Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đang nghĩ gì thế?” Du Dịch cúi đầu nhìn Quý Trạch An đang ngồi ngẩn người trước máy tính, dùng gò má của mình cọ cọ má cậu rồi tách ra như chưa có chuyện gì xảy ra, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.

Quý Trạch An day day huyệt thái dương “Tiểu thuyết mạng.”

Từ khi hai người gặp lại một cách “thẳng thắn”, Du Dịch dường như mê đắm những cử chỉ mờ ám, thường làm một cách rất tự nhiên. Cho dù động tác thân mật cỡ nào thì anh vẫn có thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng, dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Xấu hổ? Là Du Dịch thì việc xấu hổ cũng không để người khác nhận ra được.

“Thích à?” Du Dịch lên mạng cũng là để tra tài liệu, chưa bao giờ xem tiểu thuyết mạng.

“Vâng.” Quý Trạch An gật đầu. Cậu cũng không chỉ xem không mà muốn tìm một bộ tiểu thuyết mạng thích hợp để lấy quyền chuyển thể. Đi học lâu như thế rồi khiến cậu càng ngày càng ngứa tay, muốn quay một bộ phim để ý tưởng có thể phát triển hơn. Cậu biết tiểu thuyết mạng chuyển thể thành phim điện ảnh và truyền hình ngày càng nhiều, thậm chí trong vài năm ngắn ngủi số bộ chuyển thể phải tăng lên trên dưới mười lần. Hiện giờ mua quyền chuyển thể cũng có thể xem là một cơ hội tốt.

“Muốn mua quyền chuyển thể thành phim điện ảnh với truyền hình?” Quý Trạch An sẽ không giấu suy nghĩ của mình trước mặt Du Dịch, anh cũng rất cẩn thận trên phương diện này, thường thường liếc mắt là có thể nắm rõ ý nghĩ của cậu.

(=^▽^=)ノ An An, mua bộ này này, bộ này sẽ nổi ngay, tui thích cực kỳ luôn!

Quý Trạch An vẫn không trả lời, máy tính vẽ ngôi sao năm cánh thật to trước bộ tiểu thuyết mà nó ưng.

“Đợt trước lãi được bốn triệu vẫn còn để trong ngân hàng, có tiền riêng này rồi sao không thử chút? Cứ học rồi đến lúc phải dùng chứ, gần đây em càng ngày càng nghĩ…” Quý Trạch An nhìn máy tính, chỉ vào bộ tiểu thuyết được nhấn mạnh trên màn hình máy tính, quay ngón tay trỏ lại gõ nhẹ vào màn hình “Em muốn thử liên lạc với tác giả này. Hừm, cũng không chắc chắn thành công.”

An An, yêu cậu chết đi được  (づ ̄3 ̄)づ╭? ~

Tất nhiên máy tính rất vui với việc Quý Trạch An “thức thời”, nó trải hoa đầy màn hình, giống như đang ăn mừng, cứ như là Quý Trạch An đã thành công giành được quyền chuyển thể vậy.

“Cho dù em làm cái gì thì anh cũng hỗ trợ em.” Du Dịch tiến đến hôn trán Quý Trạch An, giọng nói rất tin tưởng cậu. Trên thực tế cho dù thành công hay không, Du Dịch cũng không để ý, chỉ cần Quý Trạch An vui là được rồi. Có thể bộ tiểu thuyết này sẽ trở thành lần đầu tiên của cậu “Trên phương diện này anh không giúp được em, em có thể hỏi thử Ninh Văn Ngạn về những việc cần phải chú ý. Ông ấy có thể cho em kinh nghiệm.”

Du Dịch nói thế vì biết Ninh Văn Ngạn sẽ hết sức hỗ trợ Quý Trạch An. Công ty của y bây giờ cũng mời CEO, mà y chỉ treo cái danh chủ tịch, cầm cổ phần công ty ăn chia hoa hồng, hầu như phần lớn thời gian để dạo chơi với Sầm Ân Thư. Nếu Quý Trạch An cần, họ sẽ rất để ý. Dù sao thì một là họ không bận, hai là có nhân mạch, thứ ba là có kinh nghiệm.

“Dạ được.” Quý Trạch An nghe theo gợi ý của Du Dịch, nhưng cậu vẫn ở trên mạng tìm chút thông tin liên quan, cuối cùng mới gọi điện thoại cho Ninh Văn Ngạn. Sầm Ân Thư đúng lúc ở cùng một chỗ với Ninh Văn Ngạn, nghe thấy cậu cần giúp đỡ đã nói phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp, hai người nhanh chóng lái xe đến.

Du Dịch cũng biết sẽ như thế, thừa dịp hai người chưa đến rủ Quý Trạch An đi siêu thị một chút. Mấy hôm nay Quý Trạch An đều ngồi trước máy tính xem tiểu thuyết, tra tư liệu, anh lo lắng cho thân thể của cậu “Chút nữa mời hai người ở lại ăn cơm chiều đi.”

“Được” Quý Trạch An gật đầu. Trong khoảng thời gian ở Cảnh Ảnh mối quan hệ của cậu và Ninh Văn Ngạn, Sầm Ân Thư cũng càng ngày càng tốt. Chuyện năm đó cậu cũng loáng thoáng biết. Chuyện này thực sự không thể trách họ, nói thật ra thì hắn cũng là người bị hại, là một người đồng tính bẩm sinh cuối cùng lại bị mẹ ruột hãm hại.

…..

Hai người tay xách nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị về thì gặp Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn vừa đỗ xe xong, bọn họ nhìn thấy Quý Trạch An thì rất vui vẻ vừa chào vừa đi đến bên này.

“Các con đi siêu thị?” Sầm Ân Thư nhìn thấy Quý Trạch An cầm theo đồ thì trong ánh mắt rất chờ mong. Quan hệ của bọn họ dần thân hơn nhưng vẫn chưa từng được nếm qua tay nghề của Quý Trạch An.

“Dạ. Hôm nay hai người ở lại ăn cơm chiều đi.” Quý Trạch An nhìn Sầm Ân Thư nói.

“Ba rất vui.” Lúc Sầm Ân Thư cười lên rất giống Quý Trạch An, nhất là lúc vui vẻ, đôi mắt cười sẽ cong lên như hai vầng trăng khuyết vậy, cái này cũng có thể gọi là gen di truyền. Ninh Văn Ngạn cũng rất vui, tuy rằng y không biểu hiện rõ như Sầm Ân Thư nhưng khóe miệng hơi cong lên vẫn tiết lộ tâm tình của y.

Ninh Văn Ngạn đi đến muốn lấy bọc to trong tay Quý Trạch An, cậu cười từ chối. Thực ra đồ bọn mua thoạt nhìn có vẻ nhiều nhưng đồ nặng thì Du Dịch đều cầm hết rồi, đồ còn lại trong tay Quý Trạch An thì đều nhẹ trong mức cậu cầm được. Mọi người đều thương cậu quá đà, trong tâm cậu hiểu được nhưng cậu cũng không phải đại thiếu gia đến cái này cũng không cầm được. Hồi đầu cậu còn nói lời cảm ơn, sau thì càng ngày càng quen, cậu cũng ít nói lời cảm ơn hơn. Cậu học cách giống Du Dịch, dung hành động cụ thể để đáp lại người khác.

“Tiểu An, cứ để Ninh Văn Ngạn cầm, y khỏe mà.” Sầm Ân Thư thấy Quý Trạch An từ chối, quay sang nhìn Ninh Văn Ngạn. Hắn còn cố ý muốn đến lấy đồ đưa cho Ninh Văn Ngạn. Không phải hắn không xót Ninh Văn Ngạn mà là thực sự muốn tiêu hao một chút thể lực của y. Đã có tuổi rồi mà thể lực vẫn còn tốt như thế khiến trong lòng hắn thấy cực kì không cân bằng.

“Cái này rất nhẹ, lại còn sắp về đến nhà, con cầm vào là được rồi.” Quý Trạch An cuối cùng vẫn không buông nhưng bọc đồ cậu xách lại vui vẻ chết rồi. Nó còn mang vẻ mặt ngượng ngùng viết “(???? ) ai ai cũng đều yêu em, em yêu lại ai mới được đây” Quý Trạch An thấy lại càng buồn cười.

Sau khi dẫn hai người vào sofa trong nhà ngồi, Quý Trạch An bảo Du Dịch rót cho họ chén trà còn mình thì vào phòng bếp rửa nguyên liệu nấu ăn. Trong phòng khách, ba người cầm chén trà mặt vẫn lạnh, Sầm Ân Thư và Du Dịch thì cùng nhìn về hướng phòng bếp. Trong khoảng thời gian Quý Trạch An bận rộn trong phòng bếp thì ba người cũng không thực sự nói với nhau được mấy câu.

“Mọi người không nói chuyện?” Bọn họ đều được tính là người thành đạt, Quý Trạch An nghĩ họ hẳn phải có nhiều chuyện để nói với nhau lắm. Chẳng phải những người ở tuổi này ngồi cạnh nhau thích nói vấn đề chính sách, quốc gia đại sự,…? Tóm lại không khí sẽ không lạnh như vậy. Hiển nhiên ba người này đều khác thường, ngồi cạnh nhau cũng không cãi nhau không lúng túng.

Trái lại Sầm Ân Thư vừa thấy Quý Trạch An đi ra thì bắt đầu nói nhiều “Tiểu An, A Ngạn nói con gọi điện thoại cho y muốn hỏi mua bản quyền tiểu thuyết để chuyển thể thành điện ảnh và truyền hình? Con muốn đóng phim? Con đã dự tính tài chính như nào chưa, ba đầu tư cho con?”

Việc mà Sầm Ân Thư thất bại nhất chính là hắn đưa Quý Trạch An tiền tiêu vặt nhưng cậu chưa bao giờ dùng đến. Hắn chưa bao giờ nhận được tin nhắn báo trừ tiền trong thẻ, thực ra hắn cực kỳ mong chờ đấy. Lão tử đi làm buôn bán kiếm tiền chính là để cho con dùng, con không tiêu hắn không có cảm giác thành tựu! Vì thế chỉ cần nghĩ đến có chỗ để tiêu tiền cho Quý Trạch An, suy nghĩ của hắn linh hoạt hẳn lên.

“Con vẫn còn tiền, chắc là đủ.” Quý Trạch An không lo ăn mặc, tiền tiêu vặt cũng không ít, quăng cả bốn triệu vào cũng không phải không được. Nếu lỗ thì cậu cũng chấp nhận, là do mình trình độ không đủ; nếu lãi thì lại càng tốt, có ai hy vọng bộ phim mình quay không được ưa thích đâu.

Bình thường tác phẩm lớn đầu tư đều là trên trăm triệu, tác phẩm ở tầm giữa là từ một triệu đến năm triệu, còn tác phẩmnhỏ thì dưới một triệu. Quý Trạch An vẫn mong phim của mình các chi tiết được cân nhắc kỹ lưỡng, kỹ xảo cũng không được giả, vì thế mà cũng không thể cắt giảm nhiều. Hơn nữa cậu thực sự muốn đầu tư một lần, không phải theo kiểu vui đùa mà là đứng đắn bước vào nghề đạo diễn.

Cậu nghĩ dự toán chủ yếu là kịch bản, diễn viên, thiết bị quay, chi tiêu cơ bản hằng ngày của nhân viên công tác, địa điểm quay chụp cũng như hậu kỳ. Hiện tại tiền bản quyền chuyển thể một quyển tiểu thuyết trên mạng khoảng hai mươi đến ba mươi vạn, kế hoạch của cậu là chi không quá năm mươi vạn. Dù sao giá của tác phẩm tốt sẽ hơi cao một chút. Cậu cũng muốn từ từ chọn diễn viên, do tự cậu đầu tư nên toàn bộ diễn viên cũng phải chọn theo ý muốn của cậu chứ không quá để ý đến việc diễn viên có danh hiệu ảnh đế không. Thiết bị quay phim cũng xem xét có người quen để giảm giá không, các việc linh tinh thì Quý Trạch An vẫn đang xem xét.

Sầm Ân Thư có chút thất vọng khi nghe thấy Quý Trạch An nói như thế.

Ninh Văn Ngạnnhìn ra được người yêu đang thất vọng, cũng biết việc này nếu không để hắn giúp đỡ thì chắc chắn mất vui, liền nói: “Anh nhớ em có bạn làm bên thiết bị quay phim? Em giúp Tiểu An đàm phán lại giá, để Tiểu An lấy được mức chiết khấu ưu đãi nhất thì sẽ rất tốt mà? Tiểu An quay phim chắc chắn cần mua rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp.”

Trong chớp mắt, ánh mắt Sầm Ân Thư sáng bừng.

Hắn vỗ ngực nói với Quý Trạch An “Việc này giao cho ba, ba sẽ khiến hắn ta bán đồ cho con với giá thấp nhất.”

“Con cảm ơn.” Hành động của Sầm Ân Thư khiến Quý Trạch An không kiềm chế được mà cười. Kịch bản cậu còn chưa lấy được đến tay mà những người này đã nhiệt tình hơn cậu rồi.

***

Bộ tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng mà Quý Trạch An ưng ý tên là “Nghịch tiên”, bộ tiểu thuyết hoàn thành gần nhất của tác giả Bánh Bao Nướng có tiếng. Trước hết Quý Trạch Antìm tổng đài tư vấn của trang tiểu thuyết để xem bản quyền làm phim điện ảnh và truyền hình là của tác giả, của trang web hay là trang web đại diện. Sau khi hỏi rõ thì Quý Trạch An mới bày tỏ rằng mình muốn mua quyền cải biên thành phim điện ảnh, truyền hình và muốn liên hệ bàn bạc với tác giả.

Toàn bộ quyền sở hữu của “Nghịch tiên” đều của Bánh Bao Nướng, Quý Trạch An nói với trang web một chút về thông tin của mình, để lại số điện thoại và ngồi ở nhà chờ tin tức. Cậu không phải đạo diễn có tiếng, cũng chẳng phải biên tập có tên tuổi, bối cảnh cũng không có công ty lớn; trang web sẽ không đơn giản trực tiếp đưa thông tin cá nhân của Bánh Bao Nướng đại thần mà bảo cậu để lại số điện thoại, sau đó sẽ trao đổi với Bánh Bao Nướng đại thần và sẽ phản hồi sau. Dù là đồng ý hay từ chối thì nhận được một cuộc điện thoại cũng tốt rồi.

Thế nên Quý Trạch An vẫn cứ đi học như thường, nhưng cậu cũng không để lãng phí mà đã nhắn tin cho Bánh Bao Nướng, nói rằng cậu đã liên hệ với trang web và để lại tên cùng số điện thoại cá nhân của mình.

Sáng sớm hôm sau Quý Trạch An nhận được điện thoại của Diệp Đồng, nói là có việc muốn gặp cậu. Quý Trạch An cũng không nghĩ nhiều, cậu vẫn luôn coi Diệp Đồng như em trai, nghe thấy cậu ta bảo có việc thì chuẩn bị gặp và hẹn ở quán cafe. Cậu cùng lớp với Diệp Đồng, hôm nay hai người đều không có tiết buổi sáng nên hẹn nhau ở ngoài là chuyện bình thường.

Sau khi báo với Du Dịch, anh chở cậu đến gần quán café rồi quay về. Buổi chiều Quý Trạch An có tiết nên định nói chuyện với Diệp Đồng xong sẽ cùng nhau ăn trưa và quay về trường. Du Dịch cũng đồng ý nên Quý Trạch An không dẫn Du Dịch đến quán.

Đến quán thì đã thấy Diệp Đồng ngồi chờ, Quý Trạch An thấy cậu ta rất phấn khích, đống chữ viết vui vẻ trên mặt cực kì bắt mắt. Quý Trạch An thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện hôm nay là chuyện tốt, Diệp Đồng không gặp vấn đề.

“Tam ca.” Quý Trạch An ngồi xuống thì Diệp Đồng nhỏ giọng kêu cậu một tiếng.

“Ừ, có chuyện gì à?” Vì nhận ra được tâm trạng Diệp Đồng tốt nên Quý Trạch An hỏi cũng tùy ý, trên mặt vẫn đang cười.

Quý Trạch An hỏi xong thì Diệp Đồng lại bắt đầu xoắn xuýt vì không biết phải nói như nào.

(╯▔^▔)╯Cứ trực tiếp nói vào vấn đề chính hay là nên nói chuyện khác trước rồi mới nói đến vấn đề chính đây. Dạo này ở ký túc xá cũng chẳng có tin nhảm gì để nói cùng Tam ca, cái gì nói được thì thời gian nghỉ trưa cũng bị Đại ca với Nhị ca nói hết rồi. Mấy cái lý do khiến đại ca với nhị ca cãi nhau cũng chẳng phải cái gì hay để đoán, tui nói gì mới ổn giờ… nói gì giờ…

Quý Trạch An cũng quen tính cách Diệp Đồng thế này rồi, cậu cười nói “Không cần suy nghĩ nhiếu, tìm anh vì chuyện gì thì cứ nói, không vấn đề gì đâu. Không cần phải cố nói nhiều, hai ta quen nhau lâu rồi, không cần vòng vo”

(●′w`●)Tốt quá~

Diệp Đồng nghe thấy lời Quý Trạch An thì như được giải thoát.

“Em nhận được tin nhắn của anh nên muốn gặp mặt.” Diệp Đồng nghĩ đến đây thì rất vui, không ngờ rằng Tam ca sẽ đọc tiểu thuyế của cậu. Hơn nữa còn thích nó, muốn chuyển thành phim. Cảm giác được người bên cạnh đọc, thích và công nhận giá trị tiểu thuyết của mình nó khác với nhận được những comment khen bình thường.

Tin nhắn? Khi nào cơ?

Quý Trạch An bắt đầu nhớ lại những tin nhắn mình gửi cho Diệp Đồng, hình như gần đây cậu rất bận với việc mua quyền cải biên thành phim, không có thời gian để liên hệ với những bạn cùng phòng đáng yêu này… Mà trên mặt Diệp Đồng thì ngoài biểu cảm vui vẻ thì cậu không nhìn ra được gì nữa…

Thật sự rất vui!o(* ̄▽ ̄*)o

Ngay trong lúc Quý Trạch An vẫn còn không hiểu thì Diệp Đồng nói: “Tam ca thích ‘Nghịch tiên’ như thế thì quá tốt rồi, anh thích nhất nhân vật nào? Em thích nhất Bách Tu Minh, tuy rằng hắn là nhân vật phản diện nhưng là nhân vật mà em tốn nhiều tâm huyết để viết nhất.”

“Bánh Bao Nướng?” Diệp Đồng nói đến đây thì Quý Trạch An cũng phản ứng lại được tin nhắn cậu để lại là gì rồi, không nghĩ tới Tiểu Tứ chính là Bánh Bao Nướng đại thần mà cậu muốn tìm. Trước kia cậu luôn thấy cậu ta ngồi trước máy tính gõ chữ nhưng chưa bao giờ nhìn, cũng không nghĩ sẽ hỏi. Mỗi người đều có bí mất của riêng mình, nếu cậu ta muốn nói thì sớm hay muộn mọi người cũng sẽ được biết, chỉ là không ngờ hóa ra cậu ta viết tiểu thuyết.

“Dạ, Tam ca cứ gọi em Tiểu Tứ là được.” Diệp Đồng nghe thấy Quý Trạch An gọi bút danh của mình thì thấy hơi ngượng.

Quý Trạch An cảm thán một chút, không nhịn được mà nghĩ nhiều. Biết được Diệp Đồng là tác giả của “Nghịch tiên” cũng không khiến cậu chắc chắn mình có thể lấy được quyền cải biên thành phim tuy rằng cậu rất vui khi thấy Diệp Đồng có thành tựu ở trong giới văn học mạng. Nhưng cậu vẫn băn khoăn về việc có được bản quyền không, nếu không thì cậu sẽ đổi một quyển tiểu thuyết khác, dù sao thì cậu và Diệp Đồng cùng học ngành đạo diễn.

“Tiểu Tứ, quyền cải biên ‘Nghịch tiên’ em có định bán không?”  Nếu tác giả là người quen thì Quý Trạch An muốn mua cũng ngại việc ép giá. Nếu cậu ta đồng ý bán thì cậu sẽ mua với giá 50 vạn, dù sao 50 vạn bây giờ cũng coi như là được giá. Tất nhiên nếu Diệp Đồng muốn giữ lại quyền cải biên để tự mình dùng hoặc là bán sau thì Quý Trạch An cũng sẽ không thấy tức giận, điều này cậu hiểu được.

Bởi vì Diệp Đồng là người quen, quan hệ cũng tốt cho nên Quý Trạch An cũng không lòng vòng mà hỏi trực tiếp. Cậu cũng không thích những lời khách sáo, những người nói chuyện cứ phải cong cong vòng vòng. Hơn thế nữa, nói chuyện vòng vo cũng không hợp với tính của Diệp Đồng, cậu ta sẽ càng thêm xoắn xuýt.

“Tam ca, anh mua định tự mình cải biên hay là mời biên kịch?” Diệp Đồng nhìn Quý Trạch An hỏi.

Ban đầu Quý Trạch An muốn nói mình tự thử xem sao, nhưng thấy Diệp Đồng hỏi như thế thì chắc chắn là có suy nghĩ khác “Tiểu Tứ, em có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng, việc này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn mình. Em không cần lo lắng về việc ấy.”

Biểu cảm của Diệp Đồng từ “(,,???,,) Việc này có thể khiến Tam ca ghét mình không” chuyển thành “~(≧▽≦)/~ Tam ca thật tốt.”

Quý Trạch An lại trong âm thầm nhận được thẻ người tốt từ Diệp Đồng.

Quen Diệp Đồng lâu như thế, toàn bộ phiếu người tốt Quý Trạch An nhận được đều là Diệp Đồng phát. Cậu ta luôn thích yên lặng phát thẻ người tốt trong lòng, ngoài mặt thì bình tĩnh đến có chút lạnh. Mỗi lẫn trước khi nói chuyện cậu ta đều rối rắm linh tinh về thời gian cũng như địa điểm. Quý Trạch An dựa vào chữ viết mà càng hiểu thêm về Diệp Đồng, cũng là nhìn trong mắt ghi trong lòng, thực sự coi cậu ta là em trai mà quan tâm.

“Thực ra em không muốn học ngành đạo diễn, nhưng Cảnh Ảnh không có khoa biên kịch riêng. Mà nhà em nói Cảnh Ảnh là trường tốt nhất với các ngành liên quan nên em mới chọn ngành đạo diễn. Nếu Tam ca mua quyền cải biên “Nghịch tiên” thành phim, em có thể không làm được biên kịch nhưng em sẽ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nghiêm túc cải biên nó! Bình thường em có học những tri thức liên quan, đi học cũng chuyên tâm, ngoài ra còn lén làm thử, nên… nên…” Diệp Đồng nghĩ xin Quý Trạch An cho cậu ta một cơ hội, mà lại bối rối không biết nói gì để thuyết phục Quý Trạch An.

Quý Trạch An không ngờ Diệp Đồng không muốn làm đạo diễn mà lại là ngành khác. Nhưng mà trong lòng cậu chấp nhận việc này, thực ra tác giả cải biên thì có thể giữ lại cái hồn của nguyên tác, hơn nữa Diệp Đồng có kiến thức. Chỉ là Quý Trạch An cũng không đồng ý ngay“Tiểu Tứ, như này đi. Trước tiên em cứ cải biên thành kịch bản cho anh xem thử, nếu hợp thì anh trực tiếp mua bản quyền kịch bản phim của em. Anh dự kiến chuyển thành một bộ phim điện ảnh hai tiếng, nên thực sự cần co gọn rất nhiều. Giá thì anh cũng nói thẳng với em, anh dự kiến trả 50 vạn. Tất nhiên em có thể tiếp tục đàm phán giá với anh. Nếu em không muốn bán thì cũng có thể nói cho anh biết, được chứ?”

Suy cho cùng thì viết tiểu thuyết không giống như viết kịch bản, nên Quý Trạch An vẫn rất cẩn thận. Cậu sẵn lòng tin tưởng Diệp Đồng là một việc, thực sự thấy năng lực của Diệp Đồng lại là một chuyện khác. Chỉ là cậu vẫn hy vọng có thể hợp tác với Diệp Đồng, dù sao quan hệ tốt thì làm việc chung cũng dễ.

“Có, có thể ạ?” Trong mắt của Diệp Đồng tràn ngập ánh sáng, dường như không ngờ đến Quý Trạch An sẽ đồng ý nhanh như thế.

“Tất nhiên, thực ra anh nghĩ tự mình sửa xem sao, không làm được thì dừng. Dù sao thì không ai quy định đạo diễn phải biết làm biên kịch. Nếu một người có thể kiêm hai chức thì sẽ bớt tiền nhưng cũng mệt chết được. Dù sao thì muốn tách cảnh từ nội dung gốc cũng tốn rất nhiều công sức. Nếu Tiểu Tứ có thể làm biên kịch cho anh thì tốt, chỉ là trong công việc anh rất nghiêm khắc, mong em có thể hiểu cho.”

“Hiểu, hiểu, em rất hiểu.” Diệp Đồng kích động đứng dậy nắm hai tay Quý Trạch An để trên mặt bàn “Cảm ơn Tam ca! Một tháng sau em đưa kịch bản cho anh được không?”

“Một tháng? Nhanh vậy à?” Quý Trạch An biết làm kịch bản tốn rất nhiều thời gian, tuy rằng là cải biên nhưng cậu chờ được. Cậu có thể xem xét diễn viên, nhân viên quay phim trước, từ từ xây dựng tổ phim nhỏ của mình. Cậu không dự kiến chỉ quay phim một lần, nên cậu vẫn mong có thể xây dựng tổ cố định. Tất nhiên trừ diễn viên ra thì những nhân viên công tác khác cậu vẫn muốn có thể hợp tác lâu dài.

Thực ra một khi đã xác định sẽ quay thì kịch bản không vội, chẳng qua kịch bản và tiểu thuyết gắn liền với nhau, có thể bị chậm bởi vì cuối cùng có viết được không vẫn là biến số. Cho nên Quý Trạch An nghĩ lúc Diệp Đồng cải biên thành kịch bản thì cậu sẽ không chọn diễn viên mà xem xét các mặt khác của một tổ quay phim trước.

“Không cần lo, thực ra em viết từ lâu rồi, hơn nữa còn viết vài bản. Về rồi em sửa lại, chọn quyển tốt nhất cho Tam ca xem.” Diệp Đồng buông tay Quý Trạch An, tất nhiên còn chưa hết kích động “Em, em lập tức về cải biên. Tam ca anh chờ em, nhất định phải chờ em nhé!”

Quý Trạch An còn muốn nói, Diệp Đồng quá phấn khích đã chạy mất rồi.

Cậu nhìn ghế trống ở đối diện ngây người, hồi lâu sau mới nhịn không được bật cười…

Café nhân viên bê lên Quý Trạch An còn chưa uống ngụm nào, Diệp Đồng có uống 1,2 ngụm. Sau đó khi cậu đến thì hai người đều nói chuyện, Diệp Đồng phấn khởi đến mức quên cả uống café, tất nhiên đã khiến hai chén café đều không vui.

゜? (pД`q?)? ゜?Gọi café xong chẳng uống gì, chẳng nhẽ là ghét bỏ người ta ngoại hình không đủ đẹp.

Quý Trạch An nhìn chén cười cười, uống hết cốc café của mình rồi nhìn thời gian.

Vẫn còn sớm, cậu cứ gọi điện thoại báo cơm cho Du tiên sinh đi, về nhà ăn trưa rồi lại đến trường học tiết chiều…

***

Việc Diệp Đồng sửa kịch bản tất nhiên không dối được hai người còn lại trong phòng, Diệp Đồng không am hiểu giải thích nên Quý Trạch An nói rõ tình huống của bọn họ giúp cậu ta. Sau khi hai người nghe được đầu tiên là kinh ngạc vì Diệp Đồng là Bánh Bao Nướng đại thần, sau khi quỳ lạy các kiểu xong thì kêu gào muốn tham gia đoàn làm phim của Diệp Đồng, không làm được công việc như chuyên ngành thì làm việc linh tinh của đoàn phim cũng được rồi.

“Xin lỗi nhưng Du tiên sinh nhà tớ đã sớm giành vị trí này rồi.” Từ sớm Du Dịch đã nói với cậu là muốn ở cùng chỗ quay phim nhưng mà anh cũng không có ý định chỉ đứng nhìn. Gần đây Quý Trạch An muốn mua kịch bản, vài ngày trước anh đã nói là có thể làm kịch vụ (1) và tìm thêm hai trợ lí là được rồi. Anh hỏi cậu có thoải mái để vị trí quản lý kịch vụ cho anh không. Ban đầu Quý Trạch An nghe thấy buồn cười nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì vẫn gật đầu. Chính vì vậy mà thời gian này Du tiên sinh nhà cậu rất chăm chỉ học tập công việc của kịch vụ

(Kịch vụ: Công việc của tổ phục vụ cho đoàn phim, trong quá trình sản xuất cần phải có người phụ trách lịch trình quay hằng ngày. Chủ yếu chờ bên chủ nhiệm chế tác ra nhiệm vụ để lo chỗ ăn, ở, phương tiện đi lại…)

Có anh đẹp trai bá đạo – Du tiên sinh nhà cậu làm kịch vụ, Quý Trạch An làm đạo diễn thực sự là phúc đức ba đời.

Cảnh Hưng Tư nghe xong tỏ vẻ hung ác, nhe răng ra với Quý Trạch An: “Đúng là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*.”

(*cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt – nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng đầu tiên: gần gũi người có thế lực thì được hưởng lợi trước.)

Quý Trạch An nhìn Cảnh Hưng Tư cười cười cũng không nói gì, để cậu ta làm bộ một chút cũng không sao.

“Cậu học ngành diễn viên không tìm vai diễn lại đi cướp công việc ở đoàn kịch làm gì. Tránh ra, tránh ra mau” Liễu Nguyên thích cãi nhau cùng Cảnh Hưng Tư, lúc này nghe thế thì khiêu khích cậu ta. Vừa phê bình Cảnh Hưng Tư xong, quay đầu lại nhìn Quý Trạch An lại làm bộ mặt nịnh nọt “Quý đạo, ngài xem xem công việc trong đoàn phim còn cần chân chạy vặt không? Cho tiểu nhân đây một cơ hội ha.”

Cảnh Hưng Tư không chịu được Liễu Nguyên khiêu khích, lập tức nhảy dựng lên, đẩy Liễu Nguyên ra, còn hung hăng hơn cậu ta vừa rồi “Mau mau cút! Cậu sao không yêu cầu bên tổ diễn viên đi! Làm công việc bên đoàn phim làm gì!”

“Hứ, đúng là trẻ tuổi không hiểu sự khó khăn trong xã hội. Đầu năm nay đi làm trái nghề rất bình thường, anh đây chỉ là tìm trước công việc, không muốn vừa tốt nghiệp thì thất nghiệp thôi!” Liễu Nguyên làm bộ lời nói sâu xa như là một người có ánh mắt sâu rộng, hơn nữa còn cố ý coi Cảnh Hưng Tư như một đứa trẻ.

“Mới năm nhất mà cậu đã nghĩ thất nghiệp, đúng là chẳng có chí khí ha?” Cảnh Hưng Tư đập tay vào lưng Liễu Nguyên “Hơn nữa lớn hơn tớ có hai tháng, giả già dặn cái gì, hử? Cho cậu làm bộ! Làm bộ này!”

Cảnh Hưng Tư nói xong làm tư thế muốn nhảy qua bóp cổ.

(°□°;) Đau quá, đau quá à. Đừng có đánh tui nha, cậu có dám đánh chủ nhân của tui không qua tui không hả? Quần áo cũng biết đau được không? Đồ ngốc các cậu dám làm không? Có thể đừng làm mấy việc ngu ngốc như thế nữa!

Cảnh Hưng Tư không biết đến quần áo Liễu Nguyên cũng thổ tào hắn. Đồ của Liễu Nguyên hoàn toàn kế thừa phẩm chất của Liễu Nguyên, thích thổ tào. Nếu có cơ hội thì Quý Trạch An thực sự muốn chúng nó cùng Liễu Nguyên “cãi nhau” với Cảnh Hưng Tư.

Nhân lúc Diệp Đồng đang cải biên thành kịch bản, Quý Trạch An cũng không ngồi chơi, ngoài thời gian đi học cậu còn tìm kiếm không ít nhân viên công tác chuyên nghiệp. Tất nhiên là nghe Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư đề cử, Quý Trạch An đi gặp người, cảm thấy phù hợp thì đàm phán giá cả, ký hợp đồng là xong. Diễn viên thì chưa quyết định người nào, nhưng mà quay phim của tổ phim thì tìm được rồi. Quý Trạch An nhìn vài phim người đó quay, cảm thấy rất đẹp nên nhanh chóng ký hợp đồng.

Nhưng mà làm bạn thân nên Quý Trạch An vẫn rất sẵn lòng giúp Liễu Nguyên một lời “Lão đại, tổ trưởng của tổ quay phim thì em thuê người rồi. Mấy đoạn phim ngắn anh quay em cũng có xem qua, em thích cảm giác ấm áp đấy. Nên nếu anh đồng ý thì có thể đến đoàn làm phim của em làm trợ lý quay phim, chờ có kinh nghiệm thì làm thợ quay phim, anh thấy sao?”

“Thật sao, em đồng ý thuê anh!” Liễu Nguyên trong chớp mắt cười tươi như hoa. Cậu ta thích quay phim, những đoạn phim ngắn cũng như ảnh chụp cũng không ít. Nhưng Liễu Nguyên biết mình kinh nghiệm không đủ, kể cả cậu ta đồng ý đi theo làm trợ lý của thợ quay phim cũng phải xem người ta có vui hay không, cho nên lúc này cậu ta trăm lần đồng ý.

“Tam Nhi, anh nè, anh nè. Anh muốn cùng ở một chỗ với mọi người, em không thể bỏ anh lại một mình, đừng gạt anh qua một bên mà.” Cảnh Hưng Tư đánh bay Liễu Nguyên, đoạt chỗ cậu ta đang đứng, mặt ai oán nhìn Quý Trạch An

_(:3″ ∠)_ Tui cũng muốn tham gia cùng với các cậu mà…

Quý Trạch An tất nhiên không quên Cảnh Hưng Tư. Bất kể là đạo diễn già dặn hay đạo diễn mới thì đều dùng người mới là chuyện bình thường. Quý Trạch An vẫn rất coi trọng diễn xuất của Cảnh Hưng Tư, từ những lúc đùa cũng có thể nhìn ra một phần.

“Bởi vì kịch bản còn chưa xây dựng xong nên em chưa sốt ruột tìm diễn viên. Chờ kịch bản hoàn thành thì em xem có vai nào hợp với anh không. Nếu Tiểu Tứ làm biên kịch thì em còn cần thương lượng với Tiểu Tứ nữa. Bây giờ thì cứ chờ đã, anh đừng vội ha…” Quý Trạch An an ủi, chẳng qua cũng không phải nói suông mà là sự thật.

“Thật?” Cảnh Hưng Tư mặt mong đợi.

“Thật.” Quý Trạch An gật đầu.

“Tốt quá rồi! Tui cuối cùng có đùi để ôm. Anh để em quy tắc ngầm nha.” Tâm nguyện đạt thành, Cảnh Hưng Tư liền đùa Quý Trạch An, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt khinh bỉ của Liễu Nguyên đứng cạnh.

“Cảm ơn, không cần. Em quy tắc ngầm Du tiên sinh nhà em là được rồi.” Quý Trạch An buồn cười với vẻ mặt quyến rũ của Cảnh Hưng Tư.

“Ông lớn, đừng ghét bỏ em mà!”

Liễu Nguyên bị giọng điệu của Cảnh Hưng Tư hù, vừa ghét bỏ đẩy Cảnh Hưng Tư ra vừa trừng mắt: “Đi ra, đừng giữ Tam Nhi. Người ta là yêu đương đứng đắn, Như Hoa* đi qua một bên!”

(*Chân dung của Như Hoa đây ạ =))))



“Nói ai là Như Hoa vậy hả!”

“Còn phải hỏi chắc? Cái này chắc chắn là cậu, vẻ mặt độ khó cao kia với giọng điệu bọn tớ học không nổi.”

Liễu Nguyên cùng Cảnh Hưng Tư lại cãi nhau, có hai người dở hơi này, phòng ngủ 402 sẽ không bao giờ hết náo nhiệt.

Hơn nữa điều thú vị là đồ vật của hai người sẽ yên lặng ở một bên hát đệm.

Ghế của Liễu Nguyên: (°o°) Như Hoa ngốc, Như Hoa ngốc, Lão Nhị là Như Hoa, giống y hệt Như Hoa

Máy tính của Cảnh Hưng Tư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Nói hươu nói vượn gì vậy hả! Chủ nhân của tui là một phụ nam nhà lành nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhá!

***

Nói một tháng chính là một tháng, Quý Trạch An nhận được kịch bản Diệp Đồng gửi đến. Nhìn quầng thâm của Diệp Đồng, Quý Trạch An cũng không xem ngay mà khuyên cậu ta về phòng nghỉ ngơi.

“Tiểu Tứ, đêm qua em không ngủ?” Quý Trạch An vẫn lo lắng nhìn cậu ta, Diệp Đồng vẫn chỉ là một cậu nhóc mười sáu tuổi.

Diệp Đồng mặc dù không ngủ, quầng thâm mắt cũng rất đáng sợ nhưng đôi mắt thì sáng ngời “Không sao, không cần lo lắng cho em. Tam ca, anh xem kịch bản trước đi.”

“Không vội, em tranh thủ về ký túc xá ngủ một giấc. Hôm nay là thứ bảy, không có lớp, em tranh thủ ngủ bù đi.” Quý Trạch An cất kịch bản vào túi xách ngay trước mặt cậu ta, rồi thúc giục cậu lên phòng.

“Thế nhưng…”

“Em yên tâm, anh xem xong kịch bản sẽ phản hồi với em ngay. Em nghiêm túc như thế anh chắc chắn cũng nghiêm túc xem. Em không cần vội, được không?” Mặc dù một bộ phim 120 phút kịch bản cũng không quá 35-50 nghìn chữ, nhưng Quý Trạch An cũng không vội.

“Được, thế em về ký túc ngủ.” Diệp Đồng cũng nhận ra Quý Trạch An sẽ không xem ngay bây giờ, mặc dù có chút mất mát nhưng vẫn rất chờ mong, cậu có lòng tin với chính mình.

“Tiểu Tứ, có khả năng anh sẽ đưa kịch bản cho cả người khác xem nữa. Em có đồng ý không?” Đối với sáng tác của người khác, Quý Trạch An biết đưa cho người thứ ba đọc vẫn cần tác giả đồng ý, tính bảo mật với kịch bản cũng rất quan trọng.

“Tất nhiên. Em hiểu mà, Tam ca là đưa cho nhà đầu tư xem ha, không vấn đề gì.” Diệp Đồng gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Được Diệp Đồng chấp thuận, Quý Trạch An thúc giục Diệp Đồng lên giường đi ngủ. Hôm nay là cuối tuần, bởi vì đã hẹn với Quý Trạch An nên Diệp Đồng không ra ngoài chơi với Liễu Nguyên, Cảnh Hưng Tư mà một mực ngồi trong phòng chờ Quý Trạch An đến. Quý Trạch An ngồi xe Du Dịch tới mà anh không lên phòng cùng Quý Trạch An, anh chọn ngồi dưới bãi xe chờ cậu. Nên Quý Trạch An dự định đến ký túc để bàn bạc chuyện này với Diệp Đồng.

Rời khỏi ký túc, Quý Trạch An quay lại xe Du Dịch, nói sơ qua tình huống với Du tiên sinh, sau đó cậu không kịp đợi mà lấy kịch bản từ trong túi xách ra xem. Thực ra cũng giống Diệp Đồng, Quý Trạch An rất chờ mong với kịch bản này, chỉ là vừa rồi để ý đến thân thể của Diệp Đồng nên cố nén để không xem ngay. Sau khi lên xe lập tức mở kịch bản xem.

“Nghịch tiên” là nhóm tiểu thuyết tu tiên thăng cấp đầu tiên, Cù Chu Dịch – tiểu nhân vật chưa bao giờ được toại nguyện trở thành cường giả mặc sức làm bậy kéo được lòng các bạn trai bình thường thất bại trong cuộc sống, cả nội dung xoay quanh vượt phó bản, đánh nhau sảng khoái, bên cạnh đó còn có cưa các loại mỹ nữ. Điều hấp dẫn cậu nhất vẫn là kịch bản, lời văn của Diệp Đồng rất kiên nhẫn, hoàn toàn không nghĩ đến đó là truyện do một học sinh chưa đầy 16 tuổi viết. Cậu ta viết miêu tả các cảnh khống chế rất tốt, mỗi câu nói đều không phải đột ngột, mỗi động tác cũng rất có thâm ý, mỗi từ miêu tả có thể làm độc giả mường tượng cảnh đó càng thêm sâu sắc.

Nhưng “Nghịch tiên” chắc chắn không giống truyện tràn làn trên internet, mà là một áng văn không tưởng về tình thân.

Cù Chu Dịch có tài nhưng thành đạt muộn cũng là vì sinh hoạt bức bách. Cha mẹ mất sớm, một mình hắn ta vì nuôi sống muội muội mà phải cố gắng nỗ lực. Đến tận một ngày nọ có một người tu tiên đi qua, phát hiện muội muội hắn có thể chất lô đỉnh đỉnh cấp nên đã bắt đi, còn đả thương hắn. Vẫn là muội muội hắn tham sống sợ chết đau khổ cầu xin lúc này mới để cho Cù Chu Dịch bước vào tu tiên giới, vì báo thù, cứu muội muội. Người bắt muội muội hắn là tu sĩ chính đạo nên hắn trở thành ma tu. Hắn khinh thường làm bạn với ma tu khác, chỉ là truy cầu tốc độ tu luyện của ma tu, Cu Chu Dịch nhận ra đó là chính nghĩa trong suy nghĩ của hắn!

Một tiểu thuyết dài hai triệu chữ co lại thành kịch bản không đến 50 nghìn chữ, không có những từ ngữ trau chuốt hoa lệ nhưng vẫn giữ nguyên sự sinh động. Từ đó làm máu của Quý Trạch An sôi trào, để Quý Trạch An có thể cùng vui sướng, cùng đau khổ với Cù Chu Dịch. Cảm giác đau khổ khi muội muội chết, thoải mái khi báo được đại thù, tịch mịch khi đã trèo lên được đỉnh cao. Kịch bản hơn 40 nghìn chữ của Diệp Đồng đã mang hết được tinh hoa, Quý Trạch An thấy cậu ta đúng là một thiên tài!

“Rất thích?” Mắt Quý Trạch An sáng đến đáng sợ, Du Dịch nhìn qua đã biết cậu rất kích động.

<( ̄▽ ̄) >Thích tui là chắc chắn rồi, tui nhìn thế thui nhưng là tác phẩm đồ sộ mà Tiểu Đồng Đồng chế tác đó, ha ha ha!

Đóng lại kịch bản, Quý Trạch An nhìn thấy chữ viết trên bìa. Trong lòng Quý Trạch An hoàn toàn đồng ý với lời của kịch bản.

“Em thích lắm, Tiểu Tứ rất có thiên phú, giống như thiên tài vậy. Cái này không giống với ví dụ trong tài liệu giảng dạy của thầy giáo, cảm giác này… Em hận bây giờ không thể mang kịch bản về ngay để viết các phân cảnh.” Quý Trạch An nghiêng đầu sang nhìn Du Dịch, rất muốn ôm Du Dịch đang lái xe để thể hiện tâm trạng của cậu bây giờ. Cậu thực sự thích đến không ngừng được với kịch bản của Diệp Đồng này!

Quý Trạch An trong tâm có quyết định, nhưng cậu vẫn muốn cho Ninh Văn Ngạnxem để nghe ý kiến của hắn ta. Công ty giải trí dưới tay Ninh Văn Ngạn là hắn ta một tay sáng tạo chứ không phải nửa đường thu mua, hắn ta cũng từng đầu tư không ít kịch bản, ý kiến đưa ra cũng rất thực tế. Nhưng Quý Trạch An xác định rằng Ninh Văn Ngạn cũng sẽ thích, kịch bản này rất mới lạ nhưng không khó chịu.