Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 52



Tần Lam hộc tốc chạy tới, vội vàng mở cửa, không có ai trong phòng. Vị bác sĩ đứng đằng sau, lau mồ hôi, do dự không biết nói thế nào. Tần Lam nhìn lại, chắc chắn là phòng này, quay sang "Người đâu?". Vị bác sĩ lắp bắp "C...cái này, thực ra là bệnh nhân tự ý bỏ đi, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa". "Tôi không cần biết các người đã làm gì, tại sao lại để bệnh nhân mới bình phục rời đi? Các người có não không vậy? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người cũng đừng mong sống tốt." Nói xong bực tức bỏ đi, huy động người đi tìm kiếm, điều tra cả camera xung quanh. Cố Viễn đi tới, đem cho cô kết quả khám của Cẩm Mạn. Tần Lam đọc lướt qua, càng lo lắng Cẩm Mạn mất trí nhớ ra ngoài có thể gặp nguy hiểm, đích thân lái xe đi tìm. Tìm cả ngày cũng không thấy bóng dáng Cẩm Mạn, cô thất vọng ra về, không ngừng tự trách. Nếu cô ở cạnh cô ấy thì chuyện này đã không xảy ra. Tần Lam đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt dừng lại trên điện thoại, suy nghĩ kỹ càng. "Alo, chị à, nửa đêm rồi đó!" Đầu dây kia truyền đến giọng buồn ngủ, Tần Lam bình thản "Cậu nói lại xem những người được cứu trên đảo gồm những ai?". "Chị đùa à, nạn nhân hơn trăm người, sao nhớ được. Bảo đáng chú ý thì còn được, nhưng mà không có ai nổi bật cả. Đúng rồi, lúc bọn em đưa người về thì phát hiện mất một chiếc thuyền máy cỡ nhỏ, dây thừng có vết chém nên không phải bị trôi. Chiếc vòng chị bảo tìm cũng không thấy". "Được rồi, mau ngủ đi". Tần Lam nhíu mày, hình như cô đã bỏ qua ai đó, nhưng rốt cuộc nghĩ mãi không ra. Lúc ấy cô chỉ quan tâm đến Cẩm Mạn, không để ý còn ai khác. Chuông điện thoại reo lên, Cố Viễn hỏi thăm vài câu rồi bảo đã có người nhìn thấy Cẩm Mạn đi cùng một người phụ nữ khác, không nhớ mặt nhưng có mái tóc đỏ rực vô cùng bắt mắt. Tần Lam như bừng tỉnh, vội cho người đến trụ sở cảnh sát xin lệnh khám xét. Chỉ vài phút đã nhanh chóng xin được, cô vội vã đến nhà Tiêu Hàn, gõ cửa. Tiêu Hàn ra mở cửa, có vẻ không ngạc nhiên mấy, đứng chặn cửa "Tiểu thư Tần, đã nửa đêm rồi cô tới đây làm gì? Phá giấc ngủ của người khác là bất lịch sự lắm". Tần Lam nhìn thoáng qua thấy đôi giầy của Cẩm Mạn dựng ở cạnh tường, hỏi "Cô ấy đâu?". "Ai cơ, cô đến nhầm nhà à?" Tiêu Hàn bày ra bộ mặt ngạc nhiên, che miệng thốt lên. Tần Lam mất bình tĩnh, đẩy Tiêu Hàn ra "Không cần giả vờ nữa, cô tốt nhất nên biết thân biết phận." Tiêu Hàn nắm cổ tay Tần Lam lại "Cô đang xâm phạm nơi ở của người khác đấy." Tần Lam không nói gì, hất tay ra đi vào, đằng sau có vệ sĩ đến không chế Tiêu Hàn, cho cô ta xem lệnh khám xét. Tiêu Hàn đánh gục hai tên vệ sĩ, nhất quyết không để Tần Lam lên tầng. Tần Lam tức giận thật sự, dùng một tay bóp cổ cô ta, trừng mắt. Tiêu Hàn vùng vẫy nhưng không thoát ra được, mặt dần trắng bệch. Tần Lam định chờ cô ta ngất rồi thả ra, không ngờ có người đi tới kéo Tiêu Hàn ra, vung tay đánh. Tần Lam tránh đòn, đưa tay bật công tắc đèn, sững người. Trước mặt cô không ai khác chính là Cẩm Mạn, dang tay bảo vệ Tiêu Hàn, còn cô ta thì đang mỉm cười đắc ý. Tần Lam nhận thấy có điều gì đó không ổn, hỏi thử "Cẩm Mạn, chị làm gì vậy? Sao lại bảo vệ cô ta?". Cẩm Mạn có chút ngạc nhiên "Em là sinh viên năm nhất khoa kinh tế, Tần Lam đúng không? Sao em lại ở đây? Chúng ta quen nhau sao?". Tần Lam giờ đã hiểu rõ, vội nói "Đúng vậy, chị vừa ở bệnh viện ra liền mất tích, em tìm khắp nơi mới thấy chị. Mau cùng em về đi". Cẩm Mạn nghi ngờ "Em với tôi là loại quan hệ gì?". Tần Lam chưa kịp trả lời Tiêu Hàn đã kéo áo Cẩm Mạn, ra vẻ đáng thương "Mạn Mạn, đừng nói chuyện với cô ta nữa. Cô ta là cấp dưới cũ của chị, cô ta luôn muốn câu dẫn chị đó, đừng nghe cô ta". Cẩm Mạn càng nghe càng rối, không biết nên ứng xử thế nào, đứng bất động. Tần Lam bước lại gần, kéo tay Cẩm Mạn "Chị không tin có thể hỏi bà ngoại. Lần trước chúng ta đã cùng đến thăm bà mà." Cẩm Mạn có chút dao động, không thoát khỏi những suy nghĩ rắc rối được, đầu chợt đau nhức, khuỵ xuống. Tiêu Hàn vội đỡ lấy Cẩm Mạn, lấy thuốc ra đưa cô. Tần Lam sợ Tiêu Hàn đưa thuốc gây hại, vội giật lấy vứt đi. Tiêu Hàn bị nắm cổ tay, kêu thét lên đau đớn. Cẩm Mạn chống tay đứng dậy, lo lắng xem chỗ bị nắm, ánh mắt có chút đau xót, quay sang Tần Lam, hạ quyết tâm "Cô nếu không có việc gì thì mau đi đi, tôi tin Hàn không lừa tôi, cô đừng ở đây gây rối nữa." Tầm Lam khẽ nhắm mắt, xoa dịu những cảm xúc đang trào dâng, hỏi "Cô ta là gì của chị? Tại sao chị tin tưởng cô ta đến thế?". Cẩm Mạn không cần suy nghĩ, dõng dạc nói to "Cô ấy là người yêu của tôi, là người phụ nữ của tôi. Nếu cô đã nghe rõ rồi thì mau đi đi." Tần Lam mở to mắt kinh ngạc, mím chặt môi, chạy nhanh ra ngoài, chạy trốn những cảm xúc tiêu cực trong cô. Cô những ngày gần đây đã quá áp lực, câu nói của Cẩm Mạn vô tình làm bùng lên ngọn lửa đốt cháy tâm trí cô. Giờ trong cô chỉ toàn những ý nghĩ chết chóc, thù hận. Tần Lam không thể bình tĩnh, ngẫm lại sự việc được nữa, cô vô thức đi đến căn nhà nhỏ năm xưa, nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ngồi trên bờ biển thẫn thờ nhìn những con sóng, chợt nảy ra suy nghĩ thử xuống xem nước có lạnh không. Nghĩ là làm, cô chạy xuống , đắm mình vào dòng nước lạnh, tâm trí dần bình tĩnh hơn. Có phải Cẩm Mạn như này mới tốt? Sống một cuộc sông bình thường, không còn dính dáng tới hắc đạo, không còn ngày đêm lo sợ và có lẽ sẽ không cảm thấy gì khi cô trút hơi thở cuối cùng, chỉ như những người xa lạ. Tần Lam vạch tay áo lên, để ánh trăng làm hiện rõ ngọn lửa sinh mệnh trong cô. Thời gian 5 năm đã bị rút ngắn lại sau khi cô dùng ngọn lửa để đi tới hòn đảo đó, kịp thời cứu Cẩm Mạn. Rốt cuộc cũng không còn nhiều thời gian, buông tay có lẽ là tốt nhất, chỉ cần người ấy hạnh phúc. Có tiếng xe đi tới, Cố Viễn choàng lên cô chiếc khăn, nhìn xuống tay trái Tần Lam, thở dài. "Mẹ định để cô ta hạnh phúc cùng người khác sao? Mẹ có nghĩ cho mình không vậy? Mẹ hy sinh vì cô ta nhiều như vậy, vốn còn chưa bù được, sao có thể buông tay? Mẹ đã sống vì người khác quá lâu rồi, mẹ cũng nên sống cho mình đi." Tần Lam mỉm cười, kéo Cố Viễn ngồi xuống, xoa đầu anh. Cố Viễn ngoan ngoãn ngồi im, kéo tay cô "Mau về thay đồ đi không sẽ bị cảm lạnh đó." Tần Lam gật đầu "Ta hiểu rồi. Có người mẹ như ta con cũng thiệt thòi không ít nhỉ!". Cố Viễn im lặng, lái xe đưa hai người về.