Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 44: Áp lực



Trên tầng cao nhất, một vài người đàn ông mặc thường phục đứng bên rìa tường, nhìn xuống một cô gái đang bước vào thang máy.

“Cô ta đã vào thakng máy, đi xuống lầu, bắt cô ta ra ngoài.” Tư Vũ đứng yên không nhúc nhích, lạnh nhạt hỏi: “Các người là người của nhà họ Tư phái tới sao?”

“Thiên kim ngốc nghếch cũng không ngốc lắm nhỉ. Người ta nói rằng đầu óc cô có vấn đề, quả nhiên đúng là như vậy, còn biết tự mình chui đầu vào chỗ chết.”
Tư Vũ chỉ vào một phòng bệnh.

Phó Nguyên Ngọc nhất thời cảm thấy con gái mình hơi kỳ quặc.
Về phần Phó Trác, ông trợn trừng mắt và ngất ngay tại chỗ khi nhìn thấy tình trạng của hai vợ chồng con trai thứ hai nhà mình, khiến Phó Nguyên Ngọc sợ thót tim.

***
“Anh chị không sao là bọn em yên tâm rồi.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, Phó Trác và Tư Vũ bước vào.
“Bốp bốp.” Đầu của bọn họ lần lượt nghiêng đi, đập mạnh xuống đất.

Tư Vũ dừng tay, ấn hai đầu chân mày.
Con mèo kêu một tiếng dài đầy ấm ức.

Tư Vũ gõ bàn phím một lúc, đột nhập vào mạng an toàn cục bộ của nhà họ Tư, đường hoàng đi dạo một vòng rồi mới thoát ra.
Những người kia đang định sử dụng nội kình thì một luồng sức mạnh vô hình chặn lại, khuôn mặt họ dần trở nên hung dữ.

“Áp lực ép xuống!”
“Con mèo này thật kỳ lạ.”

Cuối cùng cũng có người nhận thấy sự khác thường của con mèo.
Tu Vũ bất ngờ thả mình từ trên cao xuống, nhẹ nhàng đứng giữa không trung ở độ cao hơn mười tầng, hơn nữa còn giữ thăng bằng rất tốt, không hề lắc lư.

Cô nhìn xuống người đàn ông đang bám vào song cửa sổ.
Tư Vũ đứng trước cửa biệt thự, nhìn bóng dáng vội vã của bà mà khẽ lắc đầu.

Con mèo đen nhảy từ trên mái nhà xuống, lượn vòng quanh chân cô và kêu meo meo không ngừng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi buông tay ra, đồng thời vận nội kình hòng nhảy lên sân thượng.

Có điều, cùng lúc đó, Tư Vũ lại đá cho hắn một phát vào bụng, khi hắn tưởng rằng mình lại rơi xuống thì bỗng nhiên cô lại giơ chân ra, ngoắc lấy cổ hắn, hất hắn lên sân thượng. Trong cả quá trình, cô thậm chí không cử động một ngón tay.
“Meo.”

Một con mèo bước đi thong dong và uyển chuyển trên dầm nhà, đôi mắt một bên màu đen một bên màu tím thản nhiên nhìn những người này.
Những người khác cũng sợ hãi trước sự hung dữ của con mèo.

“Hơi thở của con mèo này rất kỳ lạ.” Giống như một con mèo ma vậy.
“Meo.” Nó lao tới một cách dữ tợn, cắn trúng xương vai của một người trong số bọn họ.

Ban đầu, nó định cắn vào cổ người này, có điều, hắn ta đã nghiêng người tránh được
***

Ngày mai Tư Vũ còn phải đi học nên Phó Nguyên Ngọc đưa cô trở về biệt thự rồi lại tất tả rời đi.
Dạo này cô hay chơi game trên điện thoại mỗi khi buồn chán không có việc gì làm, đây là một thú vui để giết thời gian.

“Ông ngoại.”
“Con cũng nhận được điện báo à? Bệnh viện thật là… sao lại thông báo cho con chứ. Con theo sát mẹ, đừng chạy lung tung nhé.”

Tim bà thắt lại khi nghĩ đến việc Tư Vũ đến đây một mình vào lúc nửa đêm.
Nếu già trẻ lớn bé trong gia đình đều gặp chuyện không may, chẳng phải cả nhà họ Phó sẽ sụp đổ sao?

Thấy vợ chồng con trai thứ hai của mình không có gì nghiêm trọng, Phó Trác thở phào một hơi: “Nếu các con mà gặp chuyện bất trắc thì bố cũng..”
“Meo.”

“Dọn dẹp nơi này đi.” Nói xong, Tư Vũ đi xuống lầu.
Những người khác cũng nhất thời quên mất việc con mèo đang cắn đồng bọn của mình mà thi nhau quay sang Tư Vũ.

“Cổ võ giả gì chứ, cô ta chắc chắn là…”
Phó Bạc Thao cử động tay và đầu, lạc quan nói: “Anh cả, Nguyên Ngọc, mọi người cứ chuyện bé xé ra to. Bọn em chỉ bị rách chút da thôi, tĩnh dưỡng hai ngày là lại khỏe như thường ấy mà.”

Hà Yến San ngồi dựa vào gối đầu cũng cười ngượng ngùng: “Anh cả, Nguyên Ngọc, xin lỗi vì đã làm mọi người hoảng sợ.”
Đây chính là sự dồn ép của kẻ mạnh.

Một số người nở nụ cười cay đắng, ngước nhìn vẻ đẹp của thế gian lần cuối.
“Tiểu Vũ, vợ chồng bác hai của cháu…”

“Người thì không sao, chẳng qua tay nghề băng bó của bệnh viện hơi kém.”
Thấy vậy, Tư Vũ tiến lên một bước: “Cổ võ giả ư?”

“Kéo con mèo chết tiệt này xuống đi.” Người bị cắn gào lên.
“Thật xấu hổ cho đám con cháu của Tư Đạo Tiên khi kế thừa những kỹ năng cổ võ chính thống ra nông nỗi này. Hãy xuống suối vàng tạ lỗi với ông ta đi.”

Nói đoạn, Tư Vũ giơ tay lên, úp lòng bàn tay xuống.
“Không tìm được manh mối, chứng tỏ rằng đó chỉ là mệnh lệnh bằng miệng. Người kia nói rằng ta là kẻ ngáng đường, vậy chuyện này là do đứa con thừa tự của nhà họ Tư rồi.”

“Meo.” Con mèo đen nằm bò trên bàn máy tính, nheo mắt tìm một tư thế thoải mái để đánh một giấc.
Muốn trách thì hãy tự trách mình đã ngáng đường người khác.”

“Hóa ra là vậy.” Tư Vũ phất tay một cái, con mèo đen liền xù lông, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc vào những người đàn ông.
“Nhà họ Tư, tôi nhớ ra rồi.” Cô khẽ nghiêng đầu, bình thản nhìn những người này. Bọn họ dường như bị ánh mắt của cô mê hoặc, lập tức dừng lại mọi động tác, lắng nghe cô nói tiếp: “Tư Đạo Tiên là tổ tiên sáng lập ra nhà họ Tư. Hồi nhỏ tinh thần sa sút nhưng căn cơ không đến nỗi nào, đã thụ giáo vài chiêu.”

Giọng cô rất nhẹ nhưng lại lọt vào tai bọn họ một cách rõ ràng.
Chỉ với một cú xoay người, cô đã đá hắn lên sân thượng một cách nhanh gọn, rồi nhấc chân giẫm lên mặt hắn, khiến nền xi măng nứt ra, đầu của hắn vỡ toác.

Những người khác đều khiếp sợ trước cảnh tượng này.
“Hỏi mày cũng vô dụng, chẳng được tích sự gì ngoài việc kêu gào.”

“Meo meo...”
“Bố, bố ổn chứ?” Phó Nguyên Ngọc đứng dậy hỏi.

Phó Lăng Trí cũng nhìn bố mình, thấy ông cụ không có việc gì, ông ta mới yên tâm.
Gần đây, nhà họ Phó cứ xảy ra hết chuyện này lại đến chuyện khác, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tuyệt đường sống của họ sao?

Ông ta thì đang loay hoay sứt đầu mẻ trán với đống nợ nần chồng chất, bây giờ lại phải đối mặt với chuyện mẹ và hai vợ chồng em trai mình đều nằm viện, đầu ông ta sắp nổ tung đến nơi.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đã đứng phía sau hắn, co chân đá hắn ngã xuống lầu một cách dễ dàng.

Trong lúc rơi xuống, hắn kịp thời nắm lấy song cửa sổ.
“Tổ tiên nhà họ Tư là người mà cô có thể mở miệng nhắc tới sao, đúng là đồ đại nghịch bất đạo. Ném cô ta xuống đi!”

Một người trong số họ liền lao tới như một cơn gió, sắp tóm lấy Tư Vũ chỉ bằng một tay đến nơi.
“Bố.” Phó Nguyên Ngọc nhanh chóng đỡ ông ngồi xuống và nói: “Không phải anh chị hai của con vẫn khỏe mạnh ngồi đây ư?”

Phó Trác vui mừng đến phát khóc, âm thầm lau nước mắt.
Cô lên lầu rồi ngồi trước máy tính: “Nhà họ Tư sai người tiêu diệt nhà họ Phó, mày cảm thấy có nên bắt nhà họ Tư trả món nợ này không?”

“Meo.”
Mới tung ra một chiêu mà đã khiến cô đổ rất nhiều mồ hôi, thân thể cũng mất sức.

Chẳng lẽ cô đã quá già nên vô dụng rồi?
Tư Vũ hỏi lại lần nữa: “Ai muốn lấy mạng của tôi?”

“Cô Tư Vũ à, chúng tôi vốn dĩ muốn cho cô nếm thử mùi vị từng người xung quanh lần lượt mất mạng rồi mới để cô đi chầu trời. Nhưng bây giờ cô đã đến đây, vậy thì đừng trách chúng tôi nhé.”
“Cô… cũng là cổ võ giả?” Trong mắt hắn ta đầy vẻ ngỡ ngàng khó tin.

Ai có thể nói cho hắn ta biết tại sao cô chủ vô tích sự nhà họ Tư lại là một cổ võ giả không?
“Đừng nói vớ vẩn nữa, cứ bắt cô ta lại rồi néma xuống là xong việc.”

Chỉ đối phó với một cô gái đần độn mà cũng cần phải huy động đội ám vệ bọn họ, có lẽ chủ nhân của bọn họ đã đánh giá quá cao cô chiêu ngốc nghếch này.
Chỉ là, những thứ tà đạo đó thật sự tồn tại trên thế giới này sao?

Một người đàn ông đi tới, nắm lấy cánh tay Tư Vũ, ném xuống lầu.
Phó Lăng Trí không có tâm trạng để ý đến Tư Vũ.

Khi tới phòng bệnh, nhìn hai vợ chồng em trai mình nằm hôn mê trên giường bệnh, ông ta bỗng cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
***

Phác Trác được Phó Nguyên Ngọc đỡ ra khỏi thang máy.
“Ngay cả thứ này mà cũng có thể dụ được cô ta tới đây, không phải thiên kim ngu ngốc nhà họ Tư vẫnc luôn giả ngu đấy chứ?”

“Nếu không ngu ngốc thì tại sao nửa đêm lại một mình tới đây?”
Mấy người đàn ông dừng bước.

Tư Vũ lạnh lùng và thờ ơ đứng trước mặt bọn họ.
Hắn ta cứ tưởng rằng đây là một việc dễ như trở bàn tay, nên thản nhiên chờ đợi tiếng hét thảm thiết từ dưới lầu vọng lên, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cô đứng trên dầm nhà, lặng lẽ nhìn hắn ta.

Trong khoảnh khắc này, người đàn ông cảm thấy tim mình bỗng co thắt lại, có cảm giác như bị bóp chặt.
“Meo.” Con mèo đen cắn đứt cổ người đàn ông, máu tươi càng chảy ra như suối. Sau đó, nó tao nhã tiến lên trước vài bước, đứng bên cạnh Tư Vũ, nhìn thẳng vào những người đang sợ tái mặt.

“Cô… thật sự là Tư Vũ sao?”
Lúc này, Tư Vũ đứng ở hành lang, vừa quay đầu lại liền thấy người nhà họ Phó đang hớt hải đi tới.

“Tiểu Vũ, sao con lại ở đây?”
Khi Phó Trác tỉnh lại thì trời đã sáng, ông ngồi bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, thế là lại một lần nữa giật mình hoảng hốt.

Trong phòng bệnh chỉ có Tư Vũ đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.
“Thế này vừa hay, đỡ phải lãng phí thời gian của chúng ta. Lôi cô ta lại đây.” Người cầm đầu ra lệnh.

Hai người lập tức tiến lên, định khống chế Tư Vũ từ hai bên.
Khi thấy đó chỉ là một con mèo đen, dây thần kinh căng thẳng của bọn họ liền thả lỏng.

Cửa sân thượng bỗng mở ra.
“Meo.”

Con mèo đứng trên dầm nhà nhìn bọn họ với ánh mắt như thể đang nhìn những kẻ ngu xuẩn.
— QUẢNG CÁO —