[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 141



CHƯƠNG 14: DESIDERIUM (Mong muốn)

----------

"Thôi nào, đi khám phá thôi! Nhỡ đâu ở đó có kho báu, hay một món đồ huyền thoại nào đó? Cậu không muốn đi xem thử sao?"

"Đương nhiên là không rồi, Ron, phải có lí do để nó bị cấm như vậy chứ. Chúng ta có thể mất mạng, hoặc tệ hơn, là bị đuổi học đấy!" Giọng nói của Hermione vút lên đầy bực bội, chưa kể đến đây còn không phải là lần đầu tiên họ nói về vấn đề này.

Ron khịt mũi đầy khinh bỉ. "Ôi! Cô nàng học–sinh–gương-mẫu luôn luôn tuân thủ luật lệ. Tôi đã tưởng cậu muốn biết tất cả những bí mật của Hogwarts chứ?"

"Phải, nhưng không phải bằng cách vi phạm nội quy! Qua việc đọc sách, chứ không phải tự ném bản thân vào nguy hiểm, hay bị khiển trách bởi giáo viên. Thử tưởng tượng việc vướng vào những rắc rối vào ngay ở năm học thứ nhất xem!" Cô nàng quay người lại và bước đi, mái tóc bù xù bập bềnh lên xuống theo từng bước chân.

Giọng điệu của Ron dần biến thành nài nỉ. "Nhưng Hermione, chúng ta có thể-"

Âm thanh của hai đứa trẻ dần biến mất khi Harry cẩn thận kéo tấm áo tàng hình khỏi đầu mình và hít một hơi sâu. Mặc dù bản thân tấm áo choàng chỉ nặng như một chiếc lông vũ, có một điều gì đó ở đặc tính phép thuật của nó làm cho phép thuật của cậu bị bí bách, và tạo cho Harry có cảm giác như mình đang ở dưới nước vậy. Nó không quá tệ, nhưng vẫn có chút ngột ngạt nếu sử dụng quá lâu.

Harry vẫn bực tức vì vẫn phải phụ thuộc vào tấm áo choàng mà không phải phép thuật của bản thân để có thể tàng hình. Cậu đã dành nhiều giờ đồng hồ cố gắng nghĩ ra một thần chú tương tự, hoặc thực hiện lên bản thân hoặc lên một mảnh vải tương tự, nhưng không đạt được kết quả mình mong muốn.

Cậu có thể khiến một đồ vật trở nên vô hình, đó là một việc khá đơn giản. Tuy nhiên, nó lại tiêu tốn một lượng phép thuật và yêu cầu sự tập trung cao độ, vì kĩ thuật của cậu cho phép những photon đi xuyên qua chất liệu đó mà không bị cản lại. Nói thì dễ hơn làm, đặc biệt là khi chất liệu đó đang chuyển động. Harry nghĩ nó cũng giống như bài tập nắm giữ nước khi đang tắm; có quá nhiều biến số, và mỗi photon vừa giống nhưng cũng rất khác nhau, và vì thế đòi hỏi những lượng phép thuật khác nhau để điều khiển...hay là không phải điều khiển? Điều dẫn? Dù sao đi nữa, nó rất tiêu tốn phép thuật và Harry không thể kéo dài việc đó quá vài phút.

Khiến cho bản thân cậu trở nên tàng hình khó hơn nhiều, vì rất nhiều lí do. Một con người phức tạp hơn rất rất nhiều so với một mảnh vải, chưa kể đến độ dày, độ đặc, trạng thái vật chất, thành phần hoá học,...danh sách tưởng chừng kéo dài tới vô tận. Một mảnh vải được cấu tạo từ những nguyên tố giống nhau, với cùng một trạng thái xuyên suốt, trong khi một con người thì không. Vì vậy, việc có thể điều khiển những photon qua cơ thể là một điều cực kì khó khăn, và không phải một điều mà Harry đã thử nghiệm thành công.

Đương nhiên, cậu có thần chú Effugiat nếu muốn di chuyển xung quanh mà không bị chú ý, nhưng nếu có người chủ ý muốn tìm cậu, hoặc đã biết sẵn rằng cậu có ở đó, nó sẽ trở nên vô dụng.

Harry đã dành vài ngày vừa rồi để tập trung vào hai cuốn sách mình đã được tặng vào kì nghỉ Giáng sinh.

Cuốn sách cổ ngữ, đáng buồn thay, vẫn còn quá khó hiểu đối với cậu. Nó chỉ dành cho những người đã hoàn toàn quen với bộ chữ cơ bản cho việc sáng tạo thần chú, khoảng 750 kí tự mà người đó đã có thể nhận biết, viết và thông hiểu công dụng của chúng.

Vào hiện tại, nhờ có khoảng thời gian ở quán Cái Vạc Lủng trước khi đến Hogwarts, Harry đã ghi nhớ và hiểu được khoảng 100 biểu tượng cơ bản. Vì thế, vẫn còn một quãng đường dài nữa để có thể bắt đầu học cách tạo ra những câu thần chú. Cậu chưa có thời gian để tập trung học cổ ngữ Runes, với những tiết học và bạn bè, nhưng cậu tự hứa với bản thân mình rằng một khi kì nghỉ hè bắt đầu sẽ chú trọng tới chuyện đó hơn. Cậu có thế có được chút ưu thế với vốn tiếng Latinh mà mình đã tích luỹ được, một điều sẽ khiến việc học tập dễ dàng hơn, nhưng nó vẫn sẽ cần rất nhiều thời gian – đặc biệt là nếu cậu muốn thông thạo nó.

Mặt khác, cuốn sách về đũa phép gỗ huyết vô cùng thú vị nhưng cuối cùng lại trờ thành một nỗi thất vọng lớn.

Có vẻ như là những cây đũa phép gỗ huyết ban đầu được tạo ra với mục đích sáng tạo thần chú rất nhiều năm về trước, mặc dù không biết ai là người đầu tiên tạo ra chúng và là lí do là gì. Một điều nữa là rất nhiều cây đũa phép gỗ huyết cần tới ' sự kích hoạt' để có thể sử dụng được. Điều này có nghĩa là người sở hữu phải cho cây đũa phép hấp thụ phép thuật của mình cho đến khi nó 'đầy', và chỉ khi đó nó mới sẵn sàng để bắt đầu tạo ra thần chú.

Tuy nhiên, sự hào hứng ban đầu của Harry về cuốn sách càng ngày càng giảm đi. Càng ngày nó càng trở nên rõ ràng rằng tác giả cuốn sách không hề có kinh nghiệm với đũa phép gỗ huyết và chỉ mới nhìn thấy chúng được trưng bày. Theo như lời của ông ta, chúng cực kì khó để có thể làm ra, vô cùng hiếm có, và, quan trọng hơn cả, là chúng cực kì kén chọn trong việc xác định những chủ nhân của mình. Trong một ngàn năm trở lại đây, chỉ có đúng một người sử dụng đũa phép làm từ gỗ huyết được ghi chép lại, cộng thêm với sự bí ẩn của bản thân người đó, rất ít thông tin đã được lưu trữ. Ông ta cũng nói rằng có rất nhiều người đã giả vờ như đang sử dụng một cây đũa phép gỗ huyết, chính vì danh tiếng của nó, nhưng họ thường bị phát giác một cách nhanh chóng vì hoàn toàn không thể dùng chúng để thực hiện bất kì một câu thần chú nào.

Vì thế, ở phần 'Lí do vì sao bạn có một cây đũa phép như vậy' chỉ toàn những lời lẽ khuyên giải đầy trẻ con có vẻ mặc định rằng người đọc không thực sự sở hữu một cây đũa gỗ huyết. Hoặc, nếu có, thì cũng không nhận được sự hợp tác từ bản thân cây đũa phép, chỉ sở hữu chúng như một món đồ trưng bày hoặc chiến lợi phẩm. Cuốn sách cung cấp đủ loại mẹo vặt về cách đánh bóng để cây đũa có được vẻ sáng bóng nhất, và làm thế nào để chăm sóc chúng được lâu nhất hơn là, ôi, tôi cũng không biết nữa, cách để sử dụng chúng. Harry thấy điều đó cũng hợp lí, xét đến sự hiếm có của nó, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Phần duy nhất có vẻ có tác dụng là phần liên quan đến kích hoạt cây đũa phép. Harry cực kì nhẹ nhõm khi biết được việc cây đũa phép hấp thụ nhưng câu thần chú của cậu là một đặc tính của nó, chứ không phải là một lỗi hoạt động. Nhưng kể cả thế, vẫn còn quá ít thông tin. Tác giả hiển nhiên là chỉ mới được nghe nói về hiện tượng này, và không hề biết 'cung cấp phép thuật của người sử dụng' có nghĩa là gì. Vì vậy, không hề đưa ra một dự đoán cụ thể - hay kể cả là ước lượng nào – về khoảng thời gian diễn ra giai đoạn này.

Tuy nhiên, may mắn thay, có một phần trong cuốn sách chứa thông tin mà tác giả đã thực sự tìm hiểu được trực tiếp từ người sử dụng duy nhất kia.

----------