Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1063: Nhất định phải cùng chết



Ban đêm thôn nhỏ khá yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự yên tĩnh này. Mấy âm thành đó vốn ồn ào, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác tiếng gà gáy chó sủa kia là một phần của yên tĩnh. Giống như là trăng trên trời, cây dưới đất, không khác gì nhau.

Hậu viện đã quét dọn sạch sẽ, ngay cả tro bụi bám ở một chỗ nhiều năm cũng được quét dọn. Người có kinh nghiệm quét dọn đều biết rằng, những chỗ được quét dọn sạch sẽ sẽ có mùi bụi đất thoang thoảng. Nhưng mùi bụi đất này không hề khiến người ta khó chịu.

Mạt Ngưng Chi nằm trên ghế, giống như đang ngủ. Phương Giải thì uống rượu, thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt có thể mê hoặc chúng sinh kia. Đều nói dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng đẹp. Mạt Ngưng Chi dưới ánh trăng quả thực càng rung động lòng người. Phương Giải cứ ngơ ngác nhìn như vậy một hồi lâu, sau đó đó dứng dậy cởi áo dài của mình khoác lên người nàng.

Hắn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục uống rượu ngẩng đầu nhìn trời.

Khung cảnh là một nữ nhân xinh đẹp không ai bằng, và một nam nhân không hiểu phong tình.

Mạt Ngưng Chi ngủ rất say.

Phương Giải không ngủ, bởi vì hắn đang chờ người.

Tiền viện, nam tử trung niên đã ăn nốt hạt cơm trong bát, sau đó buông bát đũa xuống nói lời cảm ơn với vợ chồng già. Gia chủ tên là Đỗ Lão Thực luôn luôn tò mò nhìn nam tử trung niên, một bên nhìn, một bên thì thào quá giống. Vợ của ông ta không biết ông ta nổi chứng gì, cũng không quan tâm, cúi đầu may quần áo cho con.

- Quý công tử thích đọc sách?

Nam tử trung niên hỏi.

Đỗ Lão Thực gật đầu:

- Vâng, con của ta thích nhất là đọc sách, cũng không biết nó đọc mấy thứ gì. Suốt ngày ở trong sân đọc sách, còn mang đống cát về nhà, rải ở trong sân, tìm đá và gậy, vừa đọc sách vừa chơi đùa mấy thứ đó, còn lẩm bẩm trong mồm. Ta sợ đứa con này đọc sách nhiều dẫn đến si ngốc.

- Đúng rồi, làm sao ngài thấy được con của ta thích đọc sách?

Đỗ Lão Thực tò mò hỏi.

Nam tử trung niên cười nói:

- Không những nhìn ra được hắn thích đọc sách, còn nhìn ra được lúc hắn đọc chắc có tư thế ngồi rất đoan chính. Còn nhìn ra được, sách của hắn đã cũ, mặt bàn đã hỏng. Cho nên mọi chỗ trên quần áo của hắn đều sạch sẽ, duy nhất chỉ có chỗ khủyu tay là bị sờn vải.

- Tiên sinh đúng là một vị thần tiên.

Đỗ Lão Thực khen từ đáy lòng:

- Chỉ nhìn thoáng qua đứa con của ta liền đoán được nhiều như vậy.

Nam tử trung niên cười nói:

- Để ta nói cho ngươi biết, con của ngươi không phải là nghịch cát sỏi linh tinh, mà là rất có kết cấu. Sau khi tiến vào ta có nhìn qua đống cát, mấy chục viên đá xếp phía trên bày trận hình Bát Môn, mà gậy gỗ bày chính là trận hình công kích bình thường nhất của bộ binh Đại Tùy, trận hình mũi tên.

- Đó là cái gì?

Đỗ Lão Thực không hiểu.

- Không có gì!

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua ngọn đèn dầu vẫn sáng bên ngoài sân, biết là thiếu niên kia vẫn còn đang đọc sách:

- Vinh hoa phú quý về sau của vợ chồng ngươi, có lẽ đều đặt trên người đứa bé đó.

- Tiên sinh khen lầm rồi!

Đỗ Lão Thực cười ngượng ngùng nói:

- Con của ta đâu có tiền đồ gì? Mặc dù ta chưa từng đọc sách, nhưng biết từ xưa tới nay con cháu hàn môn thường không có thành tựu lớn.

- Ai bảo vậy?

Nam tử trung niên nói:

- Thời Thái Tông có Lý Khiếu bình định Giang Nam, xuất thân bình thường, dựa vào quân công mà thành Đại tướng quân. Nhờ Lý Khiếu mà Lý gia nhanh chóng trở thành một trong những thế gia có quyền lực lớn ở Tây Bắc. Nguyên lão tam triều Hoài Thu Công cũng xuất thân hàn môn, thi đậu Trạng Nguyên, cho dù là Hoàng Đế bệ hạ cũng rất tôn kính ông ta.

- Không dám so sánh, không dám so sánh.

Đỗ Lão Thực không ngừng xua tay:

- Đó đều là những nhân vật trong truyền thuyết, mà đứa con này của ta quá thành thật, không làm được đâu.

Nam tử trung niên lắc đầu:

- Một người từ khi sinh ra rồi tiến vào xã hội, gặp được rất nhiều người nói hắn không được, bất kể là bằng hữu hay là kẻ thù, những lời đó có thiện ý, có cả ác ý. Nhưng duy nhất có cha mẹ, không được nói con của mình không tốt. Cho dù hắn thực sự không tốt, thì cũng không được nói như vậy.

- Vì sao?

Đỗ Lão Thực hỏi.

Nam tử trung niên có vẻ như không muốn nói thêm cái gì. Ông ta đứng dậy, cầm bát đũa lên định tự mình rửa. Đỗ Lão Thực vội vàng đi tới nhận lấy bát đũa, sau đó trừng mắt nhìn vợ của mình:

- Sao có thể để khách nhân động tay động chân được, bà mang đi rửa đi!

Vợ ông ta trừng mắt nhìn ông ta một cái, không tình nguyện nhận lấy bát đũa.

- Tiên sinh…trước kia ngài cũng là người làm ăn à?

Đỗ Lão Thực cẩn thận hỏi một câu, ông ta không nhịn được hiếu kỳ trong lòng.

- Trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.

Nam tử trung niên trả lời, sau đó hỏi:

- Ở hậu viện có một công tử phong thần như ngọc, sau khi vào đó ở, từng đi ra tiền viện chưa?

- Có có, còn nhìn chằm chằm vào đống cát đó một lát, sau đó còn hỏi ta là ai bày ra.

Đỗ Lão Thực thành thật trả lời.

- Ừ!

Nam tử trung niên gật đầu:

- Nếu vị công tử kia không nghỉ chân ở đây, ta sẽ không nói cho ngươi biết ta là ai. Bởi vì thời khắc mà hắn dừng lại, thì chính là may mắn của nhà ngươi.

- Có… cái gì khác?

Đỗ Lão Thực hỏi.

- Hắn dừng lại nhìn, may mắn của nhà các ngươi đã tới. Mà ta cũng có thể nói cho ngươi biết ta là ai, không cần lo lắng sau khi nói cho ngươi biết, cả nhà các ngươi có khả năng chết không có chỗ chôn. Nhưng hắn đã nghỉ chân ở đây, ta có thể nói cho các ngươi biết, với lại nhà các ngươi cũng không gặp nguy hiểm gì.

Lời này khiến Đỗ Lão Thực hoảng sợ, không nhịn được run lên.

- Ngươi tên là Đỗ Lão Thực.

Nam tử trung niên cười nói:

- Mười một năm trước lúc ta tới thành Đăng Bình kiểm tra, có thấy qua ngươi nhập hàng, ta không nhớ ngươi đã nhập hàng gì, nhưng vì tên ngươi khá đặc biệt, nên ta vẫn nhớ tới bây giờ.

- À!

Đỗ Lão Thực kinh hô:

- Ngài…ngài thực sự là Tán Kim Hầu?

- Đúng vậy.

Nam tử trung niên gật đầu.

- Ngài vẫn còn nhớ ta…ta thật không biết phải nói gì.

- Ta là người làm ăn!

Ngô Nhất Đạo chỉ vào đầu của mình, nói:

- Cần một cái đầu tốt để ghi nhớ nhiều chuyện. Nói với vợ của ngươi rằng không cần rửa chén bát nữa, hai người các ngươi lập tức thu thập mấy thứ quý giá, sáng sớm ngày mai đi theo đội ngũ xuất phát. Đêm nay trong viện mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra xem. Về sau ngươi có thể tới Hàng Thông Thiên Hạ làm việc. Mà con của ngươi…sẽ có tiền đồ hơn ngươi.





Nạp Lan Định Đông kiểm tra bên ngoài một vòng, sau khi bố trí các trạm gác ngầm ở hậu viện, y có đi qua tiền viện rồi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Y khẽ nhíu mày, sau khi xác định được người nọ là ai, trong lòng lập tức thoải mái.

Đây là lần đầu tiên y chỉ huy đội bảo vệ Phương Giải, cho nên trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương. Lần này trở về bộ tộc y vẫn không yên bất an. Đầu tiên là lo lắng mình không thể bảo vệ được sự an toàn của Phương Giải. Thứ hai là do dự rốt cuộc nên ở lại bộ tộc, hay là trở về theo Hắc Kỳ Quân. Nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện lo lắng của mình là không cần thiết.

Nói tới chức trách, bảo vệ Phương Giải là chức tránh của Kiêu Kỵ Giáo và thân binh doanh. Nhưng y cũng biết, với tu vị của Quốc công, căn bản không cần bọn họ bảo vệ. Nếu thực sự gặp phải người đại tu hành gì đó, cho dù mình rút đao xông về phía trước cũng vô dụng. Còn ở lại bộ tộc hay là đi theo Hắc Kỳ Quân, kỳ thực không cần phải suy nghĩ, vì nó đã sớm có đáp án.

Lúc trở lại hậu viện, y nhìn thấy Phương Giải hướng về mình vẫy tay.

- Rút tất cả trạm gác ngầm về, tất cả mọi người ở trong phòng, không có mệnh lệnh của ta không ai được phép ra ngoài.

- Chủ Công?

Nạp Lan Định Đông mở miệng định nói tiếp thì Phương Giải lắc đầu ngăn cản:

- Làm theo quân lệnh!

- Vâng!

Nạp Lan Định Đông gật đầu, vội vàng đi ra ngoài triệu tập nhân sự trở về.

Bên ngoài thôn.

Tô Dương nhìn ánh lửa lốm đốm trong thôn, quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu công gia Mộc Nhàn Quân mặt trầm như nước, ông ta nghĩ một lát rồi hỏi:

- Bên trong thôn này có khoảng vài trăm người, có muốn giết hết không? Bất kể như thế nào thì cũng không để lộ chuyện này ra ngoài, cho nên…

- Sư phụ, ngài đã ở đảo Bồng Lai quá lâu, chỉ lo tu hành, cho nên có một số việc nhìn không thấu triệt…Thôn nay cách thành Đông Đỉnh chỉ mấy trăm dặm, một khi chuyện Mộc phủ ra lệnh tàn sát cả thôn truyền ra ngoài, làm sao ngăn chặn được? Hành tung của Phương Giải sẽ lập tức bị đào ra. Ở Đông Cương nhìn như có vẻ tất cả mọi người phục tùng Mộc phủ, nhưng có không ít người muốn nhìn thấy Mộc phủ sụp đổ. Tàn sát thôn…quả quyết không thể làm.

- Nhưng nếu Phương Giải chết, chẳng phải là không ngăn được lời đồn truyền ra ngoài đó sao?

Tô Dương hỏi.

- Thanh Nha chết rồi, Bạch Mi chết rồi.

Mộc Nhàn Quân cười nói:

- Bọn họ còn có một Nhị sư huynh đang làm tướng quân trong quân đội. Hai sư đệ đều bị Phương Giải giết, dưới sự giận dữ, y rời khỏi quân đội một mình chạy tới đây báo thù. Chuyện như vậy, Mộc phủ không có khả năng biết trước được, cho nên không kịp ngăn cản cũng là điều bình thường. Tới lúc đó đẩy người này lên phía trước, có thể chặn được miệng một số người.

- Đã hiểu!

Tô Dương gật đầu, quay lại nhìn thoáng qua Chu Trường Mi:

- Đệ chờ ở ngoài thôn, nếu Phương Giải chạy trốn, nhất định phải có người ngăn đón. Nữ tử bên cạnh hắn kia không thể khinh thường!

- Không ai được giết nữ tử kia!

Mộc Nhàn Quân lạnh lùng nói một câu:

- Ai giết nàng, ta liền giết kẻ đó.

Tô Dương sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:

- Tam sư đệ, ngươi cùng ta đi đối phó Phương Giải, tiểu công gia thì đi bắt nữ tử kia.

- Không!

Mộc Nhàn Quân lắc đầu:

- Con đi tìm Phương Giải, Tam sư thúc giúp con một tay. Còn sư phụ thì đi bắt nữ tử kia là được. Chớ làm nàng ta bị thương. Tam sư thúc, lực cảm giác của người là tốt nhất, người đi trước thăm dò chỗ ở của Phương Giải, chớ kinh động tới bọn chúng.

- Ta biết rồi!

Lão già một mực đứng phía sau bọn họ gật đầu, cả người bao phủ trong một cái áo choàng đen rộng thùng thình. Trong đêm khuya, nếu không nhìn kỹ, cho dù y đứng gần cũng rất khó nhận ra. Y là Tam sư đệ của Tô Dương, là một người tu hành thuộc loại hình cảm giác hiếm có.

Mộc Nhàn Quân cúi đầu nhìn ngực của mình, vô thức giơ tay lên vuốt ve.

- Vẫn đau…Phương Giải, cú đâm này của ngươi khá sâu đấy.





Xa xa

Dưới ánh trăng, thiếu phụ đầu đầy mồ hôi nói nhỏ vào tai trượng phu:

- Có một người tu hành có lực cảm giác mạnh mẽ đang ở đây. Muội không dám thi triển tu vị của mình quá gần. May mà y không để ý bên ngoài thôn, bằng không chúng ta không giấu được.

Chồng của nàng gật đầu:

- Vất vả cho nàng rồi. Tí nữa ta ra tay trước, nàng ở đằng sau trợ chiến là được. Ta đoán chừng không có quá nhiều người ở bên ngoài thôn. Một mình ta ứng phó là đủ.

Thiếu phụ lắc đầu:

- Muội vẫn chưa sinh cho huynh một đứa bé.

Nam tử có bộ dáng nông phu sửng sốt:

- Giờ nói chuyện này làm gì?

Thiếu phụ cười cười, vuốt ve tóc của trượng phu:

- Nếu muội có cốt nhục của huynh, thì muội không dám chết cùng huynh. Nhưng muội và huynh còn chưa có con, cho nên nếu chết, chúng ta có thể chết cùng nhau.