(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 30



Trong căn phòng tối, ánh sáng của những ngọn đè heo hút như bị nuốt trọn bởi màng đêm. Cánh cửa bật mở, nam nhân cao gầy nhấc từng bước chân đến trước con người đang ngồi chểnh chệ trên chiếc ghế nạm đá quý, nhìn thấy cậu, đôi môi của người ngồi đấy lại đẩy cao nham hiểm

-Em không thắng được tôi đâu, Kokonoi!-Sanzu

-Lại đây...chịu phạt nào!-Sanzu

Kokonoi nén hết bao nhiêu câm phẫn, tủi nhục xuống đáy lòng, bước lại ôm lấy cổ Sanzu, để mặc cho cái lưỡi ấm nóng của hắn đùa nghịch trên thân thể mình.

-Rindou, anh có đói không?-Angry

-Em đói sao, để anh gọi người nấu cho em!-Rindou

-Không cần đâu, em sẽ tự nấu!-Angry

Cậu ngồi dậy, rời khỏi vòng tay Rindou mà đi xuống bếp. Đôi mắt xanh liếc qua cửa phòng Ran rồi lại nhìn ra cửa sổ. Cơn mưa lớn như trút nước khiến mọi thứ lắng xuống, đêm nay, thật tĩnh mịt làm sao.

-Nấu mì sao?-Ran

Angry dừng con dao trên tay, quay đầu nhìn Ran mà cs chút cả kinh. Lúc nãy rõ ràng phòng của hắn đã tắt đèn nên cậu  mới dám tự tiện xuống đây. Hắn nhếch môi nhìn dáng vẻ lo lắng của Ângry mà nhất chân.

-Đừng lại đây!-Angry

Mũi dao chỉ thẳng vào yết hầu, vậy mà Ran lại không có lấy một chút sợ hãi, tiếp tục nhất bước, máu từ mũi dao chảy dài xuống cổ áo, hắn vẫn bình thản mà nhấc bước. Angry thấy tình thế không ổn liền la lên để Rindou nghe được, nhưng từ còn chưa thốt ra thì đã bị hắn bịt chặt miệng.

-Ưm!!!-Angry

-Khẽ thôi, Angry!-Ran

Hắn áp sát người cậy, cái chân dài luông vào giữa hai chân cậu nhẹ nhàng đẩy cao khiến Angry khó chịu vặn vẹo cơ thể muốn thoát thân nhưng trái lại càng bị hắn kiềm chặc.

-Sao lại bất cẩn như vậy, xuống đây mà không có Rindou theo cùng?-Ran

Angry cắn phập vào tay hắn mộ cái, Ran tức khắc cau mài bóp lấy cổ cậu ấn vào tường nhưng chưa được một giây thì hắn lại giật mình buôn ra, lúc trước hắn thường hay ngược đãi Smiley như vậy....hắn không thể làm vậy nữa.

-Anh muốn làm gì hả?-Angry

-Tôi chỉ muốn thử em một chút, thật là....dọa em sợ đến vỡ mật rồi sao?-Ran

-Angry!-Rindou

Nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ từ trên cầu thang vọng xuống, cả hai đồng thời quay đầu. Angry vội đẩy hắn ra để đi lại chỗ Rindou. 

-Smiley...sắp tỉnh lại rồi!-Ran

-Cái gì?-Angry

Angry như không tin vào những gì mình nghe thấy, quay đầu nhìn Ran mà cả kinh, bàn tay vị Rindou giật mạnh.

-Chúng ta lên phòng thôi, mặc kệ anh ta!-Rindou

Cơ thể nhỏ được vòng tay ấm áp của Rindou choàng lấy bảo bọc, nhưng Angry lại không yêu lòng, quay ra sau nhìn Ran. Hắn vẫn đứng ở đấy, môi nở một nụ cười bí hiểm, việc này càng khiến Angry trong lòng cả kinh hơn.

-Rindou...em muốn thăm mộ anh trai!-Angry

-Ngay bây giờ sao?-Rindou

-Phải!-Angry