— QUẢNG CÁO —

Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 401: Nguyễn Chi Vũ thật sự rất phiền!



Năm giờ sáng, rạng sáng là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm.

Hầu hết các du khách được giải cứu đều được bố trí ở sảnh, lúc này đại sảnh kê tạm rất nhiều giường đơn, hơn 30 phòng được ưu tiên dành cho người già và trẻ em nghỉ ngơi, máy sưởi đầy đủ, họ uống canh nóng, bánh mì, đồ ngọt, cà phê nóng, còn có một số người cầm điện thoại gọi về báo bình an với gia đình.

Thật là một đêm mệt mỏi, cuối cùng bọn họ cũng đợi được tia hy vọng rồi, cả thế xác lẫn tinh thần đều một mỏi, có người nhắm mắt nghỉ ngơi, có người đang gọi điện thoại cũng dần hạ thấp giọng.

Cả căn biệt thự cũng trở nên yên ắng.

Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy ngủ chung trong một phòng, tắm nước nóng rồi ăn một chút đồ ăn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nằm trên giường, cô lại trằn trọc không ngủ được, Tiểu Duy ở bên cạnh chắc là đã mệt mỏi nên đã ngủ rất sâu, Trần Tử Huyên nhẹ nhàng bước xuống giường và bước ra khỏi phòng.

Cô đang đứng trên hành lang dài này, dưới chân trải thám dày, cách bài trí của toàn bộ biệt thự và đồ đạc đều khá tinh tế và tráng lệ, tuy căn nhà này lớn thì lớn thật, đẹp thì cũng đẹp thật, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trống vắng, thậm chí là hơi u ám.

Nơi này cũng giống như nhà họ Nguyễn, cũng nguy nga, tráng lệ và lạnh lẽo.

Trần Tử Huyên đi dọc theo hành lang, ở cuối của hành lang có vài tên vệ sĩ mặc đồng phục đứng trước một căn phòng lớn, cô biết, Nguyễn Chi Vũ đang ở trong đó.

Vốn dĩ cô còn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, nhưng vệ sĩ trước cửa phòng đã nhận ra cô trong nháy mất, liền đi tới cùng cô trao đổi vài câu: “Cậu Chi Vũ đang ở bên trong.”

Không ngờ họ lại để cô vượt qua dễ dàng như vậy.

Khi họ nặng nề mở cánh cửa gỗ đầu tiên, Trần Tử Huyên không chút do dự bước vào, căn phòng này hẳn là phòng ngủ chính của biệt thự, còn có mấy cánh cửa trước, trang trọng và uy nghiêm.

Màn đêm quá yên tĩnh, dường như có bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ vọng lại, cô vô thức bước chân nhẹ lại, khi bước đến cánh cửa thứ ba, đột nhiên có tiếng khiển khách truyền tới từ bên trong.

“Quỳ xuống cho tôi!”

Bên trong là một giọng nói khàn khàn, già nua, giọng Thụy Sĩ trầm mặc và uy nghiêm: “… Bị một con dao làm cho bị thương… Anh khiến gia đình này cảm thấy quá xấu hổ.”

Trần Tử Huyên không hiểu ngôn ngữ của họ, có lẽ là một trưởng bối gia tộc đang dạy dỗ bậc con cháu.

Bên trong có người đang nói chuyện, vậy thì bây giờ cô đứng ngoài cửa nghe trộm cũng không thích hợp lắm.

Nguyễn Chi Vũ luôn có quá nhiều chuyện riêng tư, cô không quan tâm đến mấy chuyện công việc của anh, cô nhớ anh luôn cố tình giấu cô, cố ý đề phòng cô, ngay lập tức tâm trạng lúc này của cô không tốt lắm.

Khuôn mặt của Trần Tử Huyên căng chặt, cô định quay người rời đi.

Lúc này, trong phòng có mấy âm thanh đánh đá. Sau đó, có ai đó đang hét lên xin tha: “Tôi không cố ý, những dân đen đó tấn công tôi trước, tôi không biết…”

“Tôi sai rồi xin cậu hãy tha thứ cho tôi.”



“Đầu óc tôi lúc ấy rất hỗn loạn, tôi thật sự không biết tôi đã tấn công cậu…”

Đó là giọng của Anta, anh ta kích động hét lên giải thích.

“Anh đã tấn công vợ tôi.” Người nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lạnh lùng nói. Trần Tử Huyên dừng lại bên ngoài cửa.

Không khí trong phòng vẫn căng thẳng: “Vợ cậu, tôi thật sự không biết...”

“Là cô Hạ? Tôi biết cô Hạ là người của IP&G, tôi còn đặc biệt chăm sóc cô ấy mà, tôi không…” Anta sốt sắng phủ nhận, nhưng người bên trong có vẻ mất kiên nhẫn. Anta bị một số người vây quanh vừa đấm, vừa đá, anh ta đau đến mức không thể nói được, chỉ có tiếng anh ta thở hổn hển vì đau.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Trần Tử Huyên giật mình ngơ ngác đứng ngoài cửa.

Khi những người bên trong nhìn thấy cô, họ cau mày lại, vẻ mặt có chút tức giận, nhất thời cô không biết nói gì, cô và Nguyễn Chi Vũ bốn mất nhìn nhau, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở ngoài cửa.

Những người bên trong đều tung hoành trong giới kinh doanh mấy chục năm rồi, thấy Nguyễn Chi Vũ không lên tiếng, họ cũng hiểu được Trần Tử Huyên là người một nhà, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của cô.

Trong số họ, đứng đầu là một người đàn ông già khoảng 70 tuổi, gật đầu với Nguyễn Chi Vũ, với giọng trầm thấp khàn khàn vang lên: “Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, chúng tôi cũng rất kinh hoàng… Con trai tôi, Anta đã quản lý khách sạn không tốt, làm cho du khách cũng bị thương, nó còn cố ý giết người không thành, những tội danh này tôi sẽ xử lý nó đúng theo quy định của pháp luật và tuyệt đối sẽ không bao giờ dung túng.”

“Gia đình chúng tôi vô cùng xin lỗi vì chuyện các cô cậu bị thương.”

Đoàn người rời đi một cách có trật tự.

Trần Tử Huyên lùi lại vài bước nhường đường cho bọn họ, cô đứng bên cạnh cửa, đồng thời cô cũng nhìn rõ cảnh Anta bị đám người đó lôi ra ngoài, anh ta yếu ớt như người tàn tật, quần áo trên người đều bị nước lạnh thấm ướt. Sau lưng anh ta còn bị chọc mấy đao, máu tươi chảy đầm đìa.

Trạng thái nửa sống nửa chết này của Anta, khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

Mà Nguyễn Chi Vũ ở bên trong vừa trải qua một cuộc phẫu thuật tê liệt để rút con dao ở sau lưng ra, trên người anh vẫn đang mặc đồ bệnh ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi và phở phạc nhưng đôi mắt anh lại phát sáng khi nhìn chằm chằm vào cô.

Trần Tử Huyên nhìn vết máu kéo dài trên sàn nhà, không khỏi sững sờ nhìn anh.

“Trần Tử Huyên, muộn như vậy rồi sao cô không nghỉ ngơi đi?” Lê Hướng Bắc cũng ở trong phòng, anh ta chạy chậm tới chỗ cô, sau đó nửa lôi nửa kéo cô đi, ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng nhìn.”

Trần Tử Huyên theo bản năng nhìn lại, Nguyễn Chi Vũ cứ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp cho đến khi cửa bị đóng lại, vài người dọn vệ sinh cũng vội vã đến xử lý vết máu trên sàn.

“Tại sao cô lại đột nhiên đến tìm Chi Vũ?” Lê Hướng Bắc kéo cô đi một lúc lâu mới buông ra.

Những việc họ giải quyết bên trong đó đều là những cảnh bạo lực và đẫm máu, tốt hơn hết là phụ nữ không nên xem, và chắc chắn Nguyễn Chi Vũ cũng không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với chuyện này.



Trần Tử Huyên biết tại sao anh ta đột nhiên lo lắng như vậy, giọng cô đều đều vang lên: “Trước đây tôi đã từng gặp cảnh như vậy rồi.”

Không lâu sau khi họ kết hôn, có một lần Nguyễn Chi Vũ quái lạ đưa cô đến một tầng hầm hẻo lánh, anh trực tiếp xử lý những tên thuộc hạ không vâng lời, anh muốn nói với cô rằng tốt nhất nên nghe lời, nếu không cô sẽ có kết cục tàn nhẫn như thế.

Khoảng thời gian sau đó, cô thực sự rất sợ anh.

“Có muốn một tách cà phê không?” Lê Hướng Bắc đi bên cạnh cô, anh ta chủ động đi tới máy pha cà phê ở sảnh, mang hai tách cà phê nóng đến.

Trần Tử Huyên nhận lấy và nhấp một ngụm, cà phê nóng không có đường, rất đắng nhưng lại rất sảng khoái.

“Lúc nãy cô tìm Chi Vũ có chuyện gì không?” Lê Hướng Bắc một hơi uống cạn ly cà phê vừa nóng vừa đắng, có tinh thần hơn một chút, anh ta chạy việc vặt thật sự rất mệt.

“Không có chuyện gì, không ngủ được, nên muốn hỏi xem thương tích của anh ấy sao rồi… Anta ban đầu là hướng đến tôi, cho dù là người xa lạ giúp tôi, tôi cũng phải nhìn vết thương của người ta thôi…” Trần Tử Huyên chỉ tùy tiện giải thích một câu.

Lê Hướng Bắc quay đầu nhìn cô, chế nhạo nói: “Cô nói câu này, cứ như cô với Chi Vũ là người xa lạ không bằng.”

Trần Tử Huyên căng thẳng: “Tôi không kêu anh ấy cứu tôi.” Trong giọng nói của cô hơi kìm nén lửa giận.

“Lúc đó tôi kêu anh ấy buông tay, nhưng anh ấy không chịu nghe… anh ấy có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không chịu nghe ý kiến người khác, không bàn bạc với tôi… anh ấy đúng là tự mình hại mình.”

Trần Tử Huyên cảm thấy vị cà phê trên đầu lưỡi quá đắng, đắng đến mức cô không kìm được cảm giác muốn chửi rủa.

Thấy cô đột nhiên tức giận, Lê Hướng Bắc thức thời gật đầu: “Có lúc tôi cũng nghĩ cậu ấy thật quá đáng.”

Người ta nói rằng Trần Tử Huyên có tính tình tùy hứng không tốt, nhưng bình thường cô bị Hạ Vân Lệ chọc tức đến mức nội thương cũng không la mắng gì to tát, nhiều nhất là cô hay hờn dỗi một mình và không nói chuyện với người khác.

Lê Hướng Bắc cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô tối nay.

“Trần Tử Huyên, thật ra cô không hận Chi Vũ phải không?”

Vốn dĩ giữa nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn đã có rất nhiều mâu thuẫn, còn thêm việc Nguyễn Chi Vũ giấu giếm cô chuyện đứa con, nên Lê Hướng Bắc có chút lo lắng với tính tình nóng nảy của cô, cô sẽ trực tiếp chia tay với Nguyễn Chi Vũ.

Khuôn mặt của Trần Tử Huyên tràn ngập sự bực bội, cô dùng tay phải ném cốc cà phê vào thùng rác, ngước mặt lên chửi rủa: “Tôi hận cái gì? Tôi còn có thể làm gì chứ? Anh ấy đã giấu con trai tôi. Tôi đẫ nói tôi chỉ muốn đơn giản mà sống qua ngày thôi, là anh ấy nhất định muốn làm phiền tôi!”

Nguyễn Chi Vũ cứ muốn làm phiên cô sao?

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói Nguyễn Chi Vũ bị người khác ghét bỏ, anh thực sự biết làm phiền người khác sao?

Lê Hướng Bắc không thể nhịn cười khi nghe điều này.