Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 5



"Những người hầu của gia đình chúng tôi cũng tài giỏi không kém. Biết đâu còn hơn cả tiêu chuẩn của Edith thì sao."

"Có chắc là Công tước phu nhân Ludwig đây cũng đã không mang theo bất kỳ người hầu nào khi bà kết hôn với ngài ư?"

"Chuyện đó..."

Bằng cách nào đó cuộc trò chuyện dần có lợi cho Bá tước Rigelhoff. Sau cuộc trò chuyện này thì theo nguyên tác, Sofia có thể đi đến đây cùng với Edith. Bá tước Rigelhoff nhìn cô một lần nữa với vẻ mặt nhân từ và xúc cảm cùng ý định kết thúc cuộc đàm phán.

"Này, Edith. Có vẻ như Công tước Ludwig không thích việc con mang theo một số người hầu. Vậy ta nên làm gì đây?"

Cô sởn da gà với màn diễn xuất trông như sắp khóc đến nơi của ông, nhưng cô phải giữ cái đầu lạnh. Quyết định được đưa ra lúc này sẽ quyết định cuộc sống của cô.

"Con... Con không mang theo người hầu cũng không sao."

"Hả...? Ơ, Edith...?"

"Không phải người hầu của Công tước tốt hơn người hầu của gia đình chúng ta sao? Con không muốn bất kỳ người hầu nào phải rời khỏi nơi ở mà họ yêu quý chỉ vì con được. Vậy nên cha không cần phải nghĩ đến việc gửi cho con một người hầu nữa đâu, thưa cha."

Không chỉ Công tước mà cả hai người con trai của Công tước cũng đang nhìn cô với ánh mắt sắc bén. Hình như họ đã chắc mẩm rằng sau khi có được bước đà này thì cô sẽ còn yêu cầu các điều kiện quái đản khác nữa.

'Tôi cũng chỉ là gái nhà lành thôi mà, nhưng nhà thì không lành.'

"Xin hãy quên yêu cầu của cha tôi đi, thưa ngài Công tước. Có vẻ như cha tôi rất lo lắng về việc kết hôn của tôi, vì trong mắt ông tôi vẫn là đứa con gái chưa trưởng thành, chín chắn mà."

"Vậy... Ít nhất một..."

Công tước Ludwig đâu có dễ đối phó đâu mà ông cố này còn định nói gì nữa?

"Là con dâu của gia đình Ludwig, con không muốn sau này bị xem là một đứa bị nuông chiều đến hư hỏng. Nên con sẽ đến đây một mình. Con tin rằng Công tước phu nhân nhất định sẽ chỉ định cho con một người hầu có kỹ năng tốt thôi mà."

Cô cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể. Lông mày của Edith hơi nhướng lên nên rất khó để tạo ra một biểu cảm ôn hòa. Mọi người trong gia đình Công tước đều gật đầu mặc dù họ cũng không thoải mái gì, còn vẻ mặt của Bá tước Rigelhoff thì đanh lại.

Ngay khi cô vừa bước lên xe ngựa để rời khỏi cổng nhà Ludwig và quay về thì Bá tước Rigelhoff liền hét lên.

"Ngươi điên rồi à!"

Cô tự hỏi liệu ông ta có vả vào mặt cô không, nhưng ít nhất thì điều đó đã không xảy ra. Từ giờ trở đi, cô phải hành động bằng tất cả khả năng của mình.

"Cha! Cha không thấy biểu hiện của Công tước Ludwig lúc nãy sao?"

"Cái gì... ?"

"Ông ta hình như đã biết ý đồ của cha khi cha cứ khăng khăng gửi những người hầu đi cùng con. Vậy thì cha nghĩ con phải làm gì nếu ý đồ của cha bị bại lộ rõ ràng như vậy?"

Nghe những lời đó, mí mắt của Bá tước Rigelhoff run lên. Hẳn là rất lạ khi con gái ông, người chỉ làm theo những gì ông yêu cầu, lại có thể nói tất cả những điều này với cái đầu ngẩng cao. Nhưng cô đã ở đây rồi, cô không thể lùi bước.

"Nếu ông ta đã nghi ngờ rồi thì đưa người hầu vào đây làm gì? Sẽ chỉ càng có nhiều ánh mắt cảnh giác hơn xung quanh con. Đó là lý do tại sao con nói không cần, thưa cha."

"Cũng đúng..."

"Cha đã quên mục đích chính của cuộc hôn nhân này là gì sao? Đó là để xua tan nghi ngờ của họ. Trước hết chúng ta phải giảm bớt sự cảnh giác mà họ đặt ra đối với chúng ta đã."

Nói không phải khen chứ tài ăn nói của nhân sự phòng marketing ở bán đảo Hàn Quốc mà lại, được đào tạo đủ kiểu thuyết trình từ thời đại học nữa mà! Không có gì bất ngờ khi vẻ mặt hung dữ của Bá tước cũng đã dịu đi.

"Vậy sau đó... Ngươi sẽ làm gì tiếp theo?"

"Tuy bây giờ con phải vào đó một mình. Nhưng khi sự nghi ngờ của họ dịu đi, con sẽ kiếm cớ đi về, nhớ nhà hay đại loại gì đó, sau đó con sẽ đem theo một người hầu của chúng ta đến."

"Hừm..."

"Cha biết dục tốc bất đạt mà."

Cuối cùng Bá tước Rigelhoff đã bị cô thuyết phục. Cảm giác như thể con dao dưới cổ cô đã dịch chuyển xuống khoảng mười centimet.

wattpad: 30June04

* * *

Và sau một tuần bận rộn, cô đã có mặt ở đám cưới hài kịch đen này. Vị linh mục vẫn đang đọc kinh. Ở Hàn Quốc thường loại bỏ mấy buổi lễ dài và nhàm chán này nhưng dường như ở đây vẫn còn đặt nặng hình thức.

"Thế là những đứa con trung thành của Đấng Tạo Hóa Hershan đã cùng nhau xây dựng một tổ ấm khác, xin Người hãy ban phước cho cặp nhẫn cưới và đặt lời giao ước vĩnh cửu ngự trị trong đó."

A cuối cùng cũng đến phần trao nhẫn. Như khi cô luyện tập, cô quay mặt về phía Killian. Không giống như cô phải quay người chật vật trong bộ váy không thoải mái, anh thì chậm rãi và thoải mái nhưng anh còn không thèm đứng hướng về phía cô. Cuối cùng cũng nhìn rõ bộ lễ phục của anh, trông bảnh bao mê người đến mức khiến cô chảy nước miếng, nhưng lúc này nhìn anh lại sững sờ như thể một đại họa sắp xảy ra.

'Vâng vâng, Killian. Tôi hiểu ý anh mà, nên làm ơn làm nhanh nhanh cho xong luôn đi.'

Vì cô cũng muốn khoảng thời gian khó chịu và khủng khiếp này qua đi thật nhanh. Hai đứa trẻ tiến lại gần với hai chiếc nhẫn đặt trên đệm nhỏ. Những đứa trẻ năm bảy tuổi trông thật ngây thơ, dễ thương. Khác với người lớn hai bên gia đình lườm nhau như muốn ăn tươi nuốt sống thì má những đứa trẻ này lại ửng hồng vì phấn khích khi được đảm nhận trọng trách trong lễ cưới hoành tráng như vậy. Cô khẽ mỉm cười dịu dàng với bọn trẻ để làm dịu bầu không khí.

Killian lạnh lùng nhìn xuống cô và cầm chiếc nhẫn cô dâu lên.

Cô lịch sự đưa tay trái ra, và Killian... Thiệt tình, vừa chạm vào tay cô thì anh đã vội đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út nhanh như cơn gió. Anh thậm chí còn không muốn đỡ tay trái cô bằng tay còn lại.

'Ghê vậy sao, ghét người ta đến vậy cơ à?'

Những gì tiếp theo còn ổn hơn, ổn lào. Anh vươn tay giật lấy chiếc nhẫn trước khi cô cầm được chiếc nhẫn chú rể. Sau khi tự đeo nhẫn vào, anh đứng đối mặt với vị linh mục như thể anh đã hoàn thành nghĩa vụ. Cuối cùng cô lại đành lúng túng đứng đối diện với anh.

Khách ngồi bên chú rể phá lên cười, còn khách của cô dâu thì tức giận đến bốc khói. Không phải là cô muốn nhẫn nhịn nhưng nếu bây giờ cô mà làm mình làm mẩy thì điều đó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cô hôn nhẹ lên má bọn trẻ và quay lại đứng đối diện với vị linh mục.

Còn Killian thì lạnh nhạt đến nỗi cái hơi lạnh ấy phà thẳng vào cô.

'Gớm, bà đây sống cả đời không cần anh cũng được nhá.'

Cô đã từng là người không có gì cả, nhưng giờ lại có được một cơ thể khỏe mạnh trong một cuộc sống sung túc thì cô nên mãn nguyện mới phải.

'Một cuộc sống nhàn nhã tận hưởng sở thích của mình mà không lo sợ bị cha hay anh trai đánh. Thật tốt biết bao!'

Nếu cô may mắn thì cô còn có thể ngủ với anh chàng đẹp trai, tốt bụng nào đó vài lần, rồi lấy con cái làm cái cớ. Nhưng nếu ngay cả điều đó cũng không được và cô vẫn chìm trong đơn độc thì chắc cô phải đi tìm kiếm một người yêu mình thôi.

Ừm, thế là đủ rồi.

Thế là cô đã quyết định dẹp quách đi mấy thứ tình yêu vớ vẩn gì đó, tập trung cho việc không "chơi" trai đời không nể.

Bạn đang đọc truyện tại Truyen Moi.

* * *

Vốn lo sợ rằng buổi tiếp khách sẽ ồn ào và đông đúc nhưng có lẽ vì họ không có ý định đi cùng nhau, nên đã sớm kết thúc trong bầu không khí khá lạnh lẽo.

'Mình chưa bao giờ ngờ rằng mình lại biết ơn vì gia đình đôi bên không có quan hệ tốt! Đỡ cực biết mấy luôn á!'

Rize có vẻ lo rằng cô sẽ có thể thất vọng, nhưng cô thì lại cảm thấy lúc này bản thân thật may mắn. Phải giữ thẳng lưng cả ngày vì chiếc váy xẻ ngực quá nhiều khiến cô có cảm giác như bị gãy xương sống đến nơi rồi. Còn đôi chân phải đi giày cao gót không thoải mái và bắp chân sưng tấy thì sao? Cô muốn hét lên đây là tra tấn mà.

Rize được Công tước phu nhân yêu cầu dẫn cô về phòng cô dâu. Người hầu của cô cũng đang đợi cô, cô ấy đã giúp cô đã cởi chiếc váy khó chịu này và thay cho cô bộ đồ ngủ dễ chịu.

'Mình còn tưởng mình sẽ ngủm trước khi câu chuyện bắt đầu nữa cơ. Haha...'

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm vì mình còn sống. Nhưng Rize vẫn do dự nán lại sau khi bảo người hầu ra ngoài.

"Cô có điều gì muốn nói à, Tiểu thư Rize?"

"À, cái đó..."

Lẽ ra cô có thể đi ngang qua giả vờ không biết, nhưng dù mệt mỏi đến đâu cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội trò chuyện cùng nữ chính. Hơn nữa chẳng phải một trong những quy tắc sống còn cho ác nữ trong tiểu thuyết ngôn tình là "kết thân với nữ chính tốt bụng" sao?

'Một Rize tốt bụng và thiện lành sẽ không bao giờ né tránh sự tiếp cận thân thiện của mình đâu. Khà khà!'

Giống như một nhân vật đang che giấu mưu mẹo, cô cười thầm trong bụng, nhưng thật khó để cô có thể ngậm miệng lại khi cô nhận ra rằng Rize xinh đẹp nhường nào khi cô ấy khẽ đung đưa tay. Rize đang mặc một chiếc váy màu ngà đơn giản nhưng sang trọng, trông còn lộng lẫy hơn nhiều so với khi cô ấy được điểm xuyết bằng những viên ngọc lấp lánh. Thực lòng Rize còn phù hợp hơn với vẻ ngoài của một cô dâu thuần khiết và ngại ngùng. Có lẽ đó là điều mà tác giả hướng đến.

"Hôm nay... tôi xin lỗi vì hành vi thô lỗ của Killian đối với Tiểu thư Edith. Chúng tôi hy vọng cô sẽ không ghét anh ấy. Mặc dù bề ngoài Killian có vẻ lạnh lùng và cục súc như vậy nhưng thực chất anh ấy là một người có trái tim sâu sắc."

À, cô nhớ cảnh này! Trong nguyên tác thì phân cảnh này Edith đã nói chuyện với Rize trước. Sau đó cô ấy nổi giận với Rize, gào thét rằng, "Tại sao cô lại dám mặc váy trắng đến đám cưới của người khác?"

Thành thật mà nói với tư cách là độc giả, cô hiểu tại sao Rize lại nói như vậy, nhưng Edith lại nghĩ mình tức giận cũng không có gì sai khi nghe những lời đó vì cô ấy làm sao biết được câu chuyện đằng sau.

Nhưng chịu thôi, cô không lý gì phải thế vì cô không phải là Edith thực sự.