Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 49: Cô bé này thật bí ẩn



Tại nhà khách của huyện.

Kỹ thuật viên ngồi trước máy tính đột nhiên xoay người lại: “Đội trưởng Hàn, đã tìm thấy rồi.” Con robot cao bằng ba người bị hất văng lên, mắc kẹt trên trần nhà.

Ông già há hốc miệng, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Hàn Mục Lẫm thản nhiên nói: “Chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên? Điều tra ra nhà họ Lôi mới là điều bình thường. Hàng trăm năm trước, nhà họ quả thực đã hành nghề y cứu đời, nhưng bây giờ thì khó nói lắm.”

Cừu Tây Nguyên bèn hỏi: “Vậy chúng ta lập tức đến nhà họ Lôi bắt người à?”
Có hai nhóm người lẻn vào đây.

Rốt cuộc là ai dám động đến người nhà họ Lư?
“Đợi đã!” Ông già chỉ về phía đường hầm: “Người đó rất có thể ở cuối đường.”

“Tôi đến tìm ông, không phải tìm người khác.”
Tư Vũ đi theo con mèo.

Họ rẽ vài lần, cuối cùng bước vào đường hầm.
Tư Vũ không ngờ rằng ông già bị nhốt trong một chiếc lồng kính lớn, ông ta cũng chẳng ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây.

“Tại sao lại là cô?”
Bây giờ chỉ còn một mình con dâu cả ở lại bệnh viện phục vụ bà ta.

Cao Mai gắt ầm lên: “Gọi Nguyên Ngọc đến đây.”
“Hả?”

“Ông không muốn chữa à?”
Hàn Mục Lẫm nhkướng mày, lấy điếu thuốc trong miệng xuống: “Mất quá nhiều thời gian mới tìm được manh mối, nhân viên kỹ thuật các cậu nên trở về lò đào tạo lại đi.”c

Những người ngồi trước máy tính xấu hổ ra mặt.
Đèn bên trong không còn sáng nữa, nhưng nhờ có tu vi mà Tư Vũ không đến mức chẳng nhìn thấy đường đi.

“Ai đấy?” Giọng nói yếu ớt của ông già vang lên ở phía trước.
Buổi tối Tư Vũ trở về biệt thự nhưng không thấy Phó Nguyên Ngọc, cô nghĩ có lẽ bà vẫn đang ở bệnh viện Nhân Đường, bèn mở máy tính, đăng nhập tài khoản.

Lúc này, ở bệnh viện, Phó Nguyên Ngọc đưa Phó Lâm Nguyệt đi vệ sinh. Bây giờ đang là buổi tối, nhà vệ sinh trong phòng bệnh đã có người dùng, bà đành phải dẫn cô bé đến nhà vệ sinh công cộng.
“Em cũng biết rõ năng lực của bố, rất ít người có khả năng làm hại ông cụ.” Tả Việt nắm chặt tay bà, nhẹ giọng trấn an: “Nhà họ Tả cũng sẽ dốc hết sức để tìm ra tung tích của bố.”

“Cảm ơn anh.”
“Không ăn, không ăn nữa. Các người đều coi bà già này đã chết, tao còn ăn uống gì nữa?”

Tôn Ưu mất kiên nhẫn, đặt mạnh bát cháo lên tủ đầu giường.
Cao Mai giận tím mặt, muốn cử động mà không được. Người bị liệt nửa người như bà ta không thể tự chăm sóc bản thân, mọi sinh hoạt đều phải trông chờ vào người khác.

Mấy ngày nay, bà ta thường xuyên đại tiện và tiểu tiện trên giường, vì vậy giường chiếu đã bốc mùi hôi thối, ngay cả đứa cháu trai yêu quý của bà ta cũng bỏ chạy.
Hai mươi phút sau, ông già cảm thấy toàn thân khoan khoái, không giống như trước đây, chỉ hơi cử động đã cảm thấy chân khí hỗn loạn.

Lúc này, ông ta cảm giác mình sống thêm trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì, với tinh thần và sức lực dồi dào như một chàng trai trẻ.
Ông già nhìn tờ danh sách dược liệu trong tay, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm nghị.

Cô bé này... thật bí ẩn.
***

Tư Vũ xuống xe, nhìn con đường ven biển khá sôi động một lúc rồi đi về phía khu công nghiệp đối diện.
Những người bệnh cùng phòng đều là người già bị liệt nửa người, cần được chăm sóc nên hiểu thái độ của Tôn Ưu.

***
Một cơn gió thổi qua.

Cát từ bên trong bay ra rồi bị gió cuốn đi.
“Bố, bố ơi!”

Người phụ nữ mặc trang phục trung tính nôn nóng bước vào và gọi to.
“Liệu có phải người của mấy gia tộc ở thành phố Thân không?”

“Bọn họ dám làm như thế lắm.” Lư Bách Phương nheo mắt lại, nói tiếp: “Em phải thông báo cho anh cả biết chuyện của bố để anh ấy đến xử lý mới được. Việc này đã nằm ngoài tầm tay của chúng ta.”
Hôm nay thứ bảy, Tư Vũ nói với Phó Nguyên Ngọc một câu rồi xách túi rời khỏi huyện Tung Sơn.

Trong bệnh viện Tung Sơn, Cao Mai khó chịu nhìn Tôn Ưu đang ngồi bên cạnh: “Nguyên Ngọc và những người khác đâu rồi? Chết hết rồi hay sao mà không thấy ai đến hầu hạ bà già này?”
Ông ta rũ mắt nhìn chiếc kệ trước mặt, một chiếc túi nhỏ nằm trên đó. Có điều, ông ta chắc chắn rằng đây là chiếc túi đựng những quả cầu lưu trữ.

Ông già lật đật mở nó ra.
Không hổ là nhà họ Lôi, có thể tạo ra bất cứ thứ gì. Nếu cô không tiện hành động, tôi sẽ sắp xếp người của mình làm việc đó. Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa cho cô quyển sách ‘Thập tam châm’ đúng như thỏa thuận.”

Lôi Bảo Tuệ nhếch miệng cười nói: “Cậu nóng lòng loại bỏ người đó như vậy, chắc hẳn nội bộ nhà họ Tư đã xảy ra vấn đề à?”
Phó Nguyên Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy một y tá đi tới, bèn mỉm cười nói: “Là y tá đấy thôi. Cô đợi cháu ở đây nhé. Cháu đi vào đi.”

Phó Lâm Nguyệt chạy vội vào nhà vệ sinh, nhanh chóng “giải quyết nỗi buồn”.
“Meo.” Con mèo đứng trong góc, gầm nhẹ về phía bên kia của đường hầm.

Tư Vũ bước tới, ngửi thấy mùi chết chóc càng ngày càng nồng nặc, vẻ mặt lạnh tanh.
Ông già vỗ vào lồng kính, nói: “Cái đó có độc đấy, cẩn thận.”

Ánh mắt Tư Vũ càng lạnh lùng hơn khi nhìn thấy những con sâu có kích thước bằng con người lúc nhúc lao tới: “Trùng độc.”
Không khí bị nén lại bởi chân khí.

Lũ côn trùng tức thì bị nghiền nát thành từng mảnh.
Người đàn ông theo sau nói: “Bách Phương, chắc đã có người đột nhập vào cửa hàng.”

Vẻ mặt Lư Bách Phương trở nên lạnh lẽo như mùa đông: “Rốt cuộc là ai tìm mọi cách để đối phó bố như vậy?”
Dù là quá trình giải cứu hay quá trình chữa lành vết thương cho ông ta đều khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Mặt dù ông ta không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại hết sức chấn động.
Từ lâu ông ta đã nhận thấy cô rất khác thường, tuy nhiên không ngờ rằng cô lại khác thường đến thế.

Ông già trở về nhà, vừa nhìn thấy cửa hàng của mình, sắc mặt liền thay đổi.
Ánh mắt Tư Duệ trở nên lạnh lẽo: “Tốt hơn hết là nhà họ Lôi đừng hỏi dò về chuyện của nhà họ Tư, trừ khi nhà họ Lôi các người muốn phá vỡ sự yên bình giữa các gia tộc.”

Lôi Bảo Tuệ lại nhếch miệng cười khẩy: “Nếu tôi lấy được cuốn ‘Thập tam châm’ thì tôi có thể cho cậu loại thuốc tăng cường sức mạnh tốt hơn của nhà họ Lôi mới làm ra.”
Trong khách sạn.

Ông già bị thương khắp người, toàn là những vết thương ẩn.
Vẻ mặt của ông ta dường như rạn nứt.

***
“Mẹ ơi, Nguyên Ngọc không quan tâm đến mẹ nữa rồi.” Tôn Ưu đứng dậy, nói: “Mẹ không muốn ăn thì thôi, con đổ bỏ đây.”

Hôm nay cứ để bà ta đói bụng đi.
Ông già cứng họng, nghĩ thầm cô bé này chẳng khiêm tốn chút nào.

***
“Cô bé học y thuật từ ai vậy? Xem ra còn ăn đứt y thuật của nhà họ Lôi.”

“Thiên phú.”
“Meo.” Con mèo đen nhảy lên, cơ thể trở nên to lớn gấp nhiều lần trong làn khói đen vây quanh, nó hấp thụ khí đen do lũ côn trùng độc tỏa ra.

Tư Vũ nhìn chằm chằm vào đường hầm phía trước.
Ánh mắt Tư Duệ sáng lên: “Được, thống nhất như vậy nhé.”

***
Cô lặng lẽ nhìn thẳng vào ông ta.

Cuối cùng, ông già chịu thua: “Được rồi, được rồi, trong vòng năm ngày tôi sẽ chuẩn bị cho cô.”
“Tìm được bằng chứng đã.” Nếu không có bằng chứng xác thực, làm sao có thể bắt người?

***
“Mẹ ơi, con đã ở đây hầu hạ mẹ hai ngày không nghỉ, mẹ chịu khó một chút được không?”

Hai ngày nay, bà ta hết đổ bô rồi lại bón cho mẹ chồng mình ăn uống, còn phải nhẫn nhịn đủ đường, thật sự bực bội không chịu được.
“Tôi không hỏi chuyện của ông, ông cũng đừng hỏi chuyện của tôi.”

Ông già đang định hỏi thân phận của cô nhưng bị câu nói đó chặn họng.
“Lôi Túc? Con sên nhỏ đó à?”

Ông già cạn lời.
Bên trong một nhà máy bỏ hoang, con mèo đen chậm rãi bước ra, nhìn cô gái đang bước vào.

“Meo.”
Tư Vũ lấy ra cây kim bạc, búng nhẹ một cái rồi đâm vào da thịt ông già.

Cô chưa từng nghe nói về Lôi Túc ư? Bất cứ ai học cổ y đều biết đến ông ta. Theo tôi nhẩm tính thì ông già đó đã hơn trăm tuổi, không biết chết rồi hay là bế quan. Chẳng hiểu ông ta sống lâu như vậy để làm gì? Ôi, này… Cô bé, cô châm vào đâu đấy? Sao cả người tôi lại đau thế này?”
Chủ nhân thật sự của lũ côn trùng không ở đây.

Thủ đoạn rất cao tay, nhưng vẫn chưa đủ tầm.
“Choang!” Tiếng vỡ vụn vang lên.

Được rồi, coi như ông ta chưa nói gì.
“Lần trước, sau khi được bác sĩ Lê cho lời khuyên, chúng tôi đã tìm kiếm theo hướng naghiên cứu khoa học và phát hiện đối phương có thể là người nhà họ Lôi ở thành phố Thân.”

“Nhà họ Lôi à? Sao lại là nhà họ Lôi?” Cừu Tây Nguyên ngạc nhiên hỏi.
Tôn Ưu ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ chồng hai ngày nay vốn dĩ đã rất bực bội, bây giờ nghe bà ta trách móc như vậy lại càng bất mãn.

“Mẹ, mẹ có muốn ăn nữa không?” Bà ta đã bưng bát cháo nửa tiếng mà Cao Mai vẫn chưa ăn hết.
Cô thong thả giơ tay lên.

Khi lũ côn trùng lao tới với số lượng lớn, lòng bàn tay cô bất thình lình úp xuống.
Cô quay trở lại, đứng trước mặt ông già.

Ông ta đã lấy lại tinh thần: “Đây không phải là thủy tinh, nó làm bằng chất liệu đặc biệt. Chỉ có cổ võ giả rất mạnh mới có thể…”
Trước cửa hàng nhỏ tồi tàn, sắc mặt của người đàn ông và người phụ nữ đều thay đổi.

Họ sải bước đi vào trong, mặt tiền cửa hàng bị phá hủy, có người đã đến đây.
“Mày...” Cao Mai tức giận đến độ lồng ngực phập phồng.

Tôn Ưu cầm bát cháo đổ vào bồn cầu.
“Tôi muốn có những dược liệu này trong vòng năm ngày.”

“Cô không tò mò về những thứ vừa nãy à?”
“Đừng mở ra, đây trùng sống, chỉ cần chạm vào là sẽ toi đời đấy, nó có thể kiểm soát sự sống chết của con người bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Tư Duệ lập tức thay đổi, vội đặt chiếc hộp xuống.
Hai vợ chồng bà ta vẫn chưa giải quyết xong vụ đầu tư thất bại lần trước, giờ lại phải chăm sóc bà già nằm liệt giường kén cá chọn canh này, nên trong lòng đã rất buồn bực.

Cao Mai thấy vậy liền nổi đóa: “Cô có thái độ gì đấy? Cô còn tôn trọng người mẹ chồng như tôi không hả?”
“Cô bé, thân già này của tôi…”

“Có thể chữa trị được.”
Gọi tổ tông của nhà họ Lôi như thế mà cũng được à?

“Vết thương cũ của ông đã mấy chục năm rồi.” Tư Vũ vỗ vào lưng ông ta, khiến bộ xương già của ông ta kêu răng rắc, chỉ sợ sẽ vỡ thành từng mảnh.
Trên đường về, ông già nhăn mày xem danh sách dược liệu của Tư Vũ, khóe miệng khẽ co rút.

“Đây là lý do cô cứu tôi à?”
“Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn gì chứ? Nếu bọn họ đã trở lại phá hủy nơi này, chứng tỏ rằng bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng.”

Ánh mắt sắc bén của Lư Bách Phương lại quét qua những dấu vết hư hại trong cửa hàng một lần nữa: “Nơi này đã bị phá hủy hai lần.”
Trùng âm là loài côn trùng được lấy ra từ xác chết trong quan tài được chôn dưới lòng đất hàng trăm năm.

Chúng là loài côn trùng độc nhất, nhưng chỉ là trò vặt vãnh đối với Tư Vũ.
Ông già nghẹn họng, nghĩ bụng, cô chỉ cứu những người có ích thôi chứ gì?

***
Chiếc lồng kính đặc biệt vô cùng kiên cố đã vỡ tan tành sau một cái chạm nhẹ của Tư Vũ.

“Đi thôi.”
“Đây là thứ cậu cần. Người của đội quét dọn đang ở huyện Tung Sơn, nhà họ Lôi chúng tôi tạm thời không tiện tiếp tục hành động theo kế hoạch, chỉ có thể làm phiền người của cậu tự mình ra tay thôi.”

Tư Duệ nhìn chiếc hộp nhỏ được đẩy tới trước mặt, cầm lên định mở ra xem.
“Cô ơi, hình như có người ở đó.”

“Ở đâu?”
“Không phải, mà là ngay cả nhà họ Lôi có y thuật siêu phàm cũng không thể chữa được nội thương của tôi. Cô học y được bao nhiêu năm rồi? Liệu cô có tài giỏi hơn lão tổ tông của nhà họ Lôi không?”

“Lão tổ tông nhà họ Lôi là ai?”
Tư Vũ đang định trả lời thì ngửi thấy mùi chết chóc, lập tức xoay người lại đấm thẳng vào con robot đột nhiên cử động, gây ra tiếng động lớn.

“Rầm!”
Thảo nào lại có mùi chết chóc, có người dùng “trùng âm” dưới đất để luyện trùng độc, sau đó lợi dụng phương pháp tu luyện tiêm thuốc thử cho lũ côn trùng này.

Sự kết hợp giữa trùng độc và nghiên cứu khoa học thật sự tạo ra sản phẩm rất tốt.
Tư Vũ bước lại gần, lấy điện thoại ra, bật đèn pin để chiếu sáng không gian xung quanh.

Người ở bên trong và bên ngoài đều thoáng sửng sốt.
Thành phố Thân.

Trong phòng trà yên tĩnh, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau.
Trong lúc chờ đợi ở ngoài cửa, Phó Nguyên Ngọc tranh thủ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tư Vũ.
— QUẢNG CÁO —