Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 17: Bệnh viện



Dịch: Minovan

Qua 6,7 năm sau, vì một cái tát mà tôi lại phải vào đây, điều này chứng tỏ rằng, lịch sử hoàn toàn có thể lặp lại.

Dưới ánh đèn, Lâm đại nhân đang ngồi trong một góc phòng bệnh đọc báo, Lâm Tư Thông thì đang gối đầu lên gối của Lâm đại nhân. Hai người mỗi người cầm một tờ, Lâm đại nhân đọc báo tài chính còn Lâm Tư Thông thì đọc báo giải trí. Ánh đèn màu trắng thắp sáng cả căn phòng, khiến cho gương mặt đầy sắc cạnh của Lâm đại nhân cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Đối lập với cảnh đêm ngoài cửa sổ, trông anh lại càng dịu dàng, bình yên hơn. Cupid chắc chắn là một đứa trẻ vô cùng ngang bướng, 8 năm trước trong lúc sơ sót, quên mất không giúp tôi bắn mũi tên tình yêu này vào anh lúc anh đang độc thân, không để cho tôi được chiêm ngưỡng và rung động trước vẻ đẹp như trăng như hoa, dung mạo như ngọc, tuổi trẻ phơi phới đó. Đợi đến thời kỳ phản nghịch của Cupid,, lại để cho trái tim cô đơn này của tôi nhìn trúng anh vào 8 năm sau, vẫn là gương mặt hồng nhan họa thủy như thế. Nhưng chỉ đáng tiếc sự rung động ấy chỉ vì một tờ giấy hôn thú mà trở nên hèn mọn, xấu xa. Tôi như được sắp đặt sẵn là phải đi về phía không có ánh sáng ngày mai ấy, tự mình đi trên con đường không lối về, tự lên men cho đến khi rượu nồng nàn cũng không có người hỏi thăm.

Không gặp anh ấy ở thời điểm thích hợp, âu cũng là một chuyện nát bét.

Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại “Tình yêu đáng chết” của Trương Lệ Dĩnh. Ca khúc này như miêu tả một thứ tình yêu, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến không thể kiềm chế, có muốn dứt bỏ cũng không làm được, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng tự tử vì tình vậy, thật khiến người khác phải tỉnh táo hẳn lên. Tôi nghĩ trước khi cái sự “rung động” này thăng cấp lên nữa, tôi phải bóp chết rồi mai táng nó, để nó chết hẳn thì thôi.

Lâm đại nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh vẫn còn chưa xác định được rõ ràng, đúng lúc tôi cũng đang nhìn anh đến thất thần, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có ai chuyển ánh mắt đi, giống như trò chơi vô vị  thi xem ai nhìn vào mắt nhau được lâu hơn ở quán bar vậy. Ánh mắt Lâm đại nhân vừa đen vừa trong suốt, như một lớp nhung huyền, dưới ánh sáng ấm áp lại trở nên mê hoặc hơn, vừa thuần khiết vừa đầy cảm tính. Vừa giống chàng trai trẻ ngây thơ miệng đang huýt sáo, lại vừa giống một chàng trai thâm tình đang kéo chiếc đàn violin, tôi kiên cường đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn phải buông bỏ hết áo giáp đầu hàng, chuyển tầm mắt của mình rời khỏi Lâm địa nhân rồi dừng lại ở đằng sau màn đêm tối dày đặc ngoài kia.

Lâm đại nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh vẫn còn chưa xác định được rõ ràng, đúng lúc tôi cũng đang nhìn anh đến thất thần. Hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có ai chuyển ánh mắt đi, giống như trò chơi vô vị  thi xem ai nhìn vào mắt nhau được lâu hơn ở quán bar vậy. Ánh mắt Lâm đại nhân vừa đen vừa trong suốt, như một lớp nhung huyền, dưới ánh sáng ấm áp lại trở nên mê hoặc hơn, vừa thuần khiết vừa đầy cảm tính. Vừa giống chàng trai trẻ ngây thơ miệng đang huýt sáo, lại vừa giống một chàng trai thâm tình đang kéo chiếc đàn violin. Tôi kiên cường đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn phải buông bỏ hết áo giáp đầu hàng, chuyển tầm mắt của mình rời khỏi Lâm đại nhân rồi dừng lại ở đằng sau màn đêm tối dày đặc ngoài kia.

Lâm đại nhân bước lại gần rồi ngồi xuống chiếc ghế được đặt sát bên giường bệnh.

Bởi vì lúc nãy đấu mắt bị thua nên tôi cảm thấy mình nên nói gì đó để che giấu đi không khí ngượng ngùng này, tôi nhìn bình nước muối trên đầu rồi hỏi: “Sao tôi lại ở trong đây vậy?

Giọng điệu của Lâm đại nhân vẫn rất bình tĩnh: Yêu tử, là u não.

Tôi vốn vẫn còn đang giả vờ ngây ngốc, nhưng nửa câu sau của Lâm đại nhân dù chỉ là một vài từ thôi nhưng cũng khiến tôi cảm thấy hoảng hốt, lập tức quay đầu về nhìn anh: Cái gì cơ?

Lâm đại nhân lặp lại một lần nữa: Đã chụp CT rồi, cô bị u não.

Giống hệt như tivi mất đi tín hiệu, chỉ còn lại một màn hình đầy những tia như hoa tuyết vụn vỡ và bên tai là những tạp âm chói tai, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau mới nhận ra vì sao đầu mình có thể trống rỗng lâu đến vậy, quả nhiên là triệu chứng của bệnh u não. Trong nỗi bi thương, tôi nghĩ đến việc bản thân mình đã từng chắc chắn rằng rồi sẽ có một anh chàng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, vừa phúc hắc vừa thâm tình đến cứu vớt người phụ nữ trẻ đẹp nhiều tuổi là tôi đây thế nhưng sau khi trải qua tình một đêm, người cứu vớt đó không ngờ lại có gia đình. Tôi cũng từng giúp bạn thân đánh nhau nhưng bạn trai của bạn thân cũng chưa từng vì việc đó mà ánh mắt có để ý đến tôi nhiều một chút. Tôi mắc phải u não, trước khi chết cũng không có oppa nào cõng tôi bước chầm chậm trên bãi biển ngắm hoàng hôn. Đừng nói đến việc hai người cùng đi ngắm mưa sao băng. Tôi sống 27 năm, ngay cả một ngôi sao băng cũng không thấy, thật ra cũng có một lần nửa đêm trên lầu lỡ may làm rớt pháo hoa vẫn còn chưa tắt, tôi cũng tự coi như là sao băng để ước. Sự thực chứng minh, xem quá nhiều truyện ngôn tình, não bộ rất dễ mắc phải những vấn đề về tinh thần. Trong hiện thực, cuộc đời của tôi chẳng có phim tình cảm, càng không có phim thần tượng, ngay đến cả phim chuyển thể lại của đài Hồ Nam cũng không có, cuối cùng chỉ là một bộ phim không có tình tiết gì, cuộc đời vì bệnh u não mà biến thành phim tài liệu theo trường phái siêu hiện thực rồi.

Phim tài liệu phong cách siêu hiện thực này, người tuyên bố với nữ chính chuyện bị u não không ai khác chính là người đàn ông đã có vợ mà nữ chính yêu thầm và anh ta lên tiếng một cách vô cùng bình tĩnh. Bộ phim phóng sự này không có tình tiết máu chó chia tay chia chân, nhưng lại có tình tiết làm xoay chuyển vở kịch khiến người khác kinh ngạc như thế này, thì cũng đáng là một tác phẩm điện ảnh ưu tú. Hiện giờ tất cả mọi thứ đều yêu cầu phải sáng tạo, các liên hoan phim chiếu quá nhiều phim điện ảnh rồi, phim tài liệu cuối cùng cũng bắt đầu được đón nhận. Tôi nghĩ nếu như trước khi mình hấp hối có thể quay lại được phim tài liệu về cuộc đời mình, với cái kết cục này, có lẽ sẽ được chiếu ở một liên hoan phim nào đó cũng không biết chừng. Hiện tại đồng bảng Anh cũng rất đáng giá, tôi sẽ đưa món tiền thưởng ấy cho cha mẹ mình, những người nuôi con khôn lớn nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, như vậy cũng coi như là tận hiếu rồi.

Tôi cảm thấy những năm tháng còn lại được sống trên đời này lại có một việc đầy trách nhiệm, đầy lý tưởng và ý nghĩa như vậy để làm, chết đi còn biến thành đại nghĩa nặng như núi Thái Sơn, vậy nên tôi vô cùng bình tĩnh hỏi Lâm đại nhân: anh Lâm, anh hãy nói thẳng với tôi đi, tôi có phải giai đoạn cuối không

Lâm đại nhân tỏ ra vô cùng thất vọng: Cô còn điều gì muốn căn dặn không?

Tôi thành thật trả lời: Chuyện này có liên quan đến việc tôi sống được bao lâu, có đủ để tôi làm chuyện đầy ý nghĩa đó không.

Lâm đại nhân lại có chút thích thú hỏi lại: Chuyện có ý nghĩa là chuyện gì vậy?

Tôi lại thành thật trả lời: Kiếm tiềnHầu hết biểu cảm của Lâm đại nhân đều rất vô cảm, rất ít khi cười lớn, rất ít khi phiền não. Từ trước đến giờ không bao giờ nói tục, ngay đến mấy câu chửi thề cũng không, ngay đến cả biểu cảm phong phú như thất vọng, thích thú vừa rồi cũng chỉ là phán đoán từ việc nhìn thấy lông mày anh hơi chau lại hoặc giãn ra mà thôi, thế nhưng sau khi nghe thấy từ “kiếm tiền” này xong, cuối cùng anh cũng giống người thường hơn một chút nữa. Mọi người có thể dễ dàng nhận ra mà không tốn công sức để đọc hiểu nét mặt, anh ra vẻ đầy chán ghét lên tiếng: Trong não cô không phải là u đâu là bã đậu đấy.Tôi vung vẩy cánh tay không bị vướng dây truyền nước, tức giận nói: Trước khi chết chẳng nhẽ không đưa cho ba mẹ ít tiền sao. Cũng không phải anh bị u, làm sao anh có thể hiểu được.

Sau khi thấy phản ứng của tôi, Lâm đại nhân mới nhẹ nhàng nói: Chuyện u não lừa cô thôi, có u cũng bị cô ép cho tức chết rồi.

Tôi nhìn chằm chằm Lâm đại nhân trong 30 giây, trong 30 giây này tôi đã nghĩ ra vô số cách để giết chết một người như là châm kim, đầu độc, rút gân, lột da, lóc thịt v…v… cuối cùng tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, cơn tức ngập đầu khiến tôi phải hét lên: Y tá, bình nước muối của tôi hết rồi đây này——

Lâm Tư Thông ôm chặt hai tai rồi chạy về phía tôi, trèo lên giường, guỳ chân xuống bấm chuông ở một góc trên giường tôi, sau đó lại ngoan ngoãn bò xuống: Dì Yêu tử, tối nay cháu ở lại với dì nhé?

Cơn tức giận cuối cùng cũng bớt đi được một chút. Tôi không thể ngờ được một người đàn ông 33 tuổi rồi mà vẫn còn sức lực bày ra một trò đùa như thế, không sợ bị sét đánh hay sao, cũng may là được đứa con còn trưởng thành một chút, không ấu trĩ giống như ba nó.

Lâm Tư Thông chắc vẫn còn cảm thấy áy náy, tôi tỏ vẻ cảm ơn với nó nhưng nó vẫn còn ngại ngùng: Dì Yêu tử, đợi sau này cháu lớn lên rồi, cháu sẽ bảo vệ gì, chắc chắn sẽ không để người khác đánh dì đâu.

Tôi vô cùng cảm động nói: Nếu như sau cháu thấy có lỗi thì đợi thêm mười tuổi nữa khi cháu thực sự bước vào tuổi có năng lực hành vi dân sự, thì có thể lấy thân báo đáp rồi.

Lúc tôi nói như vậy, đơn thuần chỉ là muốn đùa một chút cho vui thôi. Thế nhưng sau khi nghe xong cả 2 người họ đều run lên, ánh mắt của Lâm Tư Thông ẩn hiện sự chán ghét giống ba nó lúc nãy, thậm chí còn xen lẫn chút tuyệt vọng.

Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt để chỉ trích Lâm đại nhân, nhưng chỉ vì một câu dở hơi này của mình mà tôi đã hủy hoại đi cái cơ hội này mất rồi. Không khí lạnh lẽo hiện tại khiến tôi đành phải tìm kiếm một chủ đề khác mà nói: Nếu như đã ra tay rồi sao lại dễ dàng bỏ qua cho cái tên cặn bã kia chứ?

Lâm đại nhân nói: Lúc nãy chỉ có 2 cách giải quyết, một là không trả đũa, sau đó báo cảnh sát. Cách giải quyết của cảnh sát là giải quyết cá nhân, yêu cầu đối phương chịu tiền thuốc men. Hai là ra tay trả đũa sau đó đối phương báo cảnh sát, cảnh sát vẫn sẽ yêu cầu giải quyết cá nhân, đương nhiên trước khi dàn xếp ổn thỏa, cô cũng có thể đi kiện tiếp, nhưng qua được vài tháng cũng chẳng có bất cứ kết quả gì. Tôi đã thay cô suy nghĩ, tốt nhất vẫn nên đánh trả lại một cú thì hợp lý hơn.

Tôi thấy anh nói cũng rất thuyết phục, hơn nữa câu kết luận cuối cùng cũng rất hợp với logic của tôi. Tôi tỏ ý thán phục nhìn anh, nghĩ lại chúng tôi đúng là tâm linh tương thông, nếu không làm một đôi thì cũng thật tiếc

Suy nghĩ này của tôi còn chưa kịp nảy mầm thì Lâm đại nhân tự rót cho mình một cốc nước: Bác sĩ nói không có việc gì lớn, đợi truyền hết chai nước này là có thể xuất viện rồi.

Vẫn còn nhớ hồi đó khi tôi và Giản Nhĩ phải nằm viện,  Vương Hiên Dật vô cùng sốt sắng. Sau khi nhìn thấy vết thương của bọn tôi, thì cậu ta vô cùng kiên quyết bất chấp kéo dài thời gian nằm viện của chúng tôi. Nếu như bệnh viện Trung Y đó không phải bệnh viện công, vì việc thu mua lại bệnh viện công còn tốn thời gian hơn là tự xây một bệnh viện tư nhân mới thì có lẽ lúc đó cậu ta sẽ giống như trong phim truyền hình mà nói một câu rất máu chó: Bổn thiếu gia mua lại cả cái bệnh viện này rồi. Bởi vì tôi tin, dựa theo khả năng của quý công tử tập đoàn Trung Thiên thì việc mua bán này cũng chỉ là một lần vung tay mà thôi.

Nhìn thấy Lâm đại nhân bình tĩnh như thế, tôi vô cùng không cam tâm vẫn cố gắng lên tiếng: Lẽ nào không để tôi nằm ở đây quan sát vài hôm sao? Để bệnh viện ghi thêm mua mấy hộp Não bạch kim cũng được.

Lâm đại nhân tiếp tục bình tĩnh lên tiếng: Uống xong Não bạch kim, còn não tàn hơn.