Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 39: Nếu lần sau mà còn đến nữa thì sẽ đánh gãy chân luôn



Buổi sáng thấy con gái mình lờ đờ uể oải, Phó Nguyên Ngọc lo lắng Tư Vũ mải mê chơi game trực tuyến, bèn nói: “Tiểu Vũ… Mẹ 1mua máy tính cho con là để con học tập tốt hơn. Chơi game trực tuyến rất có hại, chúng ta nên chơi ít thôi con ạ.”
“Vâng.”

“Hôm qua mẹ đã tìm được việc làm rồi, khi nào lấy lương, mẹ lại đưa con đi mua quần áo nhé.”

“Vân7g.” Cả hai người đó đều ngã xuống đất cùng một lúc.

Tư Vũ điềm nhiên mở trang web rồi nhìn họ.

Thừa Hạc Văn lau máu trên khóe miệng, kinh ngạc nhìn cô: “Cô từng luyện nội kình à?”
Anh ta phải dựa vào tấm bùa hộ mệnh đó mới có thể tu luyện nội kình và vẫn luôn cho rằng trên đời này chỉ có gia tộc của anh ta mới có truyền thuyết truyền thừa sức mạnh tu luyện từ đời này sang đời khác như vậy.

Nhưng lần này đụng phải Tư Vũ, anh ta cả kinh đến độ lạnh cả người.

Tư Vũ dửng dưng liếc nhìn anh ta rồi xoay người rời đi.
“Có chuyện gì sao?”

“Bọn mình đi cùng nhau đi, nhân tiện nói chuyện về đề thi ngày hôm nay.”

Một thoáng ranh mãnh lướt qua trên khuôn mặt Chu Tiêu: “Được.”
Sau khi ra ngoài cổng trường, hai người họ hẹn nhau cùng đi mua sắm vào thứ bảy ngày mai.

Chu Tiêu biết chuyện Đào Hinh Nhiễm thích Cố Tuyển Diên, vì thế cô ta không hiểu vì sao Đào Hinh Nhiễm đột nhiên lại thân thiện với mình.

Tuy nhiên, cho dù là lí do gì đi chăng nữa thì cũng đừng nương tay khi có thể lợi dụng người khác.
“Bởi vì những chuyện khác hoàn toàn không đáng để anh tới gặp em, chỉ khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra, anh mới nghĩ đến mối quan hệ của em và nhà họ Tư.” Lời chế giễu thẳng thừng của Phó Nguyên Ngọc khiến Phó Lăng Trí xấu hổ.

Tôn Ưu vội nói: “Nguyên Ngọc à, anh chị đã cùng đường, chẳng lẽ cô muốn dồn ép anh chị phải bán căn nhà để trả món nợ này sao? Nếu bán nhà đi, bố mẹ sẽ ở đâu? Cô cũng biết là bố vừa mới làm phẫu thuật cách đây không lâu. Lẽ nào cô muốn sau này bố phải sống cảnh lưu lạc khắp nơi theo anh chị sao?”

Lời nói của bà ta khiến Phó Nguyên Ngọc giận quá hóa cười: “Chị dâu à, em nhớ rằng ngôi nhà đó do bố đứng tên, anh chị không có quyền bán nó. Mà cho dù bố đồng ý ký tên bán thì chẳng phải vẫn còn nhà cũ ở quê sao? Đúng lúc anh chị đi theo bố mẹ về quê để tĩnh tâm, coi như một công đôi việc.”
“Cậu ấy vốn dĩ không được khỏe nên khác biệt với mọi người.”

“Cứ nói thẳng ra là đầu óc cậu ta có vấn đề đi. Thứ hai tuần sau có kết quả thi, rồi lại xem trò cười của cậu ta thôi. Học cùng lớp với cậu ta thật là kinh tởm.”

Thấy Đào Hinh Nhiễm thoải mái trút ra nỗi bất mãn với Tư Vũ, nụ cười của Chu Tiêu càng tinh tế không chê vào đâu được.
Đào Hinh Nhiễm cố ý quan sát phản ứng của Tư Vũ, chỉ thấy cô lim dim, mơ nàng muốn ngủ, bèn nở nụ cười khinh miệt.

Tiết Băng Lợi cũng để ý Tư Vũ. Hôm qua giáo viên chủ nhiệm lớp 9A1 còn bàn luận về thành tích học tập của cô trong văn phòng.

Sau khi lớp 9A2 do cô ta làm chủ nhiệm xảy ra chuyện trong chuyến dã ngoại lần trước, Tiết Băng Lợi đã rất mất kiên nhẫn trong một số việc.
“Để mẹ đưa con đến trường.”

“Không cần đâu ạ.”

Phó Nguyên Ngọc bỗng cảm thấy hụt hẫng khi lại 7bị từ chối.
“Cậu không biết đâu, với tình hình của Tư Vũ, điểm số của lớp 9A2 bọn tớ thể nào cũng lại bị kéo xuống.”

Chu Tiêu cười đáp: “Nghe nói gần đây cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều, chắc điểm số không đến mức thấp như trước đây đâu.”

Đào Hinh Nhiễm khịt mũi khinh thường: “Hứ, cậu ta thì có thể tiến bộ gì chứ? Trong bài kiểm tra lần trước, cậu ta thậm chí còn không được nổi ba mươi điểm. Thật xấu hổ.”
“Hừ, chẳng qua là tôi bất cẩn thôi.” Thừa Hạc Văn nhổ ra một búng máu, miệng bị thương do vừa rồi bị cô ấn vào tường.

Trợ lý của anh ta cố gắng bò dậy mấy lần mà không thành công.

Thừa Hạc Văn tức giận, lao tới, dồn khí vào nắm đấm, vung về phía Tư Vũ.
Hai cái đầu đập vào tường, máu chảy ra.

Tay trái và chân phải của cô đồng thời tấn công vào phần lưng của hai kẻ đột nhập phòng mình.

“Bịch, bịch.”
Tư Vũ đang định mở trang web WORLD, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ nhàng và vội vã từ phía sau, tiếp theo, một luồng gió thốc tới từ sau gáy.

Cô nhanh chóng cầm chặt điện thoại di động, tránh sang một bên, rồi cứ thế mở trang web ra mà không hề ngẩng đầu lên. Sau đó, cô giơ tay trái lên, ấn vào gáy kẻ lạ mặt, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào điện thoại. Bàn tay trái giữ đầu người nọ, xoay người và đá vào kẻ thứ hai theo sau.

Hình ảnh dừng lại ở chỗ tay trái và chân phải của cô mỗi bên ấn một cái đầu.
Tôn Ưu nhìn cô em chồng của mình với vẻ khó tin.

Trước đây khi còn ở nhà họ Phó, bà không như vậy.

Tuy nhiên, kể từ khi mua biệt thự và dọn ra ở riêng, bà dường như đã trở thành một người khác.
Lôi Diễm tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, giận dữ đập bàn ầm ĩ: “Tìm ra lai lịch của người đó cho tôi.”

Họ chưa bao giờ bị “chơi” một vố đau như thế này.

Đây quả là một sự sỉ nhục.
***

Giờ học buổi chiều kết thúc, các học sinh vừa đi ra ngoài cổng trường vừa thảo luận về các câu hỏi kiểm tra ngày hôm nay.

“Chu Tiêu!” Đào Hinh Nhiễm cố tình đi tụt lại phía sau bọn Nhiếp Song để chờ Chu Tiêu.
***

Tư Vũ thấy thị trường cổ phiếu không ổn định nên rút lui. Cô càng đầu tư nhiều tiền, đối phương càng thao túng mạnh mẽ.

Do đó, chỉ một giây trước khi chuyên viên giao dịch chứng khoán của họ chuẩn bị lấy tiền của cô, cô đã thành công rút khỏi thị trường.
***

Vừa bước vào nhà, nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong, cô đã biết ngay người tới nhà mình là ai.

“Nguyên Ngọc à, anh cũng chỉ vì tình thế bức bách, không còn cách nào khác nên mới phải đến nhờ cô giúp đỡ. Nếu là chuyện khác, anh sẽ không quấy rầy cô đâu.”
Cô lạnh nhạt nhìn anh ta, xòe hai ngón tay ra: “Lần thứ hai.”

“Cái gì?”

“Không có lần thứ ba đâu đấy.”
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng tóm lấy.

Toàn bộ công lực của anh ta bỗng chốc bị xóa tan, cả người giống như một con diều đứt dây, bị ném mạnh vào thân cây bên ngoài cửa sổ đánh “phịch” một tiếng.

Sau đó là tiếng lá cây rơi xào xạc.
Rốt cuộc thì đó là gì?

Tư Vũ đứng trước mặt Thừa Hạc Văn, nhìn xuống anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Dải lụa buộc tóc nghìn năm tuổi đó không thuộc về anh.”

“Đó là tấm bùa hộ mệnh của tổ tiên tôi truyền lại nhiều đời.” Anh ta cảm thấy lời nói của cô thật kỳ lạ và nực cười.
Lúc con gái mình không thể tự chăm sóc bản thân, bà cố gắng rèn luyện luyện tính tự lập cho cô.
Bây giờ con gái không cần mẹ nữa khiến bà chợt cảm thấy buồn man mác.

***

Đề thi tháng đã được phát cho 0các học sinh, mọi người đều tập trung đọc kỹ đề.
Lần nào cũng vậy.

Sự kiên nhẫn của cô ta cũng có hạn.

Nếu Tư Vũ đã hết thuốc chữa thì cứ mặc kệ cô đi.
Trợ lý Đinh Vĩnh Giang đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, báo cáo với Lôi Diễm vừa bước vào phòng.

Lôi Diễm nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên màn hình với sắc mặt nặng nề: “Tại sao người của thủ đô lại đến lãnh địa của nhà họ Lôi để lừa tiền?”

“Người này đã kiếm được gần mười triệu và rút khỏi thị trường cách đây nửa giờ. Sếp Lôi, chúng tôi nghi ngờ người này là chuyên viên giao dịch chứng khoán rất đáng gờm.” Đinh Vịnh Giang nghiêm túc nói.
Thời gian qua, Phó Nguyên Ngọc lại gọi điện tới, nhưng cô ta đã chặn luôn số của bà, đồng thời đề xuất với hiệu trưởng rằng nếu điểm bài thi tháng này của Tư Vũ không đạt thì cô sẽ bị đuổi khỏi lớp 9A2.

Tư Vũ cầm tờ đề thi, hơi mở mắt ra, bắt đầu cầm bút làm bài.

Tiết Băng Lợi làm giám thị, nhìn thấy thế chỉ thất vọng lắc đầu, nghĩ bụng còn chưa đọc đề mà đã viết lung tung, lần này chắc chắn Tư Vũ sẽ lại kéo tụt thành tích của cả lớp cho xem.
***

Dạo này, các chuyên viên giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân hơi hoang mang.

Khả năng kiểm soát thị trường của công ty Bona luôn ổn định, nhưng lại liên tục bị một tài khoản cướp miếng ăn đã đến tận miệng trong mấy ngày qua.
Bona là một công ty thuộc sở hữu của nhà họ Lôi.

Việc xảy ra một sai lầm lớn như vậy đã khiến CEO của công ty là Lôi Diễm cũng không thể ngồi yên.

“Sếp Lôi, người này họ Hàn, năm nay 22 tuổi, hình như là người thủ đô.”
Nguyên Ngọc, cô thật sự đang tâm nhìn anh bị siết nợ, bị người ta chém chết sao? Nếu anh sống không yên ổn thì bố cũng chẳng sung sướng gì. Cô hãy suy nghĩ kỹ xem có muốn thay anh mở lời với nhà họ Tư hay không. Tất nhiên, nếu cô đích thân nói ra thì càng tốt hơn.” Phó Lăng Trí thấy nói thế nào em gái mình cũng không chịu nghe, bèn lôi Phó Trác ra để uy hiếp.

Lúc này, Tư Vũ bước vào nhà.

Bên trong bỗng im phăng phắc.

“Tiểu Vũ về rồi hả con?” Phó Nguyên Ngọc cười gượng, không muốn để con gái mình nhìn thấy cảnh cãi vã này.

“Vâng.”

Cô thờ ơ nhìn hai vợ chồng Phó Lăng Trí.

Tôn Ưu vô thức cảm thấy căng thẳng.
— QUẢNG CÁO —