Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Rất Hung Manh

Chương 6: Thế giới bên ngoài



Thuở sơ khai, thế giới này được chia làm hai nửa. Một nửa là vùng đất của thần, tọa lạc trên tận bầu trời cao. Một nửa còn lại là nơi mà vô vàn chủng tộc khác nhau cùng nhau chung sống, nằm ngay trên đại địa bao la.

Tuy nhiên trên mặt đất, cuộc sống trải qua quá khắc nghiệt. Không chỉ phải đối đầu với những loại động vật tiền sử to lớn mà còn phải đề phòng những cuộc tấn công đến từ những quái vật nhiễm phóng xạ từ vực sâu.

Các sinh vật trên mặt đất không có đủ sức mạnh để đối đầu với những loại quái vật đó, cuối cùng ngã xuống vô số, tử thương tầng tầng lớp lớp.

Nhìn thấy cảnh những chủng tộc nhỏ nhoi phải chịu thảm cảnh và thương vong một cách nặng nề, Thần vĩ đại đã thương xót mà ban cho các chủng tộc phía dưới đất những loại năng lực đặc biệt.

"Đứa trẻ ngoan, con muốn được ban cho năng lực nào? Hãy tỏ lòng với ta và ta sẽ ban cho con sức mạnh mà con hằng ao ước."

"Thưa thần, thưa thần, con sợ hãi việc bị thương, con sợ hãi nhìn thấy máu. Con chỉ muốn trong mọi cuộc chiến, con luôn nằm ở khoảng cách an toàn nhất có thể. Nhưng trái tim con khát khao muốn được bảo vệ quê hương thần ơi, trái tim con không cho phép con yếu đuối và bỏ chạy. Con nên làm gì đây hỡi thần?"

"Chà, hỡi đứa trẻ ngoan của ta, sợ hãi nỗi đau không phải là chuyện gì xấu cả, chỉ có những kẻ vì sợ hãi mà không dám đối mặt với nỗi sợ mới là đáng trách. Tại đây, ta sẽ ban cho con năng lực thiện xạ. Ta sẽ để cành cây làm nên thân cung, để cơn gió nâng đỡ mũi tên của con, để thiên nhiên trở thành áo giáp, để lí trí trở thành đôi mắt. Từ bây giờ, con gọi là Tinh Linh."

_______Trích đồng ca ngày khởi nguyên_________

Cứ như thế, mẹ Sáng Thế đã phân chia thế giới thành tám chủng tộc khác nhau lần lượt là Tinh Linh, Thiên thần, Con Người, Người Thú, Chu Nho, Siren, Vampire và Ác Quỷ.

Tám chủng tộc nắm giữ những năng lực khác nhau, ngoại hình và đặc trưng cơ thể cũng khác nhau. Nhưng điểm chung chính là dưới sự trị vì của những sứ giả do mẹ Sáng Thế phái xuống, tám chủng tộc đã chung tay đẩy lùi những loài động vật hung tàn cũng như quái vật phóng xạ về lại vực sâu, chấm dứt kỉ nguyên loạn lạc.

Thế giới trải qua 30.000 ngày Khởi Nguyên mạnh mẽ và cường thịnh nhất trong lịch sử. Tuy nhiên ngày vui chẳng kéo dài. Một ngày nọ, không hề có một chút báo trước, mẹ Sáng Thế đột nhiên biến mất khỏi thần giới.

Vạn loài đều nhớ kĩ như in ngày hôm ấy, hôm ấy bầu trời nhiễm phải một màu đỏ như máu tươi rực rỡ nhất. Toàn bộ Thần giới vốn lơ lửng trên cao vạn chúng chú mục đột ngột sụp xuống đại địa, cả một vùng đất bạt ngàn phía dưới nhiễm phải một màu đỏ tươi, như thể máu thần đã chảy hết để nhuốm đỏ mặt đất vậy.



Cuối cùng, ngày ấy tục truyền gọi là ngày Thần Giáng.

Không có bất cứ ai coi đó chỉ là truyền thuyết thần thoại, bởi vì khung cảnh đó thậm chí còn được khắc họa lại trong những bức phù điêu đặt trong điện thờ của mỗi chủng tộc, cũng như được biến thành những bài đồng dao lưu truyền tới tận ngày nay.

Hôm ấy bầu trời nhiễm đỏ

Mẹ nói mây đỏ thần ban

Nhưng mà mẹ ơi không phải

Đất thần rơi rồi mẹ ơi

Quả cầu thần giới lộng lẫy

Hôm ấy bỗng chốc lụi tàn

Đại địa nhiễm lên màu đỏ

Bầu trời cũng màu đỏ tươi

Mẹ ơi mẹ ơi nhìn kìa

Thế gian đều là màu đỏ

Đó là máu thần hả mẹ

Hay là huyết lệ thần rơi?

Mẹ chắp tay lạy bốn phương

Mẹ nói đồng ngôn vô kị

Lại mắng con nói lung tung

Nhưng mà mẹ ơi không phải

Con không có nói lung tung

Rõ ràng là con nhìn thấy........

__________Trích Mẹ ơi không phải_________

Bogy bị Nora kéo qua một bên, hắn nghe Nora nói với giọng kiêng kị, bài xích thậm chí là sợ hãi thiếu niên đang ngồi hết sức ngoan ngoãn trong lòng Asher kia thì cũng để tâm hơn.



Mặc dù Asher đã nói qua với bọn họ cậu là hôn phu của y, nhưng nếu nói theo một cách nào đó thì mặc dù bọn họ nể mặt sức mạnh của y cho cậu vào đội thì vẫn không tránh khỏi cảnh bài xích.

Vì trong đội có hơn mười mấy người, mà hơn nửa thiếu nam thiếu nữ trong đó đều có tâm tư ái mộ thầm kín với vị Tinh Linh lạnh nhạt, sở hữu khuôn mặt và thân hình tuyệt đẹp đến nỗi khiến người nhìn khó thở mà lại vô cùng cường đại đó.

Nhưng vì y quá lạnh nhạt, quá lạnh lùng và xa cách, chưa kể y còn là Tinh Linh, chủng tộc được ví là lí trí và tỉnh táo tựa như thần linh ngự trị trên cao không dính bụi trần vậy. Nên tất cả những người ái mộ y trong đội đều có tâm lí họ không có được y, thì cũng chẳng có ai có thể lọt vào trái tim của y được.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của thiếu niên đã thay đổi điều đó.

Từ cử chỉ, giọng điệu cho tới nét mặt đều đã thể hiện cho bọn họ biết y sủng thiếu niên đến tận trời, thậm chí là sủng ái đến độ nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Y hoàn toàn không để cho thiếu niên đó rời khỏi mình dù chỉ là một bước, dù là ở trong hang động khá an toàn nhưng vẫn phải để cậu ngồi trong lòng y mới được.

Thử hỏi như vậy có khiến những người ái mộ y đỏ mắt và ghen tị không cơ chứ?

Mà Bogy, thân là đội trưởng của toàn đội, bị kẹp giữa một cường giả là Asher và các thành viên khác thật sự hết sức đau đầu, nặng bên nào nhẹ bên nào cũng đều không ổn.

Thế nên đối với người gây ra tình trạng này là thiếu niên lạ đó, Bogy cũng không có thái độ tốt cho lắm. Kèm theo lời nói của Nora rằng cậu ta rất sợ hãi thiếu niên này làm cho Bogy vốn đã không thích lại càng thêm kiêng kị cậu.

Nora là pháp sư hệ mộc, cực kì nhạy cảm với khí xấu nên có thể khiến Nora thấy khó chịu, có lẽ thiếu niên cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Bogy vốn đang hết sức cảnh giác và kiêng kị Cửu Nguyệt nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt phúng phính thịt và đôi mắt to tròn ngập nước của thiếu niên, vẻ mặt hắn từ phẫn nộ dần chuyển thành ngơ ngác và lúng túng, hai vành tai cũng dần đỏ lên.

Trong đầu Bogy thầm nghĩ, trên đời này cũng có người xinh đẹp đến vậy ư?

Còn Cửu Nguyệt, cậu có nhận ra ánh mắt bất thiện từ xung quanh bắn tới, nhưng cậu sẽ là người quan tâm kẻ khác nghĩ gì về mình ư?

Không có chuyện đó đâu nhá.

Cậu ở lại chỉ vì chăm sóc Asher mà thôi, chứ không phải ở lại vì thịt nướng đâu, thiệt đó!

Ánh mắt lấp lánh biểu hiện của sự giả dối....ý nhầm, biểu hiện của sự chân thành: ◕‿◕.

Nhìn thịt nướng trên giá chảy mỡ xèo xèo bốc lên hương thơm nức mũi, lớp da bên ngoài được nướng vàng ươm mà Cửu Nguyệt không ngừng rơi nước mắt từ khóe miệng.

Huhu, cậu thèm lắm luôn á!!!

Thịt thì tất nhiên là do Asher săn cho cậu.

Sau khi độc của y được giải do Cửu Nguyệt cố ý triệu tập tiểu Chu quay lại giải độc, sau đó cố viện một cái cớ sứt sẹo nói là mình vô tình tìm được vật giải độc để Asher ăn vào.

Vị Tinh Linh nào đó mặc dù biết bé con nói dối nhưng nhìn khuôn mặt vì nói dối mà đỏ bừng lên của cậu thì cuối cùng vẫn giả như không biết gì hết mà ăn vào quả màu đỏ do cậu đem về.

Khi thấy những vết mạch máu bị nhuộm đen do độc và bàn tay bắt đầu bị ăn mòn càng ngày càng nghiêm trọng biến trở về bình thường, y mới mơ hồ nhận ra có lẽ dị thú gây ra cho hắn vết thương này rất quen thuộc với bé con nhà y.



Chà, rốt cuộc thân phận của bé con là gì nhỉ? Có thật sự là đơn giản giống như cậu tự nhân, chỉ là một Người Thú nhỏ bị lạc trong rừng?

Tuy là dưới khuôn mặt dịu dàng ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy bé con nhà y nhìn chằm chằm con hươu sau tán cây mà chảy nước miếng, Asher vẫn mỉm cười giương cung lên, 'phập' một cái tiễn con hươu về thăm cụ tổ, rồi thuần thục xử lí sạch sẽ con hươu rồi lôi nó trở lại hang động.

Và người nướng con hươu đó ấy hả? Tất nhiên cũng là Asher nốt.

Vị Tinh Linh trẻ tuổi vừa nắn eo mềm của bé con, khiến cậu mềm nhũn thành một bãi nước dựa lên người y, vừa dùng đoản đao chém sắt như chém không khí xẻ từng miếng thịt đùi hươu ra thành những miếng nhỏ, để lên lá cây tươi.

Y lặng lẽ lấy nước ra rửa tay, rồi sau đó cầm một miếng thịt đã bớt nóng đút vào khuôn miệng đang hé mở của Cửu Nguyệt.

Bất thình lình được đút thịt ngon, Cửu Nguyệt vô thức dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình nhẹ lướt qua đầu ngón tay y, sau đó cuốn lấy miếng thịt vào miệng.

Thưởng thức hương vị ngọt ngào xen kẽ chút mặn mặn của muối, độ giòn của da và độ dai mềm mọng nước của thịt, Cửu Nguyệt chỉ muốn bám theo Asher suốt đời để ăn ngon thôi!

Cửu Nguyệt hạnh phúc ăn thịt, để lại Asher trầm mặc nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình. Chốc lát sau y cũng lấy một miếng thịt sau đó ưu nhã mà ăn, lại hữu ý hay vô tình mà liếm lên đầu ngón tay đã được lưỡi thiếu niên xẹt qua.

Vị Tinh Linh rũ lông mi màu trắng tinh như tuyết, lại thoáng cúi đầu che đi độ cong nơi môi.

Ừm, ngọt ngào giống như y đã tưởng tượng vậy.