Tổng Tài Của Tôi Là Ba Của Con Tôi

Chương 10



Bên trong sau khi trợ lý Lê đi ra Lương Dạ Hàn đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cho tâm tình mình nhẹ hơn. Anh cũng không biết mình lúc này bị làm sao nữa, khi nghĩ đến bóng lưng muốn chạy nhanh đi của cô làm anh khó chịu, anh có phản ứng khi đến gần cô vậy nhất định anh phải thử xem sao đó là nhất thời lâu ngày không có phụ nữ hay là bị cô hấp dẫn, nếu thật sự bị cô hấp dẫn anh không ngại để cô làm người phụ nữ của mình.

Sáng hôm sau, Thanh Ca đến công ty như bình thường, lên phòng thì cô ngạc nhiên khi không thấy bàn làm việc của mình đâu, cô lấy điện thoại định gọi cho trợ lý Lê thì thấy anh đẩy cửa đi vào cô vội hỏi:" trợ lý Lê bàn làm việc của tôi đâu?".

Trợ lý Lê ái ngại nhìn Thanh Ca, thấy anh không nói cô càng thêm sốt ruột, chẳng lẽ mình bị đuổi việc sao, không có công việc không có tiền làm sao cô lo cho Thanh Kiệt. Thấy cô sốt ruột lắng anh nhẹ giọng nói:"bàn làm việc của cô …" anh dừng lại một chút rồi nói:" bàn làm việc của cô tôi đã chuyển vào phòng tổng giám đốc rồi".

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, rồi hỏi:"anh nói bàn làm việc của tôi chuyển vào phòng tổng giám đốc, tại sao?".

- "Đây là ý của tổng giám đốc, tôi không rõ, cô đi hỏi tổng giám đốc đi". Anh nói rồi xoay người đi để cô lại trong phòng ngơ ngác.

Một lát sau cô đến trước phòng tổng giám đốc, đi qua đi lại trước cửa đưa tay lên định gõ cửa phòng rồi lại bỏ tay xuống. Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại cô gõ cửa "cốc...cốc…".

- "Vào đi" bên trong tiếng nói người đàn ông vang lên làm cô giật mình, đẩy cửa đi vào Thanh Ca đã nhìn thấy bàn làm việc của mình đối diện với bàn làm việc của anh "tổng giám đốc, bàn làm việc của tôi…".

- "Từ hôm nay trở đi cô sẽ ngồi làm việc trong phòng này" Lương Dạ Hàn cắt lời cô nói.

- "Tại sao, tổng giám đốc tôi ngồi làm bên phòng làm việc của trợ lý Lê cũng rất tốt".

- "Cô chê phòng làm việc bên này không tốt sao?".

- "Không phải vậy tổng giám đốc, tôi nghĩ chúng ta không tiện".

- "Sao không tiện"

- "Anh là tổng giám đốc còn tôi là thư ký, với lại chúng ta cô nam quả nữ không tiện ở chung một phòng". Cô giải thích.

- "Cô nam quả nữ không tiện ở chung một phòng vậy cô và trợ lý Lê thì tiện sao" anh cau mày khó chịu lên tiếng.

- "Không...không phải vậy tổng giám đốc, ý tôi là.." cô vội xua tay nói.

- "Vậy ý cô là sao, ý là chê ngồi cùng phòng với tôi, còn ngồi cùng phòng với trợ lý Lê thì thoải mái phải không? " A tức giận nói, cô chê anh muốn tránh anh sao, vậy anh sẽ không cho cô được như ý." Tôi nói rồi, từ nay về sau cô phải ngồi làm việc ở đây " anh lớn giọng nói, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Còn lại Thanh Ca trong phòng, cô ngơ ngác run sợ, tổng giám đốc tức giận cô không dám nói gì, cô ảo não đi về phía bàn làm việc của mình.

Lương Dạ Hàn tức giận đi ra bên phòng trà nước, anh rót cho mình lý cà phê, vị đắng cà phê cũng không áp được lửa giận của anh, anh nhớ lại lời cô nói ngồi cùng phòng làm việc với anh không tiện mà lại muốn quay về ngồi cùng phòng làm việc với trợ lý Lê sao, chẳng lẽ cô có ý với trợ lý Lê, không được khó khăn lắm mình mới có cảm giác với một người phụ nữ chẳng lẽ lại buông tay. Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lê:"cậu đang ở đâu".

Trợ lý Lê nghe giọng nói đầy tức giận của sếp mình thì ngạc nhiên không thôi, mới sáng ai đã chọc ghẹo tổng giám đốc vậy: "tổng giám đốc, tôi đang ở tầng dưới ạ".

- "Cậu về thu xếp đi qua nước P công tác, xem mấy dự án đầu tư bên đó như thế nào rồi, cậu về thu xếp đi luôn đi" anh khó chịu nói.

- "Vậy tổng giám đốc, còn chuyện bên này.." anh đang nói thì Lương Dạ Hàn lên tiếng "việc bên này cậu không cần lo, với lại còn có thư ký Lâm.

- "Vâng, tổng giám đốc tôi về thu xếp đi ngay" nói xong anh cúp máy mà tim muốn rớt ra ngoài, hôm nay tổng giám đốc như ăn phải thuốc nổ vậy.

Lương Dạ Hàn trở lại phòng làm việc tâm trạng cũng tốt lên nhiều, vừa vào cửa anh nhìn về phía bàn làm việc của Thanh Ca, thấy cô đang cúi đầu làm việc một cách chuyên nghiệp, tâm tình lại càng thêm tốt, đi về phía bàn làm việc của mình, miệng anh hơi nhếch lên cười mà anh cũng không phát hiện.

Thanh Ca biết Lương Dạ Hàn vào phòng nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ lo cúi đầu làm việc của mình.

Cả ngày làm việc trong phòng cùng tổng giám đốc cô rất căng thẳng,chân tay cứ luống cuống mong sao hết giờ làm, làm một lát là cố ý liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ về, cô đứng dậy sắp xếp lại bàn làm việc rồi ra về, đi gần tới bàn làm việc của Lương Dạ Hàn cô nói.

- "Chào tổng giám đốc tôi về trước" nói xong chạy như bay ra khỏi phòng. Lương Dạ Hàn nhìn cô chạy thì lắc đầu bất đắc dĩ, anh cũng đâu làm gì cô mà cô sợ đến vậy.

Cô lái xe đến trường đón con trai, vừa thấy Thanh Kiệt đi ra cô chạy đến ôm con vào lòng "Thanh Kiệt".

- "Mẹ sao vậy, có ai khi dễ mẹ sao?". Cậu bé lọ lắng ôm lấy cô hỏi.

- "Không...không có ai khi dễ mẹ cả, chỉ là cả ngày hôm nay làm việc mà mẹ cứ nhớ Thanh Kiệt của mẹ mãi". Cô trấn an cậu bé nói.

- "Mẹ đi làm nếu ở công ty có ai khi dễ mẹ, mẹ nói con, con sẽ bảo vệ mẹ" cậu bé ra vẻ gà mái bảo vệ con.

Thấy cậu nói như vậy thì cô cười, con trai cô lớn rồi biết bảo vệ mẹ của mình.

- "Uh mẹ biết rồi, mẹ tự hào về Thanh Kiệt của mẹ lắm, thôi chúng ta về nhà nào".

- "Dạ" cậu bé vui vẻ nắm lấy tay mẹ mình, trong lòng cậu, mẹ cậu là số một, mẹ đã vất vả một mình nuôi cậu từ bé, không có ba thì đã sao, cậu có mẹ là được.

Về đến nhà Thanh Ca nấu một bữa tối thịnh soạn cho hai mẹ con. Ăn tối xong cậu bé học bài, Thanh Ca làm việc trên máy tính. Chín giờ cô kêu cậu đi tắm rửa rồi đi ngủ, hai mẹ con lên giường ngủ nhưng Thanh Ca tối nay khó ngủ. Cô nhớ lại những biểu hiện lạ của tổng giám đốc, đem bàn làm việc của cô vào phòng, cả ngày làm việc cứ lâu lâu lại nhìn cô, lại nhìn bằng ánh mắt chăm chú làm ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên, cả ngày cứ cúi đầu làm việc. Thanh Ca lăng qua lộn lại cũng không ngủ được, ngồi dậy đi ra phòng bếp uống nước, sát bên phòng bếp có cửa đi ra ngoài ban công, cô bước ra ngoài để gió đêm thổi vào mình cho dễ chịu một lát. Cô đã sống như vậy năm năm rồi, cô cũng có một đứa con nên không dám nhận lời của ai cả vì cô sợ con mình sẽ bị thiệt thòi, nên chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm cho mình một người đàn ông để dựa vào, hôm nay tổng giám đốc có biểu hiện lạ với cô, chỉ sợ anh nhất thời hứng thú với cô thôi, chắc sẽ không sao,cô không muốn phá bỏ cuộc sống hiện tại của hai mẹ con. Đứng thêm một lát cô đi vào phòng ôm Thanh Kiệt ngủ.

Bên kia Thanh Ca khó ngủ thì bên này Lương Dạ Hàn cũng không kém. Đi làm về anh không cùng ăn tối với gia đình mà lên thẳng thư phòng để làm việc, ngồi vào bàn làm việc mà anh không thể nào tập trung được, cứ nhìn vào máy tính thì trong đầu anh cứ hiện lên dáng vẻ của Thanh Ca, anh không thể xóa bỏ ra khỏi đầu được. Hôm nay cô đi làm mặc một chiếc váy màu đen tới gối xẻ trước kết hợp với đôi tất chân màu đen, khi đi đôi chân thon dài của cô cứ lấp ló hấp dẫn ánh mắt anh, một chiếc áo sơ mi mỏng cổ hơi sâu ngực cô theo nhịp thở của cô cứ nhấp nhô qua lớp áo mỏng làm yết hầu của anh cứ trượt lên trượt xuống làm cả ngày làm việc của anh không yên tí nào, cứ thẫn thờ một lúc lại nhìn cô. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn đến làm anh giật mình trở về hiện tại, anh cầm điện thoại lên nhìn thì thấy tin nhắn của thằng bạn thân ở nước ngoài báo ngày mai nó về hẹn tối mai đi bar gặp mặt. Lương Dạ Hàn nhìn đồng hồ đã mười một giờ khuya, anh đứng dậy đi về phòng ngủ.