Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 112: ĐÃ QUÁ MUỘN ĐỂ NÓI HAI TỪ " NẾU NHƯ "



Khi thuốc mê hết hiệu lực, vị bác sĩ, hai người y tá và những tên tay sai kia hốt hoảng chạy đến chỗ bàn phẫu thuật. Chúng chạy vội vàng đến bởi chúng sợ Nam Cung Hàn đã chạy đi.

Ai ngờ đâu hắn vẫn đang nằm trêи bàn kia, chỉ là cảm giác có gì đó rất lạ.

Có thể là do ảo giác, do trời tối hoặc do liều lượng của thuốc mê vừa rồi khiến chúng hoa mắt chăng....Chúng cảm thấy "Nam Cung Hàn" trước mặt có phần hơi gầy và thấp.

Một tên tay sai nói:

" Làm ngay đi! Lấy thận của hắn đi! Để lâu không khéo lại đêm dài lắm mộng! Hành sự đi!"

Vị bác sỹ kia thấy vậy cũng không nói gì nữa, tập trung vào việc phẫu thuật.

Sau khi thận được lấy ra, chúng lấy ngón tay cái của "Nam Cung Hàn" điểm chỉ vào một tờ giấy nào đó.

Mọi thứ lợi dụng được đã lợi dụng hết, người bác sỹ khâu vội vết mổ lại rồi nhận tiền rời đi. Bọn tay sai kia thì để cơ thể của "Nam Cung Hàn" vào trong một cái bao rồi vứt lên xe. Chúng trở Nam Cung Hàn đến tận sâu trong khu rừng gỗ lim rồi vứt hắn ở đó.

" Này! Mày nghĩ có khi nào tên Nam Cung Hàn này tỉnh dậy liền trả thù bọn mình không? " Một tên tay sai nói.

" Tỉnh? Mày nghĩ hắn có thể tỉnh được sao? Thời tiết ngày càng lạnh hơn, một mình hắn ở trong rừng sâu, không nước, không thức ăn, không quần áo giữ ấm!! Sống được á? Còn lâu!! Huống chi nếu vết mẩu bị nhiễm trùng thì hắn càng khó sống! " Tên tay sai khác thấy vậy liền nói.

" Vậy à...À mà thôi chúng ta rời đi thôi nhỉ? Trời lạnh quá! Tao muốn đi uống chút rượu!"

Tên tay sai kia đáp:

" Ok mày! Nhưng trước đó chúng ta phải giao thận của Nam Cung Hàn đến bệnh viện để làm phẫu thuật cho Cung Lâm thiếu gia mới được. Còn bản hợp đồng kia thì phải giao cho Nam Cung Doanh! Làm xong hai việc này thì anh em chúng ta đi uống cũng chưa muộn!"

Rồi chúng rời đi ngay sau đó.

Tuyết bắt đầu rơi rồi, từng lớp tuyết chồng lên nhau, phủ kín cả cơ thể của "Nam Cung Hàn" ...

Thật ra tấm mặt nạ mà Nhị Ca dán lên mặt Tiểu Chư lúc đó là một dạng mặt nạ được làm theo tỉ lệ và kϊƈɦ thước gương mặt của Nam Cung Hàn. Nó khiến cô có gương mặt giống hắn, khiến cô gặp nguy hiểm. Cô bây giờ là hắn, chịu đau thay hắn, mất thận thay hắn và chịu chết thay hắn...mà không vì một lý do gì...

Nếu ngay từ đầu cô không đi theo dõi hắn có lẽ mọi chuyện đã khác...Rất tiếc là mọi thứ đều đã diễn ra, từ " nếu như " kia bây giờ có nói ra cũng đã quá muộn rồi.

Trái tim của một cô gái nhỏ bé dần dần đập chậm lại, cơ thể bắt đầu bị đông cứng. Tất cả đến đây là kết thúc rồi ư?

Trong giấc mơ

Tiểu Chư đang đi lạc trong một thế giới tối tăm không lối ra, cô thấy một đứa bé gái rất giống mình hồi bé, cô bước đến đứng trước mặt đứa bé ấy nhưng dường như nó không nhìn thấy cô.

Một bé nam khác chạy tới, trêи tay nó cầm một bông hoa tú cầu, nó nói:

" Linh! Tặng em này! "

" Tặng em?" Linh ngạc nhiên nói.

" Ừm! Sau này, em sẽ là cô dâu của anh nên ngay từ bây giờ anh sẽ tặng hoa, sẽ quan tâm, sẽ bảo vệ em hết sức có thể !" Cậu bé kia cười hạnh phúc, nói.

Tiểu Chư nhìn bé nam kia liền nhớ ra điều gì đó...Cô còn nhớ, hồi còn nhỏ, bố mẹ cô và cô hàng xóm rất hay nói đùa với nhau rằng sẽ cho tôi và cậu con trai của cô hàng xóm kia là một cặp. Lúc đó tôi nghĩ chỉ là lời nói đùa của người lớn nhưng cậu bé kia lại luôn tin là thật.

Cậu ấy luôn bảo vệ tôi, luôn theo sát bên cô...nhưng vì vụ cháy năm ấy, cô và cậu như đôi chim bị chia xa, không thể gặp được nhau.

Bỗng có ai đó gọi tên cô, tiếng kêu ấy như lẫn cả nước mắt vậy, hình như đang rất đau khổ. Ai lại đi rơi nước mắt vì một đứa như mình vậy chứ?

" Linh! Linh! Mau tỉnh lại! Em không được chết!"

Đã vậy lại còn gọi tên mình một cách thân mật như vậy! Thật là....