Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 45





“Người nhà của bệnh nhân Nguyễn Hạ Vy là ai ạ?”

Nghe y tá gọi tên Hạ Vy, cả ba chàng trai người còn ướt nước cùng đứng lên.

Khoé môi y tá khẽ giật giật, đưa mắt nhìn qua một lượt. Cô định gào lớn khi nhận ra một trong số họ chính là ca sĩ nổi tiếng JK.

Hai anh chàng kia cũng không hề kém cạnh, nhất định không phải là người bình thường. Cô nàng vắt óc suy nghĩ liền nhận ra một trong hai người còn lại là tổng giám đốc trẻ tuổi của HPJ - Trịnh Hải Phong.

Trên mạng có tin đồn JK có một người chị gái là bác sĩ tại bệnh viện Hạnh Phúc. Tổng giám đốc Hải Phong lại là anh trai của người mẫu Mỹ Dung.

Vậy cô gái này nhất định là người nhà của anh chàng còn lại.

Y tá chỉ vào Đình Vũ:

“Anh đi theo tôi.”

Đình Vũ định dời đi thì cả Thiên Minh và Hải Phong ngăn lại:

“Không được. Cả ba cùng đi.”

Y tá không biết phải làm sao thì Hải Phong lên tiếng:

“Chúng tôi là bạn của Hạ Vy.”

“Ai cũng mong cô ấy bình an vô sự nên xin cô cho phép tất cả cùng vào trong.”

Y tá khẽ gật đầu, nói qua tình hình với cả ba người. Vừa rồi, do quá hoảng sợ nên có vẻ Hạ Vy mất trí nhớ tạm thời. Y tá hy vọng không ai trong số họ kích động Hạ Vy khiến cô thêm mệt mỏi.

Hạ Vy nhìn ba người trước mặt một hồi rồi nói:

“Anh hai. Có người nói biết tin tức về cha của em.”

“Em đến đó thì không thấy ai cả.”

“Sau đó có người tới, nhưng họ bịt kín mặt.”

“Em… em thực sự rất sợ.”

“Thật may là anh đến kịp lúc.”

Thiên Minh nghe mấy lời này liền huých vào tay Hải Phong. Anh thì thầm:

“Hạ Vy tưởng cậu là Trần Vĩnh đấy.”

Vừa rồi nghe Hải Phong kể, trước khi chìm hẳn xuống nước người cuối cùng cô thấy chính là anh. Thiên Minh đoán ra trong suy nghĩ của Hạ Vy, anh trai là người rất quan trọng, luôn xuất hiện để bảo vệ cô nên dẫn tới sự nhầm lẫn này.

Hải Phong bước đến bên giường bệnh, anh trấn an Hạ Vy:

“Có anh ở đây rồi. Không ai làm tổn thương em được nữa.”

Hạ Vy nhìn hai người đàn ông trước mặt, cô hỏi Hải Phong:

“Hai người này là…?”

Hải Phong còn chưa kịp nói gì, cả Đình Vũ và Thiên Minh đồng thanh đáp:

“Là bạn trai của em.”

Nghe mấy lời này cả Thiên Minh và Hải Phong cùng mở to mắt nhìn vào Đình Vũ.

Anh chàng này định nhân cơ hội Hạ Vy mất trí nhớ mà đổi trắng thay đen hay sao?

Hạ Vy cảm thấy đầu của mình đau nhói. Cô nói với Hải Phong:

“Anh bảo hai người bọn họ ra bên ngoài đi.”

“Hiện tại em không nhớ được gì cả.”

Hải Phong khẽ gật đầu. Anh ra hiệu cho Thiên Minh và Đình Vũ ra ngoài.

Hải Phong nói với Hạ Vy:

“Em nghỉ ngơi một chút đi.”

“Nếu cần gì thì gọi anh.”

Hạ Vy gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Hải Phong vừa ra bên ngoài liền thấy cả Thiên Minh và Đình Vũ ở đó. Anh bật cười:

“Không về thay đồ đi còn ở đây làm gì?”

Thiên Minh nói:

“Có Kiều Linh mang đồ tới rồi.”

Vừa dứt lời, Kiều Linh chạy tới, trán còn lấm tầm mồ hôi:

“Thiên Minh, Hạ Vy sao rồi?”

Thiên Minh nói lời cảm ơn với Kiều Linh rồi đáp:

“Cô ấy tỉnh lại nhưng không nhận ra em. Còn tưởng Hải Phong là anh trai nữa.”

Dứt lời, Thiên Minh liếc nhìn về phía Đình Vũ, hậm hực nói:

“Nhờ phúc của ông tướng kia mà Hạ Vy đuổi em ra ngoài.”

Đình Vũ lúc này đang nghe điện thoại. Anh lạnh lùng nói:

“Đúng vậy. Phòng 112 khu nhà A.”

Đình Vũ tắt máy chưa được bao lâu liền có một người đàn ông trung tuổi mang theo hai túi đồ lớn.

“Cậu chủ. Cậu thay đồ đi.”

Đình Vũ khẽ gật đầu:

“Cảm ơn chú.”

Anh đưa một túi đồ cho Hải Phong rồi nói:

“Cái này để tổng giám đốc dùng tạm.”

Hải Phong mỉm cười khi thấy quần áo hàng hiệu còn nguyên tem mác:

“1-0 nghiêng về phía Vivian.”

Kiều Linh nghe thấy tên này liền giãy nảy lên. Nghe danh đã lâu mà nay mới thấy mặt. Cô định lấy giấy bút ra xin chữ ký thì bị Thiên Minh liếc xéo. Kiều Linh thấy vậy

lập tức rời khỏi hiện trường.

Thiên Minh đưa túi đồ trong tay cho Hải Phong:

“Cũng có phần cho ông đấy.”

Hải Phong tủm tỉm cười. Có lẽ anh nên nhận Hạ Vy làm em gái. Nếu cứ như thế này anh ở giữa hưởng lợi không ít.

Hải Phong nhíu mày:

“Ông mang đồ cũ cho tôi đấy à.”

“1 - 0,5. Vẫn nghiêng về phía Vivian.”

Lúc này, ông Thanh và bà Phụng đi tới. Ông Thanh lo lắng hỏi:

“Con bé không sao chứ?”

Hải Phong, Thiên Minh và Đình Vũ cúi chào ông Thanh, bà Phụng.

Hải Phong đáp:

“Hạ Vy tỉnh rồi nhưng mất trí nhớ tạm thời. Cô ấy còn tưởng con là anh trai nữa.”

Ông Thanh gật đầu, nói bà Phụng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi xảy ra chuyện, ông và bà đã lập tức dừng bữa tiệc. Không những thế, ông đã cho kiểm tra camera ghi hình quanh biệt thự.

Có vẻ người trong nhà gây ra chuyện này vì bóng đen kia xuất hiện từ khu bếp chứ không phải bên ngoài đi vào.

Bà Phụng nhìn qua Hải Phong, Thiên Minh và Đình Vũ rồi nói:

“Mấy người các con còn không mau thay đồ.”

Đình Vũ và Hải Phong lập tức rời đi. Thiên Minh chần chừ một lát rồi quỳ xuống trước mặt ông Thanh:

“Con xin chú hãy bảo vệ Hạ Vy.”