TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 73



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trời bắt đầu tối, Thiệu Quân và La Cường cuối cùng cũng dọn dẹp hết đồ đạc trong xe, xóa đi mọi dấu vết, nhanh chóng lái xe trở về nhà tù, nếu không trở về thì chắc chắn sẽ bại lộ.

Lúc này trong khu nhà tù cũng náo loạn.

Cảnh sát Tiểu Mã làm nhiệm vụ trực camera trong phòng giám sát, vừa uống trà vừa chơi game, cứ mười phút lại nhìn màn hình, hồi lâu sau đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn nên chồm tới, tiến lại gần cái màn hình nhỏ giám sát phòng giải tỏa tâm lý.

Cũng là vì là cuối tuần, các phạm nhân được tự do đi lại trong buồng giam, sau đó ra sân chơi bóng.Quản quáo thay ca liên tục, mọi người ra ra vào vào, đa số đều ở trong sân bóng rổ duy trì trật tự, nên không có ai quá chú ý đến camera giám sát.

Mã Tiểu Xuyên nhìn trái nhìn phải, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, thấp giọng lẩm bẩm: “Bà mẹ nó, tên này cũng lạ lùng nhỉ…”

“La lão nhị nằm bất động giường cả buổi trưa sao? Sao lại nằm tư thế này, không sợ trẹo cổ à, trở mình cũng không có?”



Cảnh sát nhỏ này không ngốc đến vậy, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

Màn hình giám sát có vấn đề rồi.

La lão nhị nằm trong phòng giải tỏa tâm lý có vấn đề rồi!

Cảnh sát Tiểu Mã bỏ đồ trong tay xuống, vội vàng xuống lầu, đến phòng giải tỏa tâm lý ở lầu hai của tòa nhà văn phòng, kéo cửa, phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, khóa rất chắc, thấy cũng không có bất thường.

Nhưng tông cửa đùng đùng bên ngoài, bên trong lại không thấy lên tiếng, không có một tiếng động nào.

Cảnh sát nhỏ không tìm thấy chìa khóa trong phòng trực, chùm chìa khóa lớn hay treo trong phòng sao tự nhiên mất tiêu rồi?

Ngay sau đó, trưởng nhà giam cũng bị hoảng hốt theo, sải bước ra khỏi khu ngồi xem của sân bóng rổ, trầm giọng hỏi: “Cái gì? Chìa khóa mất rồi? Cửa không mở được? Còn La Cường thì sao?”

“Cậu ta rốt cuộc còn ở trong phòng không? Tôi không tin. Chẳng lẽ một người sống sờ sờ có thể biến mất ngay dưới mũi chúng ta!”

Khu giam đã liên lạc với Thiệu Tam gia buổi sáng vừa tan tầm về nhà. Cuộc gọi đổ chuông vài giây mới được bắt máy.

Tiểu Mã hỏi trong điện thoại: “Tiểu Thiệu, anh giữ hả?”

Thiệu Quân giọng nhừa nhựa, giống như vừa mới bò ra khỏi giường: “Đang ngủ ở nhà, mới dậy, giữ cái gì?”

Tiểu Mã: “Anh cầm xâu chìa khóa trong văn phòng về nhà rồi hả?”

Thiệu Quân lẩm bẩm: “Hả? Tôi à? … Chắc là tôi đã cầm nhầm rồi. Nó ở trong túi quần của tôi. Tôi để quên chìa khóa cá nhân trong văn phòng, cất nhầm xâu chìa công cộng vào túi. Tôi quay lại ngay, chờ một chút.”

Trưởng nhà giam muốn bùng cháy, rống lên: “Tiểu Thiệu này làm sao vậy, chuyện đã như vậy chúng ta cứ ngồi chờ cậu ta trở về à? Thật là vô nghĩa! Mau tìm cái chìa khóa dự phòng mở ra kiểm tra!”

Bộ dự phòng thường không ai động vào, lúc cần thì tìm hoài chẳng thấy đâu. Cảnh sát nhỏ loay hoay trong phòng trực một lúc lâu, tìm ra một đống chìa khóa, từ căng tin, nhà tắm, hộp thư, ký túc xá, từ văn phòng làm việc, phòng kế toán, còn có chìa khóa két sắt..

Trưởng trại giam nghĩ đúng là một đám vắt mũi chưa sạch, lúc cần kíp thì chẳng có lấy một ai đáng tin cậy.

Trưởng trại giam cầm trên tay một đống chìa khóa, tra thử từng chiếc một nhưng không mở được, thử mãi cuối cùng cũng ra được cái chìa đúng, vội vàng mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, một vài cảnh sát cầm dùi cui điện xông vào, trong tư thế sẵn sàng hạ gục ai đó, đồng thời hét vào vật thể đang nằm bất động bên giường: “La Cường?!”

Người trên giường uể oải lật người, ngưng động tác tay, trừng lớn mắt nhìn mấy cảnh sát: “Hả, gọi bố làm cái gì?”

Cảnh sát nhỏ: “…”

Trưởng nhà giam: “……”

Trưởng nhà giam và mấy quản giáo không ngờ rằng thật sự có một người nằm trên giường, mà người này vẫn là La Cường, mắt mũi thật, còn có ai nhìn nhầm La lão nhị sao?

La Cường trở mình nằm ngửa, lưng quần hắn nới lỏng, quần lót mở ra một nửa, hắn đang tuốt của quý trong tay, đầu khấc sưng đỏ phun ra mấy giọt chất lỏng, trên tường cũng có mấy dấu vết loạn xì ngầu. Rõ ràng là hắn đã quay mặt vào tường quay tay nửa ngày, tận hưởng lạc thú trong căn phòng nhỏ…

Trưởng nhà giam trợn to hai mắt, trên trán phừng một ngọn lửa tức giận vô danh, chỉ vào hắn: “La Cường, cậu làm gì vậy? Trong tay cầm gì đó?!”

La Cường dài giọng lười biếng: “Bố đang làm gì còn không thấy à?”

Trưởng nhà giam tức giận: “Ai cho phép cậu làm như vậy?!”

La Cường nhếch môi, không hề xấu hổ nói: “Ông đây xóc lọ mà phải chỉ thị của mắt người nữa hả? Trong nội quy có ghi muốn quay tay thì phải báo cáo với quản giáo à.”

Trưởng nhà giam chất vấn: “Vừa nãy chúng tôi gõ cửa và thử chìa khóa, tại sao cậu trong đây không lên tiếng?!”

La Cường nhún vai, tiếp tục đều đều xóc lọ: “Vớ vẩn, đang hăng hái quay tay, các người lần lượt tới gõ cửa, làm tôi khó chịu, mấy người muốn nhìn tôi quay tay à?”

Trưởng nhà giam: “La Cường, cậu cố tình quay lưng lại với chúng tôi để chúng tôi không thể nhìn thấy, cố tình chọc chúng tôi sốt ruột đúng không?”

La Cường vui vẻ nói: “Tại cởi quần nên hơi xấu hổ! Nếu không quay lưng lại chẳng lẽ mấy người muốn tôi chĩa cái này vào camera hả?”

“……”

Trưởng nhà giam trại giam mới nhận ra rằng ông không nên nói nhiều với con gấu cợt nhả mặt dày này.

La Cường liếc nhìn cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh trưởng nhà giam, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cảnh sát nhỏ ấy, cố ý tuốt hai cái, bắn tinh trước mắt bao người.

Những lần vuốt ve cuối cùng, hắn không thương tiếc xoa nắn gốc dương v*t của mình, ngón tay thô to gần như muốn tuốt tróc một lớp da, ước gì có thể tuốt đến xuất huyết từng cái gân xanh nổi lên … Dục vọng với Thiệu Quân bị đè nén không thể bắn ra bây giờ trút hết trước tất cả ánh mắt chất vấn như hổ đói rình mồi của trưởng nhà giam và nhóm quản giáo.

Cảnh sát Tiểu Mã chưa bao giờ nhìn thấy một tù nhân khó nhằn như vậy. Cậu còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cậu cầm dùi cui hung hăng chỉ thẳng vào hắn: Anh có biết xấu hổ không? Anh có biết viết từ “xấu hổ” như thế nào không vậy?

Cảnh sát Mã cúi gương mặt đỏ bừng, quay người đi.

Trưởng nhà giam dưới cơn giận dữ, cho La Cường bị nhốt thêm một ngày đêm vì sự kiện này.

Lúc Mã Tiểu Xuyên chạy trở lại phòng giám sát, mở video lên, đột nhiên phát hiện video trong phòng giải tỏa tâm lý đã trở lại bình thường. Trong máy quay, La Cường đang nằm trên giường, hai chân tách ra, kéo quần chậm rì, buộc dây quần, lấy giấy vệ sinh  trên đầu giường lau tay, thậm chí còn cố tình nheo mắt vào camera, nở một nụ cười khiêu khích xấu xa... Đúng là quỷ ma gì đâu không!

Hành lang vang lên mấy tiếng huýt sáo, Thiệu Tam gia vào phòng thăm dò: “Xuyên Tử?”

Tiểu Mã nhìn lên: “Ôi, cái anh này…”

Thiệu Quân vẫn đang ngậm một nửa quả dưa chuột trong miệng, nhai giòn rụm, khoa tay múa chân nói: “Xuyên Tử này, biết sao Tam gia gia đây phải xuống bếp lấy quả dưa chuột không? Mấy người bắt tôi chạy lên đây sớm xong các người tự cạy cửa luôn cũng không thèm chờ tôi mang chìa khóa lên, mấy người thật là! “

Thiệu Quân lanh mồm lanh miệng, liên tục lải nhải: “La Cường đâu có vấn đề gì đúng không? Lúc nãy tôi đã nói rồi, người này không có gây chuyện, suốt ngày chỉ toàn lo lắng không đâu!  Chuyện chẳng có gì mà cứ làm cho rối lên, làm tôi phải đi lên đi xuống, ngủ mà cũng không yên!!! … “

Cảnh sát Tiểu Mã bị Cảnh sát Tiểu Thiệu trách lên trách xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã phải ngây ngốc nhìn bóng lưng Thiệu Quân vặn eo lắc hông đắc thắng đi mất, cũng chẳng hiểu ra sao.

Hôm đó La Cường quay tay trước mặt bàn dân thiên hạ, là để cố tình trì hoãn thời gian yểm trợ cho Thiệu Quân.

Cả hai không đi qua cửa chính của nhà tù, họ đi vào bằng cửa phụ. Nhà tù kiểm soát chặt chẽ lúc ra, còn lúc đi vào thì lại lỏng lẻo. Thiệu Quân tự lái ô tô của mình, biển số đã đăng ký, khuôn mặt quen thuộc, dấu vân tay và mống mắt đúng chuẩn. Người lính làm nhiệm vụ ở phòng trực vẫy vẫy tay để anh lái vào. Anh ta hoàn toàn không để ý người mặc cảnh phục ngồi trên ghế sau xe chính là La Cường.

Lúc La Cường nói chuyện với trưởng trại giam và cảnh sát Tiểu Mã. Thiệu Quân đã lẻn vào phòng giám sát, động tay động chân vào chương trình máy tính để video tiếp tục, vẫn còn thùa thời gian dạo qua nhà ăn thó một quả dưa chuột lớn …

Đêm đó, Thiệu Quân hoàn thành xong công việc, có tật giật mình lướt xem tin tức trên mạng, đọc mấy tin tức rải rác đăng tải trên mạng về vụ giết hại Đàm ngũ gia. Đội cảnh sát hình sự chỉ cứu được Trình Vũ, bọn bắt cóc đều bị giết sạch, không còn người nào sống sót. Chỉ cần Trình Vũ cắn chặt răng không nói, không bán đứng La Cường, La Cường sẽ không sao. Thiệu Quân nhẹ nhõm ngủ thiếp đi trong chăn.

Anh nằm ngủ trên giường dây thép nhỏ trong văn phòng làm việc. Trước đây, nhiệm vụ của quản giáo là phải trực cả ngày lẫn đêm, Thiệu Quân sau khi bình phục vết thương nặng, trưởng nhà giam chiếu cố, chỉ để anh làm ca ngày và dựng một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi ở văn phòng vào ban đêm.

Thiệu Quân cảm thấy không được khỏe, anh thậm chí không tắm, ngủ mê man cả đêm.

Anh mặc bộ đồ ngủ mùa thu, áo tay dài quần dài nhưng vẫn cảm thấy lạnh, mắt anh sưng lên,các khớp xương đau nhức không dứt. Anh lẩm bẩm chửi thầm, tên khốn La lão nhị, chả hiểu sao mấy tiểu bánh trôi tiểu bánh xoắn của hắn còn sống, không bị hắn hành cho chết? Thô bạo thế này thật sự có ngày gãy hết xương Tam gia anh đây.

Nơi mà La Cường đâm ra đâm vào hôm qua, lúc này mới phát tác ‘tác dụng chậm’. Mảnh ruộng màu mỡ mỹ ngọc sau lần đầu được cày cấy, cảm giác chỗ chật hẹp kia giống y như bị La Cường đổ một chậu giấm vào, bên trong vừa sưng lại vừa rát.

Thiệu Quân nửa đêm trở dậy, bật đèn nhỏ trên đầu giường, mở quần ra xoa mông, xoa một lúc thì hai chân tê rần.

Lúc này anh mới hiểu được lợi ích của việc cả hai cùng nằm ngủ trên một chiếc giường, nếu có tên khốn họ La ở bên cạnh, Tam gia đây đau hay ngứa, còn phải tự mình xoa vai gãi mông sao? Tên khốn đó còn có thể không hầu hạ, không xoa bóp cho Tam gia đây sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, các phạm nhân trong đại đội một khu giam số ba ăn sáng rồi bắt đầu làm việc cũng không thấy đội trưởng Tiểu Thiệu yêu quý của họ đâu.

Đến tối, La lão nhị được thả ra khỏi phòng giải tỏa tâm lý cũng vẫn không thấy Thiệu Quân, hắn bắt đầu sốt ruột.

Các phạm nhân Đại đội 1 hỏi quản giáo Tiểu Mã mới biết Thiệu Quân phát sốt đột ngột sáng sớm hôm đó và đã được đưa đến bệnh viện Thanh Hà. Thiệu Tam gia bây giờ là một bảo vật lớn của kuh nhà giam, nâng niu như một chiếc bình quý giá dễ vỡ, anh không thể làm việc nặng nhọc, có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào, năn nỉ đi thì lại không đi, chỉ đành biết bấm bụng nuôi, cung phụng.

La Cường nghe tin Thiệu Quân ngã bệnh, phải gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, hắn sững sờ, hồi lâu không nói được lời nào, chân mày cau lại …

La Cường đứng bên xà đơn trong sân thể dục, Thiệu Quân thường hay đu cái xà đơn này lộn nhào. Từ khi phẫu thuật, cơ bụng không khỏe, Thiệu Quân cũng không bao giờ chơi xà đơn nữa.

La Cường đứng đó, trán tì vào thanh xà đơn, khuôn mặt nóng hổi dựa vào ống thép cứng ngắc lạnh băng …

Thiệu Quân bị ốm, buổi sáng không ra khỏi giường nổi, người nóng hổi, mặt đỏ bừng, phát sốt đến không thể mở mắt.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lịch sự nói, Sĩ quan Tiểu Thiệu, cậu vừa bị cắt lá lách, tôi đã dặn cậu không được để nhiễm trùng hay cảm lạnh, vậy mà mới đó cậu đã để mình bị cảm!

Thiệu Quân thực sự đã ‘thông dâm’ với La Cường ở suối nước ngày trước, bị nhiễm lạnh. Anh bất chấp nhảy xuống hồ nước lạnh ôm lấy La Cường, sau đó hai người lại quan hệ trong xe hơi, cơ thể tinh thần đều kích thích quá mức, sao mà không sốt lên cho được?

Chỉ là một bệnh nhẹ người bình thường uống vài viên Panadol là có thể khỏi, Thiệu Quân thì phải nằm viện hơn một tuần.

Người vừa bị cắt bỏ lá lách đã bị suy giảm chức năng miễn dịch, hệ bạch huyết bị rối loạn, đường hô hấp nhạy cảm và yếu ớt, rất dễ bị nhiễm trùng, làm gì có người mặc kệ hết cứ vô tư không chịu chú ý sức khỏe như anh? Mấy ngày nay Thiệu Quân sốt cao, thở gấp đến nỗi bác sĩ lo lắng sợ anh bị viêm phổi cấp và nhiễm trùng máu, có thể sẽ mất luôn cái mạng.

Thiệu Quân nhập viện, không thể liên lạc với La Cường. La Cường chắc chắn đã nghe nói anh bị bệnh, nên sẽ rất nhớ thương anh.

Nhưng Thiệu Quân không biết rằng La Cường lại gặp nạn chỉ trong vài ngày anh nhập viện vì cảm lạnh. Khi anh biết tin thì đã quá muộn.

Ngày thứ hai sau khi Thiệu Quân rời đi, đội điều tra chuyên án của cả Cục Cảnh sát và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật cùng đến nhà tù Thanh Hà  thẩm vấn các tù nhân nổi tiếng, bao gồm cả La Cường.

Đội điều tra của Ủy ban kiểm tra kỷ luật đến trại giam thăm hỏi thẩm vấn, hiển nhiên là để lật lại các vụ án cũ, giải quyết một cái nhọt lớn, đây là bên tên mưu tính xét xử một nhân vật có chức vị hiển hách, các đảng phái cấp cao đấu đá, trở mặt nhau, sắp tới sẽ lại có một quan lớn ngã ngựa đây.

Các cuộc điều tra như thế này tương đối bí mật và nghiêm ngặt. Các quan chức bị bắt theo quy định vẫn bị giam giữ bí mật trong vài tháng để thẩm vấn. Các thành viên trong gia đình còn không được phép biết còn sống hay đã chết, không được phép thăm nom, chứ đừng nói chi mấy tù nhân trong nhà giam. Những tù nhân này sẽ không bao giờ được nương tay. Thiệu Quân mới biết sơ sự việc sau khi anh trở về. La Cường bị còng tay lúc đang trong nhà ăn, còn không kịp mặc áo khoác, không được mang theo chăn ga gối đệm và hành lý, bị đem đi không có tin tức gì …

Thiệu Quân lo lắng vì không gặp được La Cường, sau khi suy nghĩ xong, anh chỉ có thể hỏi bố mình để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với La Cường, hắn có liên quan đến vụ án nào không?

Hiếm khi Thiệu Quân trở về nhà trò chuyện với bố mình. Nhưng vào phòng làm việc, khóa then cài, hóa ra chủ đề vẫn lại là La Cường.

Thiệu Quốc Cương gõ tàn thuốc vào gạt tàn, nói: “Có người của Ủy ban thành phố thất thế, chống lưng sụp đổ. Đã lâu không được lòng người ở ủy ban nên lần này ông ta bị chĩa mũi dùi. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật hiện đang điều tra ông ta.”

Thiệu Quân hỏi: “Ai?”

Thiệu Quốc Cương phun ra một chữ: “Lưu.”

“Đáng lẽ phải nên điều tra ông ta sớm hơn.” Thiệu Quân mới nghe một chữ đã biết là ai,hỏi: “Nhưng mà điều tra ông ta còn bắt tù nhân của đại đội con làm gì?

Thiệu Quốc Cương hừ lạnh một tiếng: “Con muốn hỏi về La lão nhị đúng không? Hắn ta rất có liên quan.”

Giọng của Thiệu Quân đã bắt đầu bồn chồn: “La Cường bị liên lụy gì vậy?”

Thiệu Quốc Cương cau mày thả khói, trầm giọng nói: “Con cho rằng La Cường lúc trước đã làm gì? Hắn làm sao bành trướng thế lực lớn như thế? Người nào đứng sau lưng hắn? Lần này họ Lưu có thể hoàn toàn sụp đổ hay không, mấu chốt là ở La Cường có chịu khai ra hay không.”

Thiệu Quân sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngồi không yên …

Thiệu Quốc Cương cố kỵ cảm xúc của Thiệu Quân, ông không nói hết, vẫn giấu lại một nửa. Dù gì thì vụ án cũng chưa được đưa ra ánh sáng, thủ phạm thực sự vẫn chưa bị bắt nên ông chưa nói cho con trai biết.

Đống tài liệu dày cộp trên bàn làm việc của ông là vụ án cũ hơn mười năm trước, Cục trưởng Thiệu mở lại tập tài liệu cũ đầy bụi bặm, mấy ngày nay ông hao tốn bao nhiêu công sức, đào sâu trong bể nước hỗn tạp này. Tần Thành Giang cũng có gốc xã hội đen, mối quan hệ phức tạp, có thể từ tài xế lên chức thư ký chứng tỏ người này cũng khá là thủ đoạn. Vào thời điểm đó, Tần Thành Giang được người phía sau giật dây, điều hành giao dịch bất hợp pháp và rửa tiền ở các ngân hàng cả hai phía Hồng Kông và Bắc Kinh. Người này có thể bị ép buộc hoặc cũng có thể tự tham gia vào để chia chác. Về phần tổ chức thế giới ngầm có liên quan ở thủ đô, Thiệu Quốc Cương đã tìm ra được cái đuôi, và chính La Cường là người có liên quan đến vụ án.

Vài ngày sau, La Cường cuối cùng cũng trở lại khu nhà giam, gầy đi rất nhiều, đường nét trên mặt và cổ ngày càng cứng rắn hơn, ánh mắt rét lạnh.

Thiệu Quân liếc mắt một cái từ cửa sổ văn phòng đã nhận ra hắn, chạy vội ra khỏi tòa nhà.

Dưới hàng cây hòe lớn vắng vẻ, họ cạ mu bàn tay vào nhau, mắt nhìn nhau dưới bóng cây râm mát …

La Cường khi bước đi không thể co chân, rõ ràng là hơi khập khiễng.

La Cường hai mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Màn thầu, tìm chỗ nào đi, anh lại có chuyện muốn nói với em.”