Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 6



Chương 6

Trợ lý nhướng mày, dường như đang kinh ngạc cho sự thay đổi của cô. Có lẽ là ánh mắt của cô quá đáng thương nên trợ lý phá lệ nói: “Nghe lời.”

“Cảm ơn.”

Thi Nhân mở cửa phòng, lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Căn phòng này rất lớn, năm sáu người đàn ông ăn mặc chỉnh chu, số lượng phụ nữ gấp đôi số lượng đàn ông, hơn nữa mỗi người đều rất xinh đẹp, dáng người gợi cảm.

Khi cô bước vào phòng, một ánh mắt lạnh lẽo như rắn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

Người đàn ông ngồi trên ghế chính ngước mắt lên, trên trán còn quấn băng gạc, môi mỏng ngậm một điếu xì gà, ánh mắt vừa hung ác vừa đáng sợ. Cô biết, chắc hẳn anh ta chính là cậu ba nhà họ Tiêu kia.

Mọi người đều im lặng nhìn về phía cô, đa số đều là ánh mắt khinh thường và xem trò hay.

Thi Nhân mặc váy cưới trắng phau, đối diện với ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, cô phản xạ lùi lại mấy bước.

Hành động của cô rõ ràng đã chọc giận anh ta.

Nguyễn Thịnh Kiên giơ tay ném ly bên chân cô, nở nụ cười cứng đờ: “Đây chẳng phải là cô dâu của tôi sao? Cô muốn đi đâu hả?”

Hai vệ sĩ cao to xuất hiện sau lưng Thi Nhân, hủy diệt suy nghĩ bỏ trốn của cô. Trợ lý xuất hiện bên cạnh cô: “Cô Nhân, mời cô ngồi vào bên cạnh cậu ba của chúng tôi.”

Cô không nhúc nhích.

“Cô Nhân, ngẫm lại em trai cô đi, chắc cô biết nên làm thế nào.”

Thi Nhân nhớ tới mẹ cô, nếu chuyện này làm hỏng, chọc giận tên điên Tiêu Khôn Hoằng này thì mẹ cô cũng sẽ bị liên lụy. Cô suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng.

Trợ lý từng nói, anh ta thích những cô gái nghe lời.

Thi Nhân đang định ngồi xuống thì lại bị người đàn ông thô lỗ kéo ra: “Ai bảo cô ngồi sofa? Tôi còn ngồi xe lăn thì cô có tư cách gì mà ngồi sofa? Cô khinh thường kẻ tàn phế tôi đây hả?”

Cô lảo đảo ngã xuống bên chân anh ta, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Lúc này cô mới phát hiện những cô gái bên cạnh anh ta đều ngồi quỳ dưới đất với tư thái hèn mọn.

“Hôm nay cô mới đến, quy tắc cũ, uống hết ba ly.” Thi Nhân nhìn ba ly rượu chân dài rót đầy rượu vang, ngẩng đầu nói: “Tôi không biết uống rượu.”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt nhéo cằm Thi Nhân: “Không uống hả?”

Thi Nhân nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Anh ta lập tức ném ly rượu vang lên người một cô gái khác, khiến cô gái hoảng sợ hét lên.

“Câm mồm! Còn ồn nữa tôi khâu miệng lại bây giờ!”

Anh ta liên tục ném ba ly rượu vang, trên trán cô gái chảy đầy máu, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.

“Rót thêm 3 ly nữa.”

Tiêu Khôn Hoằng vẫn thản nhiên như cũ, không có dáng vẻ hung ác như vừa rồi.

“Cậu ba, nếu em dâu đã nói là không biết uống rượu thì cậu cũng đừng gây khó dễ cho cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là vợ cậu mà.”

Tiêu Khôn Hoằng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thi Nhân cảm thấy người đàn ông nói chuyện với anh ta không đúng lắm, vội cầm ly rượu vang: “Tôi uống.”

Cô nhận thấy anh ta đang nổi giận, bèn ngửa đầu uống cạn ly, bởi vì uống quá nhanh nên không nếm được hương vị của rượu.

“Cậu ba, xem ra em dâu rất nghe lời cậu đấy nhỉ. Hôm nay là ngày cậu cưới vợ, dù gì cũng phải uống rượu giao bôi, tôi mới có thể trở về báo cáo với cụ nhà.”

Có lẽ vì cô thức thời nên vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng mới dịu bớt một chút. Chờ cô uống hết ba ly, anh ta bèn kéo cô vào lòng, lại nhét một ly rượu cho cô: “Rượu giao bôi, biết không?”

Thi Nhân uống hơi nhanh, lại vì tửu lượng không tốt nên lúc này đầu cô đã hơi choáng váng, anh ta nói gì cũng nghe.

Cô không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết uống hết rượu vang mà anh ta đưa. Tiêu Khôn Hoằng ném cô lên bàn, ngước mắt nhìn lướt qua đám người đây: “Sao? Mấy người muốn vây xem hả?”

“Bọn anh không quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của cậu ba nhé.” Tiêu Vinh đứng dậy quan sát anh ta: “Đây là người vợ thứ tư của cậu, cụ nhà đã dặn anh phải nhắc nhở cậu là đừng chơi chết người ta. Nếu cậu thật sự không được thì anh còn có thuốc.”