Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 30: Mẹ Ơi Mẹ Còn Muốn Nằm Trong Vòng Tay Của Bố Bao Lâu Nữa





Cô xoay người, bắt đầu hỏi nhân viên cảnh sát về vị trí của Tần Tinh Thiên.

“Ánh Nguyệt” Người đàn ông ở đằng sau vươn tay kéo cô về phía mình.

Cả khuôn mặt của cô đập thẳng vào lồng ngực của anh.

Tô Ánh Nguyệt ôm cái mũi đau nhức của mình.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Tần Mộ Ngôn đã nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.


Người đàn ông dùng một tay nâng tay phải của cô, một tay khác đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô.

Khi anh đeo nhẫn cho cô, động tác của anh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tô Ánh Nguyệt nhìn khuôn mặt của anh, ngày người.

“Cô dâu chú rể trao nhẫn!” Đột nhiên, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên tai cô.

Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn về hướng phát ra giọng nói, lập tức thấy Tần Tinh Thiên đang đứng cách cổ chưa đầy hai mét vừa dùng điện thoại di động quay cảnh vừa rồi vừa tươi cười rạng rỡ mở miệng cất tiếng chúc mừng.

Nhìn những khuôn mặt xa lạ đang mỉm cười chúc phúc cho mình, khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt bỗng nhiên đỏ bừng.

Cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.

Đột nhiên, cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông kéo vào trong ngực.

“Úp mặt vào ngực tôi, người khác sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ như mông khỉ của em” Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp kèm theo ý cười của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu của cô.

Tô Ánh Nguyệt cắn răng, cô biết anh đang cười nhạo cô! Nhưng trước mắt, ngoại trừ úp mặt vào trong ngực anh, cô không còn lựa chọn nào tốt hơn!Cô nhắm mắt lại, ghé vào trong lồng ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ dễ dàng khiến người khác an tâm từ trên người anh.


Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần tới mức cô có thể nghe rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ theo tiết tấu của trái tim anh, gần tới mức cố có thể đếm được nhịp hít thở đều đều của anh.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nói chuyện của những người xung quanh dần trở nên nhỏ hơn, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên trong lành hơn.

Giọng nói không giấu nổi ý cười của Tần Tinh Thiên vang lên bên tai: “Mẹ ơi, mẹ còn muốn nằm trong vòng tay của bố bao lâu nữa?” Lúc này người phụ nữ mới lấy lại tinh thần.

Bọn họ đang đứng ở cửa cục cảnh sát.

Cô vội vàng giãy khỏi vòng tay của Tần Mộ Ngôn, lúng túng ho nhẹ vài tiếng: “Bây giờ chúng ta về nhà chứ?”
“Ừm” Quản gia đứng ở một bên cung kính mở miệng: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong.


“Cậu Ba nể tình cô Tô Huyền Anh là em gái của mợ chủ nên tha thứ cho cô Tô Huyền Anh một lần này, nhưng cô Tô Huyền Anh nhất định phải xin lỗi công khai” Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Dù sao chuyện Tần Mộ Ngôn có hai đứa con trai không thể công khai ra ngoàiHơn nữa, thứ Tô Huyền Anh coi trọng nhất là thể diện của bản thân.

Giờ đây, hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản và xúi giục trẻ vị thành niên của cô ta đã bị rất nhiều cư dân mạng biết đến, cô ta còn phải đích thân xin lỗi công khai.


Những điều này đã đủ để dạy cho Tô Huyền Anh một bài học.

Hít một hơi thật sâu, cô dắt tay Tần Tinh Thiên đi về phía xe, từ giọng nói cũng có thể thấy cô đang vui vẻ: “Đêm nay muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ làm theo yêu cầu của mọi người!” Tần Mộ Ngôn đứng nguyên tại chỗ, nhìn dáng vẻ vui tươi đáng yêu của người phụ nữ, khẽ cong môi: “Hôm nay đi làm có bị thương không?”
“Không có vết thương nào hết!” Nói đến công việc ngày hôm nay, Tô Ánh Nguyệt có chút phiền muộn: “Không biết là tên khốn kiếp nào muốn gây sự với tôi, hôm nay bỗng nhiên có người đưa ra mệnh lệnh cho trường quay bên kia, nói là không cho phép tôi làm thế thân võ thuật cho người khác nữa!”
“Tôi phải làm thế thân văn kịch suốt ngày hôm nay, đứng dưới ánh nắng chang chang cả một ngày, thế mà số tiền kiếm được lại chẳng bằng một nửa lúc làm thế thân võ thuật!” Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi nhất định phải tìm cho ra rất cuộc người xấu nào đang nhắm vào tôi!” Tần Mộ Ngôn:”…”
Trong cục cảnh sát.

Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, cuối cùng Tô Huyền Anh cũng quay xong video nói lời xin lỗi.

“Đúng là mất công kiếm lời cho con ả khốn khiếp Tô Ánh Nguyệt kia!” Từ cục cảnh sát bước ra ngoài, Trần Ngọc Phương vừa đi vừa phàn nàn: “Nếu như biết được cậu Ba nhà họ Tân vừa trẻ vừa đẹp trai như thế này sớm hơn, lúc trước chúng ta cần gì phải tốn bao nhiêu công sức gả Tô Ánh Nguyệt sang bên đấy?”
“Chiếc nhẫn kia đính kim cương mười carat lận! Bây giờ chỉ cần nghĩ đến nó, mẹ hối hận cực kỳ!”
“Đáng lẽ ra chiếc nhẫn kim cương này phải thuộc về con gái Huyền Anh của mẹ!”
“Không sao đâu, mẹ” Tô Huyền Anh nhìn về phía trước, khẽ híp mắt: “Nếu như con có thể đưa cậu Ba nhà họ Tần cho Tô Ánh Nguyệt, vậy thì con cũng có thể đoạt lại cậu Ba nhà họ Tần về bên mình.