Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 11: 11





Lối vào của Công Hội Requiem, nơi tôi hầu như không thấy xuất hiện trên bản đồ và có một bóng người quen thuộc đang đợi tôi.
"Này, Kim Woo-jin.

Anh ở đây để đón tôi sao? Cảm động quá à."
"Ngươi không bao giờ ngậm mồm lại được à?"
Khi tôi mỉm cười và vẫy tay với anh ta, Kim Woo-jin nhanh chóng nhảy dựng lên và phun ra những lời chửi thề.

Anh ta quả là một chàng trai vui tính ha.
"Nhìn khuôn mặt xấu xí của thằng này xem....Chậc."
"À, cái này sao?"
Nói vậy, tôi chạm vào khuôn mặt đau nhói của mình.
"Sao thế? Anh ghen à? Anh có muốn tôi làm như vậy với anh không?"
"Gì? Điên à...."
Nhìn tôi cười, Kim Woo-jin méo mặt lắc đầu nhưng sau đó anh ta cũng không nhào vô vào tôi.

Tôi sẽ trêu anh ta nhiều hơn vào lúc khác, còn giờ tôi đã quá mệt mỏi để vui đùa cùng rồi.
"Được rồi, vậy anh muốn gì?"
"Chết tiệt! Nếu không phải lệnh của người đó, ta sẽ không bao giờ dính líu gì đến một tên khốn như ngươi! Đi theo ta!"
Ngay cả khi nó không ảnh hưởng đến tôi, anh ta cũng không thể đập chết cái tính nóng nảy đó à.

Theo chân Kim Woo-jin, người đang quát lớn và bước đi một cách thô bạo, tôi bước vào Công hội.

Dù đã hơn 7 giờ nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều nhân viên đang làm việc.
Khi tôi đi thang máy riêng lên tầng cao nhất với Kim Woo-jin, tôi nói khẽ.
"Tôi chắc chắn rằng anh đã không nói bất cứ điều gì không cần thiết, Kim Woo-jin."
"Câm mẹ mồm vào.

Nếu ngươi không bắt cóc Cha Soo-yeon, ngươi chết chắc.

Đừng có làm loạn thêm nữa."
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt thân thiện, nhưng Kim Woo-jin lại càng gầm gừ dữ dội hơn.
Vậy nghĩa là.

Đúng vậy ha, tôi đoán đó là nét quyến rũ của anh nhỉ.
Tinh-
Thang máy mở ra với tiếng bíp nhẹ.

Mấy nhân viên mặc vest đen đồng loạt nhìn tôi.
"Vào đi."
Khi tôi băng qua hành lang và đứng trước cánh cửa lớn được trang trí công phu, người nhân viên trực tiếp mở cửa.

Cheon Sa-yeon đang đợi trong phòng đại diện, bỏ lại Kim Woo-jin bên ngoài.
"Ngươi đến muộn."
Dù có người vào nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu.


Không chỉ vậy, hắn còn chào tôi bằng câu ngươi đến muộn nữa này.

Vui ha, Bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ rằng tôi đi phượt đến giờ mới chịu về.
Nuốt lại tiếng than thở vào trong và lịch sự trả lời.

"Tôi xin lỗi.

Phải mất một chút thời gian để tôi quay về được."
"Hử?"
Chỉ sau đó Cheon Sa-yeon mới ngẩng đầu lên và nhìn tôi.

Đôi mắt đen nhìn tôi ánh lên đầy thích thú.
"Không có ghi chép nào về một kẻ không những có thể sao chép hoàn hảo ngoại hình của người khác mà còn cả năng lực của họ."
"Anh đang nói cái gì vậy?"
Trước đây, ngươi thường run như cấy vậy mà giờ đây ngươi ngang nhiên nói chuyện mà không chút sợ hãi nào....Lần này, thì ngươi lại tỏ ra lịch sự quá nhỉ, thế này ta phải theo nhịp nào mới được đây."
"......"
Đó là lúc tôi mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Cheon Sa-yeon.
- Không gì cả.
Đó chính xác là những gì tôi đã nói.

Lúc đó, tôi bị kéo đi ngay khi tôi trở thành Han Yi-gyeol, tôi còn chưa khỏi bỡ ngỡ trước hiện thực này mà chưa kể tôi còn đang bị mất trí nhớ nữa.

Nếu tôi mà biết nó thành ra thế này, tôi đã sử dụng kính ngữ đúng cách rồi.
Dù có hối hận thì lao cũng đã đâm rồi thì thôi đành theo lao luôn vậy.

Tôi định kiếm lời bào chữa, nhưng lại quyết định làm như thường lệ.
"Tôi xin lỗi.

Tôi muốn thay đổi lối sống của mình, nhưng tôi không muốn báo cáo điều này với cấp trên của mình, vậy nên tôi đã đổi lại cách nói chuyện.

Hiện tại thế này anh thích nó chứ?"
"Haha, cấp trên?"
Cheon Sa-yeon mỉm cười với vẻ mặt như thể hắn vừa nghe thấy một thứ thật nhảm nhí.
"Ta hiểu.

Không quan trọng ngươi ăn nói thế nào, đó là việc của ngươi.

Điều khiến ta khó chịu là một điều khác."
Tôi bối rối trước việc Cheon Sa-yeon dễ dàng chấp nhận nó hơn tôi tưởng, nhưng trước mắt, tôi phải cư xử cho phù hợp với chủ đề đã thay đổi này đã.
"Là gì vậy?"
"Ngươi bị người phụ nữ đó đánh à?"
Tôi muộn màng lấy tay che má trong khi đưa lưỡi lên liếm môi.

Vị máu đọng lại trên đầu lưỡi tôi, có thể môi tôi đã bị rách khi đó.
Tôi không có thời gian để soi gương vì tôi đã gặp Kim Woo-jin ở lối vào tòa nhà và ngay lập tức bị lôi lên đây.


Nếu đến cả Cheon Sa-yeon cũng chú ý đến nó thì hẳn là nó sưng nặng lắm nhỉ.
Tôi thẳng thừng đáp lại.
"Tôi không bị đánh bởi Nữ hoàng của xích hỏa mà là Ha Tae-heon của Hội Roheon.

Dù gì thì đấy cũng là mục đích ban đầu của anh mà, thế sao còn hỏi tôi?"
Cheon Sa-yeon nheo mắt và cười tươi rói.
"Phải.

Là vậy ha....!lý do tại sao ta hỏi, Han Yi-gyeol."
"...."
"Ngươi đã gặp Ha Tae-heon và ta khá ngạc nhiên khi ngươi chỉ chịu có ngần này thiệt hại thôi đấy."
Tôi nuốt nước bọt khô khan câm nín lại.

Tôi không thể trả lời một cách vội vàng được.
"Ta nghĩ chắc là ngươi đang bò đi khắp nơi như miếng giẻ lau dưới kia.

Đó là lý do ta đã cử Kim Woo-jin xuống dưới."
"...."
"Điều này quả thực ngoài mong đợi ha.

Nó vui thật đấy."
Tôi nuốt tiếng thở dài.
Như hắn nói, Han Yi-gyeol ban đầu đã suýt chết khi đối mặt với Ha Tae-heon.
Cuộc chạm mặt với Ha Tae-heon lần này ngay cả với tôi nó cũng không hề an toàn.

Cảm xúc của con người luôn khó lường nên không có kế hoạch nào là hoàn hảo cả.

Thực ra, tôi đã tin vào Ha Tae-heon nhưng tôi vẫn bị ăn đập đó thôi.
Chỉ là nhờ có Cha Soo-yeon mà tôi mới có thể ở trong tình trạng tốt như này.

Nếu tôi dùng vũ lực với Cha Soo-yeon như Han Yi-gyeol ban đầu đã làm, thì Ha Tae-heon chắc chắn đã xiên chết tôi luôn rồi ấy.
Chỉ có một điều Cheon Sa-yeon đã bỏ sót.
Tôi sở hữu Han Yi-gyeol.
Nếu không có tôi, Han Yi-gyeol đã không có được ngày hôm nay.

Cậu ấy sẽ bị đưa đi cấp cứu để điều trị.

Và Cheon Sa-yeon, người đã ra lệnh bắt cóc Cha Soo-yeon tỏ ra khinh miệt những điều như vậy, đó thực sự là một....
Tên khốn khó chịu.
Ngay cả khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi cũng không thực sự thích Cheon Sa-yeon.

Xét về mức độ thường xuyên xuất hiện của các nhân vật, hắn chỉ đứng sau Ha Tae-heon, nhưng tôi không đặc biệt thích hắn.
"Dù sao, nhờ sự cố gắng của ngươi, ta đã có được một cơ hội tuyệt vời."

Giọng nói của Cheon Sa-yeon xuyên qua những suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi.

Tôi vội vàng bỏ qua những suy nghĩ vô nghĩa đó ra đằng sau.
"Nói ta nghe ngươi muốn gì."
Cheon Sa-yeon nói trong khi sắp xếp các tài liệu.

Thứ tôi muốn.

Dù sao thì tôi cũng định hỏi nó nên không có lý do gì để từ chối.
"Tôi biết anh sẽ trực tiếp tham gia vào việc phá cổng mà anh đã đạt được lần này."
"Và?"
"Hãy cho tôi hai món vật phẩm cấp thấp có thể kiếm được bên trong cánh cổng đó."
Trước yêu cầu của tôi, Cheon Sa-yeon tựa lưng vào ghế, bắt chéo đôi chân với biểu cảm lạ lùng.

Cheon Sa-yeon suy nghĩ gì đó trong khi gõ ngón tay lên bàn và mở miệng.
"Hai vật phẩm cấp thấp....!Đó là giá à."
"Vâng."
"Hừm."
Cheon Sa-yeon nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì.

Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng.
Gì vậy?
Bầu không khí căng quá vậy.

Một cảm giác đáng ngại trườn lên sống lưng tôi.

Tôi nhận thấy theo bản năng.
Tôi đã lỡ chót dại rồi à.
Có vấn đề gì sao? Do món vật phẩm cấp thấp? Là sao chứ?
...!Không phải.

Vấn đề không nằm ở món vật phẩm.

Tôi thậm chí còn chưa nói cho hắn biết đó là thứ gì.
Nuốt miếng nước bọt khô khan, tôi tiếp tục nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Cheon Sa-yeon.

Điều đó là không thể tránh được.

Tôi cảm thấy như thể tôi đang đối mặt với một con thú hung dữ sẵn sàng lao vào tôi vậy.

Cảm giác như tôi sẽ bị nuốt chửng nếu tôi thư giãn dù chỉ một giây.
"Được rồi.

Cứ làm thế đi."
Tiếng gõ đột nhiên dừng lại khi hắn nói với giọng lười biếng.
"Hãy đi phá cổng cùng nhau."
"....Nhưng— tôi."
"Một tuần kể từ bây giờ.

Ta sẽ cử người đến đúng giờ.

Vậy nên hãy ở trên tầng 23 cho đến lúc đó."
"...."

Tôi định mở miệng phản bác nhưng lại im lặng không nói gì.

Những gì tôi muốn nói đều ngẹn lại trong cổ họng.

Tôi không phải là thành viên của Hội Requiem.

Không đời nào, tôi không muốn vào cổng đâu.

Cái giá là hắn trả, vậy tại sao tôi lại phải tự mình đến đó cơ chứ, tên khốn lừa đảo này...
Nhưng tôi không thể phun ra bất cứ điều gì.

Khi tôi đứng ngây ra đó, Cheon Sa-yeon mỉm cười.
"Đi ra ngoài ngay."
"...."
Khi tôi sực tỉnh lại, tôi đã ở bên ngoài phòng đại diện.

Không nhìn thấy Kim Woo-jin ở đâu, thay vào đó lại là một nhân viên khác đã đến gặp tôi.
"Theo tôi."
Vângggg.....Tôi đi theo với một câu trả lời không chút sức sống.

Cơ thể tôi thậm chí còn chùng xuống hơn trước.

Tôi phải tỉnh táo lại, nhưng đầu tôi giờ đang rất đau sau những gì tôi đã trải qua ngày hôm nay.

Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon, tôi không biết tại sao họ lại có tính cách như vậy.

Tôi mong rằng sẽ có một con chim trên phố sẽ ẹ vào mặt bọn họ.
"Hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Căn phòng trên tầng 23 mà Cheon Sa-yeon đã ra lệnh cho tôi ở trong một tuần, được trang bị tốt đến mức khó có thể tin rằng nó nằm trong tòa nhà của hội.

Tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo và đi vào phòng tắm.
Kiểm tra trong tấm gương lớn, cơ thể tôi tương đối ổn, nhưng có một vết bầm đen ở xương chậu bên phải và xung quanh đầu gối, có lẽ là do ngã xuống sàn khi bị Ha Tae-heon đấm vào mặt.

Kích thước và màu sắc dị thường thế này có vẻ như nó sẽ tồn tại khá lâu đây.
"Chà."
Khi tôi kiểm tra bên má trái của mình, thật ngạc nhiên.

Nhìn thẳng vào ai cũng sẽ nghĩ tôi vừa bị ai đó bón hành xong.

Tôi thở dài khi chạm vào đầu môi nứt nẻ của mình.

Nó hơi đau khi tôi rửa nó.
Sau khi tắm rửa cẩn thận nhất có thể, tôi mặc một chiếc áo choàng tắm và lọ mọ bước ra khỏi phòng tắm như một thây ma và lao thẳng lên giường.

Thứ duy nhất tôi ăn cả ngày là bữa trưa, nhưng giấc ngủ quan trọng hơn việc bị đói.

Ngay cả với hành động đơn giản là lật người và nhìn lên trần nhà cũng khiến toàn thân tôi đau nhức.
Làm tốt lắm, tôi ơi...!
Một ngày thật sôi động, bắt cóc Cha Soo-yeon, thuyết phục Ha Tae-heon, đánh lừa Cheon Sa-yeon.

Tôi cảm thấy ý thức của tôi dần mờ đi khi tôi cầu nguyện với Chúa.
Có sai sót gì với mức độ khó thế này? Làm ơn đi điều chỉnh lại cho tốt vào..