Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 140: CỐ GẮNG HAY CỐ CHẤP ?



Từ ngày Lưu Linh tỉnh lại, Nam Cung Hàn cảm thấy rất vui. Không ngày nào mà hắn không đến thăm cô, đôi khi còn ở lại luôn.

Có lẽ, vì đã trải qua quá nhiều chuyện đau khổ nên giờ đây tuy đang bên cạnh cô, chăm sóc cô, hắn vẫn cảm thấy rất sợ.

Không phải hắn sợ bản thân không thể chăm sóc tốt cho cô mà hắn sợ một ngày nào đó, khi những sự thật được phơi bày, hắn sẽ chỉ biết đứng yên nhìn cô ra đi mà không có một lý do nào để níu kéo.



Cái số phận dù có cay nghiệt đến mức nào thì hắn vẫn sẽ cố gắng bảo vệ cô trước những nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Cô gái nhỏ nhắn của anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

****

Âu Dương Na Na tức giận nhìn những tấm ảnh trêи bàn. Cô ta xé nát chúng, vứt xuống sàn nhà rồi cười nhạt rồi lặng im, trầm ngâm.

Cô nhớ lần đầu gặp Nam Cung Hàn là lúc cô mới mười sáu tuổi.

Lúc đó, cho dù hắn có lạnh lùng với cả thế giới nhưng cô vẫn cố gắng ở bên hắn. Để có thể có được tình cảm của anh hoặc đơn giản chỉ là một nụ cười của thôi cũng đủ làm cô vui đến cả đêm không ngủ.

Để có thể ngày ngày ngắm nhìn hắn, ở bên hắn, cô cố gắng học trước kiến thức của hai lớp để thi vượt cấp vào cùng lớp với hắn. Khi đó, cô đã phải nhập viện vì suy kiệt sức khỏe. Khi cả lớp đến ngày đổi chỗ, cô thất vọng khi người ngồi cùng bàn với cô không phải là Nam Cung Hàn.

Cô cũng từ chối mọi lời tỏ tình của những đàn anh khóa trêи. Trái tim chỉ hướng về mình hắn.

Ngày mười bốn tháng hai năm ấy, Na Na lấy hết dũng khí tỏ tình với hắn nhưng sau tất cả thứ cô nhận được chỉ là một lời xin lỗi lạnh lùng, không an ủi cũng không nhìn lấy một lần mà cứ thế bước đi trước những ánh mắt dòm ngó của những học sinh khác.

Mấy người từng tỏ tình với cô trước đây bị cô từ chối cũng nhân cơ hội này mà châm chiếm, nhục mạ cô.

" Chúng mình tỏ tình với nó bị nó từ chối! Bây giờ thì hay rồi. Nhìn gương mặt ngạo mạn kia đang đau lòng kìa...Thật là đáng thương làm sao! "

" Tiểu thư tập đoàn Âu Dương bị Nam Cung Hàn từ chối! Lại sắp có tin hot rồi ~". Một nữ sinh giọng điệu mỉa mai, giễu cợt nhìn cô nói.

Âu Dương Đình lúc đó bằng tuổi Nam Cung Hàn nhưng học khác lớp với hắn. Nhìn cảnh em gái bị một tên như Nam Cung Hàn từ chối, bị mọi người trêu chọc, anh không kìm được mà phải nhúng tay vào chuyện này.

" Này! Âu Dương Na Na! Em đứng dậy cho anh. Em đang làm cái gì vậy hả? Hắn không thích em thì thôi, sẽ có người khác thích, sẽ có người khác yêu em! Là em gái của Âu Dương Đình này thì không được mềm yếu như vậy!"

Na Na nhìn Dương Đình, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ứ. Cô ôm lấy anh trai khóc lớn.

" Anh ơi... em...thật sự rất thích anh ấy..."

Lúc ấy, Âu Dương Đình chỉ biết xoa đầu, an ủi cô em gái vừa cố chấp vừa ngang bướng này.

Anh tự hỏi, tại sao khi dính đến chữ " Tình " ai cũng trở nên đau khổ như vậy. Và có lẽ cũng từ điều này mà sau này, Âu Dương Đình không bao giờ nghiêm túc yêu bất kỳ ai cả, anh đã không còn tin vào cái thứ gọi là tình yêu ấy.

Gia đình Âu Dương Na Na sau khi biết chuyện này thì vô cùng tức giận, vì vậy bố và mẹ cô đã thu xếp cho cô đi du học nước ngoài, để cô có thể quên đi ba chữ " Nam Cung Hàn ".

Mặc dù không ở gần hắn nhưng Âu Dương Na Na vẫn luôn thuê mật thám theo dõi hắn.

Không có tin tức hắn yêu ai hay kết hôn với ai thì tức là cô vẫn còn cơ hội...Một cơ hội nhỏ nhoi, mong manh.

Chỉ là sự ngây dại ngày xưa của một cô nữ sinh giờ đã không còn, thay vào đó lại là một Âu Dương Na Na sắc sảo, tàn nhẫn.

Từ ngoài cửa, một dáng người đàn ông cao ráo bước vào. Đó là vệ sĩ thân cận của Âu Dương Na Na - Lục Hạo.

Anh nhìn những bức ảnh bị xé nát dưới sàn nhà rồi nhìn Âu Dương Na Na đang trầm ngâm suy nghĩ. Lục Hạo tiến tới bên cô, giọng nói trầm khán cất lên.

" Tiểu thư, mọi thông tin người yêu cầu tôi đã điều tra xong".

Âu Dương Na Na bị giọng nói của anh làm cho hoàn hồn, ánh mắt tức giận lúc trước tự nhiên dịu lại khi nhìn thấy anh, chậm rãi nói.

" Được rồi. Để đó rồi đi đi".

Lục Hạ biết người con gái kia đang vì điều gì mà trở nên thẫn thờ như vậy. Anh lấy ra trong túi một chiếc kẹo socola đặt nhẹ lên bàn như một món quá dỗ dành cô rồi bước ra ngoài.