Tôi Chán Ghét Em!

Chương 36: Đúng là đê tiện



Trịnh Tịch Như gương nhợt nhạt hơn trong thấy, chân tay cô thì cố gắng vịn vào mọi thứ xung quanh, còn đâu thân dưới bị hắn ta khống chế căn bản không thể di chuyển, tiếng thở của cô không đều, nó cứ yếu ớt, ngay cả miệng cô còn cố gắng hớp từng ngụm không khí, gã đằng ông bên trên thì điên cuồng ra vào, cô không hiểu Dương Minh Tuấn hận cô đến như nào, tại sao chỉ vì Tô Minh Thư mà lại thay lòng như vậy. Ngay từ bé bản thân cô khi biết Dương Minh Tuấn có người trong lòng bao nhiêu năm qua những cuộc hẹn gặp gỡ đều bị hủy đi một cách vô tình, vậy mà giờ kết hôn cô mới tưởng tượng được thế giới hôn nhân khi có kẻ thứ ba chen chân là như thế nào, giông bão đến mấy thì một chiếc ô không thể che cho cả ba người.

Tiếng thúc ngày càng mạnh mẽ hơn, bên dưới đã sưng đỏ nhưng người đàn ông đó không có ý định dừng lại, hắn ta cố tình banh rộng chân cô ra, bên dưới của thiếu nữ 18, đôi mươi hiện lên, người đàn pong đó cười nham hiểm, lấy tay xoa xoa cái thứ nhạy cảm, hành động ra vào cũng từ từ hơn, cái sự nhồn nhột này là như nào, cô co người lại, hai chân tự động mà khép vào, nhưng ngay sau đó lại bị banh ra một bên, tay kia vẫn xoa xoa chỗ đó đều đều.

"Tôi còn chưa thỏa mãn mà cô đã ra rồi, đúng là đê tiện, Trịnh Tịch Như, cái danh Dương phu nhân thật sự quá với cô rồi".

Trịnh Tịch Như không nói gì, nước mắt chỉ lăn dài. Cô không muốn Dương Minh Tuấn biết bản thân cô đã rung động với hắn, cô càng không muốn chấp nhận hoàn cảnh này. Người mình thương từ nhỏ lại thương người con gái khác.

"Tôi nói đúng phải không, cô câm hay sao mà không trả lời!?"

Dương Minh Tuấn cứ một tay thì xoa chỗ cũ, tay còn lại chả cần banh chân cô ra nữa mà chuyển sang sờ nắn chỗ trên, hắn ta cứ bóp đôi gò đào của cô nhiệt tình đến nỗi đỏ hết lên, dấu tay còn không ngừng in lên.

cô không nói không phải là cô không đủ can đảm để đáp lại người đàn ông đó, mà là chính cô phải kiềm chế lại sinh lý nam nữ, tiếng thở khó khăn ấm nóng và chất giọng lệch đi, có thể mỗi lời nói của cô sẽ rất cứng nhắc, cô không thể để Dương Minh Tuấn lúc này thấy cô thật dễ thu phục. Trịnh Tịch Như cô biết nếu đã để Dương Minh Tuấn biết được điểm yếu hắn ta sẽ châm chọc đến mức cô không tài nào tưởng tượng được, nếu bây giờ cô còn phát ra những âm thanh kì lạ đó, chắc chắn việc này hắn ta sẽ không dừng lại.



"Chết tiệt...!"

Hắn ta cau mày, cả người hắn ta kéo cô lên, lúc này cả người Trịnh Tịch Như đã ngồi lên đùi Dương Minh Tuấn, còn hắn ta thì ngồi trên ghế, bên dưới cái thứ nam tính đó vẫn yên vị bên trong cô, hai tay Dương Minh Tuấn ôm lấy eo cô, ánh mắt cô bị bắt gặp, hắn ta sẵn sàng nhìn thẳng vào mắt cô.

thật đáng sợ, ánh mắt đó tức giận, cô lúng túng lảng tránh, cúi gằm mặt nhưng lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng ở bên dưới, cô sợ hãi nhìn lại lên trên, Dương Minh Tuấn đã bật cười khinh bỉ cô.

"Cô sợ sao?, hình như cách trừng phạt này cô rất thích thì phải, cho dù sợ nhưng bên dưới vẫn nhiệt tình hưởng ứng."

"Được nếu cô muốn, tôi sẵn sàng làm nốt chuyện này!"

chả để cô kịp phản ứng bên dưới lại ra vào, cô bất giác nắm chặt vào bắp tay Dương Minh Tuấn làm điểm tựa, cái tư thế này thật sự rất ngại ngùng, gương mặt cô sẽ bị Dương Minh Tuấn hài lòng nhìn ngắm, cô cũng cảm thấy mất kiểm soát rồi tai sao bây giờ lại nóng bừng như này, người Dương Minh Tuấn cũng nóng ran, chỉ sờ qua bắp tay thôi cũng thấy Dương Minh Tuấn chẳng tốn sức để trêu đùa cô, còn cô thì chật vật đối đầu với từng lần vào ra.
— QUẢNG CÁO —