Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 120: NHỊP ĐẬP KỲ LẠ



Tiểu Chư luống cuống, hai mặt đỏ ửng như hai trái cà chua, cô cười trừ rồi nói:

" Vào nhà vệ sinh đương nhiên là đi vệ sinh rồi ạ.. "

Nam Cung Hàn thấy cô nói vậy thì chỉ " Ồ! " lên một tiếng rồi quay mặt sang bên trái hẵng giọng lại. Hắn nói:

" Cậu đứng chờ tôi một chút rồi chúng ta cùng đi đến phòng họp!"

" Đứng ở đây chờ ấy ạ?!"

" Ừm. Đàn ông con trai với nhau cậu ngại cái gì chứ!"

Tiếng kéo khóa quần của hắn khiến cô như muốn nín thở, cô chỉ dám lấy điện thoại ra rồi nhìn chằm chằm vào nó để đỡ bị hoảng loạn.

" Trong phòng làm việc của hắn có nhà vệ sinh hắn không đi vậy mà lại đi nhà vệ sinh cho nhân viên... chết tiệt... cứ thế này thì xấu hổ chết mất...Ôi thần linh ơi hãy tha thứ cho trái tim của một thiếu nữ mới lớn như con!"

Hắn vừa đi vệ sinh xong, cả hai rửa tay rồi cùng đi ra ngoài.

Trong thang máy

Không hiểu sao ngoài trời rõ ràng rất lạnh nhưng trêи trán Tiểu Chư liên tục đổ mồ hôi.

Đám nhân viên từ tầng sau bước vào thang máy, không để ý trong thang máy có Nam Cung Tổng nên chen chúc lẫn nhau, đẩy hắn vào người của Tiểu Chư.

Hắn dùng tay chống vào phần mặt bên của thang máy để giữ khoảng cách nhất định với cô.

Trái tim thiếu nữ lúc này của Tiểu Chư bỗng đập liên tục, nó khiến cô hồi hộp vô cùng.

" Cảm giác này thật là lạ! Tim mình...bị sao ấy nhỉ?!"

Chuông thang máy reo lên, những người nhân viên khác đi ra ngoài, bây giờ thì chỉ còn cô và hắn. Hắn cúi xuống thì nhìn thấy trán cô mồ hôi nhễ nhại, hắn gặng hỏi:

" Này! Cậu bị ốm hả?! Sao đổ nhiều mồ hôi vậy!" Vừa nói hắn vừa đặt tay lên trán cậu để kiểm tra.

Tiểu Chư không lường trước được việc này, khi đôi bàn tay lạnh lẽo kia của hắn chạm lên trán cô, cô mới sực tỉnh, cô hốt hoảng gạt tay của hắn ra rồi nói:

" Chắc tại tôi mặc nhiều áo quá thôi ạ..Ngài.. có thể đứng lui ra một chút không ạ?!"

Trong tâm trí hắn nói với mình rằng trước mắt mình là một người đàn ông đang đỏ mặt nhưng trái tim hắn không hiểu sao lại thấy rất lạ...

" Con trai khi đỏ mặt... lại có thể đáng yêu như vậy sao?!"

Chuông thang máy một lần nữa vang lên, đã đến tầng làm việc chính. Cả hai bước ra ngoài trong sự ngại ngùng.

Họ cùng nhau bước đến phòng họp.

Trong phòng họp

" Sao Tổng Giám đốc mãi chưa đến nhỉ? " Phó Giám đốc hỏi những người xung quanh.

" Vừa rồi thư ký Hạ nói rằng khoảng ba mươi phút nữa Nam Cung Tổng mới đến, hình như ngài ấy bận chuyện gì đó!" Trưởng phòng kinh tế đáp.

...Ngay sau đó, Nam Cung Hàn bước vào phòng họp cùng Tiểu Chư. Tất cả mọi người đứng dậy chào hắn, đợi hắn ngồi xuống rồi mới ngồi.

Hắn cất giọng, nói:

" Trong cuộc họp lần trước, về việc mở rộng xây dựng trung cư trêи mảnh đất phía Đông, mọi người làm đến đâu rồi!? "

" Thưa Tổng Giám đốc, phần này do Giám đốc Bạch thực hiện! "

Giám đốc Bạch đứng dậy trình bày, anh nói:

" Về việc mở rộng xây dựng chung cư trêи mảnh đất phía Đông, về mặt giấy tờ chúng tôi đã xử lý xong, về vấn đề xây dựng và thi công thì mọi thứ đều đang diễn ra tốt dưới sự lãnh đạo của kiến trúc sư Lâm Hạo. Phí mua vật liệu, tiền trả cho nhân công đều được thống kê đầy đủ ạ! "

Nam Cung Hàn cảm thấy khá hài lòng, hắn nói:

" Ok! Lát gửi cho tôi! Còn về mảng Marketing thì sao? Việc PR cho máy phát hiện chướng ngại vật thông minh dành cho người khiếm thị của chúng ta đến đâu rồi! "

Giám đốc Marketing - Chu Hiểu khi nghe Nam Cung Hàn nhắc đến dự án do mình thực hiện, cô tự tin nói:

" Thưa Nam Cung Tổng, khi sản phẩm vừa được ra mắt đã nhanh chóng thu hút mọi người bởi công dụng mà nó mang lại. Tôi đã liên hệ với những người khiến thị đã sử dụng sản phẩm của chúng ta và nhận được rất nhiều tín hiệu tốt. Cánh nhà báo cũng không ngừng đưa tin về sản phẩm mà chúng ta mới ra mắt lần này ạ!"

" Tốt lắm! Hãy cố gắng phát huy!"

Sau kho tất cả mọi người đã trình bày xong, lúc này hắn mới nhắc đến Tiểu Chư:

" Trước khi kết thúc buổi họp sáng hôm nay, thì mọi người hãy nghe qua về dự án mới do trợ lý của tôi nhé. Đây là dự án đầu tay của cậu ta nên tôi muốn mọi người xem và góp ý để cậu ta tiến bộ hơn. Bây giờ cậu trình bày đi!"

Trưởng phòng kinh tế thấy vậy liền ngạc nhiên nói:

" Bây giờ mới để ý, đó chẳng phải là trợ lý mới của Tổng Giám đốc sao?! Vừa mới vào công ty được một ngày mà đã được Nam Cung Tổng giao cho làm một dự án thì chắc chắn là phải giỏi lắm đấy nhỉ?!"

Trưởng phòng nhân sự thấy vậy cũng hóng hớt, nói:

" Hầy... Làm sao mà có thể chắc chắn như vậy chứ! Tôi nhớ lúc tôi mới làm dự án đầu tiên cũng còn sai tới sai lui đấy!"

" Tất cả im lặng!" Nam Cung Hàn lạnh giọng quát.

Trước khi trình bày, Tiểu Chư hít một hơi thật sâu, cô mở màn hình máy tính và máy chiếu lên và bắt đầu trình bày về dự án của mình:

" Vâng! Kính thưa Tổng Giám đốc và các vị đang ngồi theo dõi, sau đây tôi xin trình bày về dự án Ứng dụng công nghệ thông tin trong ngành y tế! "

" Thế Giới đang trong thời kỳ 4.0, công nghệ thông tin đang dần chứng minh tầm ảnh hưởng rất lớn đến mọi mặt của đời sống con người. Tập đoàn Nam Cung là một tập đoàn công nghệ và cũng đã thành lập bệnh viện cách đây không lâu... Tại sao chúng ta lại không kết hợp nó vào với nhau ạ?!

" Ý tưởng không tồi nha!" Giám đốc Bạch vừa nghe Tiểu Chư nói vừa gật gù.

Có lẽ một số người ở đây khi đi đến bệnh viện thường phải đứng ngoài chờ khám hoặc chờ đơn kê thuốc, rất mất thời gian mà lại tốn công tốn sức bởi nhiều người chờ cả ngày nhưng vẫn chưa đến lượt mình.

Nếu chúng ta ứng dụng công nghệ vào việc này thì nó sẽ vừa có lợi cho bệnh nhân vừa giúp cho bệnh viện thoát khỏi tình trạng đông nghẹt người.

Sản phẩm công nghệ mà tôi muốn nói đến ở đây chính là thẻ KCB."

" KCB?"

" Vâng! Thẻ KCB sẽ giống như một bệnh án điện tử, mỗi lần đi KCB, bệnh nhân không phải mang theo giấy tờ, hồ sơ bệnh án, không phải đứng chờ đợi làm thủ tục, thăm khám lại...."

Khi Tiểu Chư vừa trình bày xong dự án của bản thân, lúc đó tim cô đập rất nhanh. Bản thân vừa cảm thấy vui nhưng cũng vừa cảm thấy lo sợ. Liệu dự án này có được thông qua không?