng không thích nhìn bộ dáng Ngũ Sướng Nhiễm cùng người khác mỉm cười nói điện thoại, làm cho nàng cảm thấy chướng mắt. Giờ phút này đây, nàng xin thề, nàng nếu như còn để ý đến Ngũ Sướng Nhiễm thì cho nàng uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, ra khỏi cửa bị va đụng đi.