Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 32: Bị cắn ngược



Cuối cùng cả nhà Phó Trác bị buộc phải lùi lại.

Bốn phía đều có người canh gác nên họ không có cơ hội lại gần điện thờk nhà mình.

Hơn nữa, Phó Trác vẫn chưa khỏe hẳn, Phó Nguyên Ngọc lo lắng bố mình sẽ xảy ra chuyện. Sau khi chứng kiến cảnh đồng bạn của mình bị giết một cách dễ dàng, bọn họ vẫn đang kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng vừa nghe thấy vậy liền sửng sốt.

Đó không phải là điện thờ của cô, đó là điện thờ mà các gia tộc lớn đã tìm kiếm nhiều năm nay.”

“Vì sao các gia tộc lớn lại tìm kiếm điện thờ đó? Tôi đã ra ngoài, bên trong chỉ còn tà khí, không có tôi, cổ võ giả đi vào sẽ bị cắn ngược.”
“Tìm rau dại.”

Phó Lâm Hãn câm nín.

Cậu thấy quanh đây hoàn toàn không có rau dại.
***

Tư Vũ chậm rãi đi về phía trước.

Các ám vệ run rẩy và cảm thấy ngạt thở trước khí thế mạnh mẽ toát ra từ cô.
Ông ta ra tay tàn nhẫn, chẳng mấy chốc đã hạ gục những người kia.

Sau khi thu lại công lực, ông ta lẫm liệt đứng phía trước.

Ánh mắt mọi người nhìn Giang Kính cũng thay đổi.
Nghe vậy, Phó Nguyên Ngọc bèn dìu ông trở về nhà họ Phó.

***

Điện thờ tổ tiên.
“Rốt cuộc cô là ai, cô cũng là cổ võ giả ư?” Ám vệ lớn tiếng hỏi.

“Xử lý bọn họ đi.”

Tư Vũ đá con mèo đang đứng bên cạnh chân mình một cái.
“Bố!”

Đệ Ngũ Giáng chạy đến định đỡ Đệ Ngũ Thành Tông dậy, nhưng ông ta đã giơ tay lên một cách khó khăn, ý bảo anh ta đừng chạm vào mình, vẻ mặt đầy đau đớn, có cảm giác các cơ quan nội tạng vẫn rất khó chịu.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy bố?”
***

“Meo.”

Con mèo đen nhẹ nhàng giẫm lên lá cây, đi theo Tư Vũ đến điện thờ từ một hướng khác.
“Vù vù!”

Bỗng nhiên, có một luồng khí từ trung tâm tấm bia ngọc ào ào thổi tới.

Hai người đứng gần nhất đứng mũi chịu sào.
“Cô là ai?” Một ám vệ nuốt nước miếng, hỏi lại lần nữa.

Tư Vũ lạnh nhạt đáp: “Các anh đã đi vào điện thờ của tôi đấy.”

Ám vệ cau mày.
Sao lại đi về phía điện thờ tổ tiên thế này?

Sau khi đưa Phó Trác trở về nhà, Tư Vũ tìm cơ hội ra ngoài cùng với Phó Lâm Hãn.

Phó Nguyên Ngọc không yên tâm để cô đi một mình, vì vậy cô bèn kéo cậu đi cùng.
Con mèo đi qua đi lại trên tấm bia ngọc, đột nhiên xù lông, từ từ cong eo lại, khí đen tỏa ra càng nhiều hơn, thân thể cũng trở nên lớn hơn. Chẳng mấy chốc, nó đã biến thành một con mèo dữ tợn có kích thước lớn bằng ba người cộng lại.

Ngay khi họ cho rằng con mèo đen kỳ lạ có thể tăng kích thước này sẽ vồ lấy mình thì nó bất ngờ nhảy lên, chui xuống lòng đất rồi biến mất.

Giang Kính và Đệ Ngũ Thành Tông vồ hụt, đứng ngẩn người trước tấm bia ngọc, nghĩ đến hình ảnh vừa nãy mà da đầu tê dại và sợ khiếp vía.
“Meo.”

Con mèo hung hãn vừa nãy đột ngột nhảy lên, lao về phía các ám vệ.

Bọn họ vội vàng giơ tay lên định ngăn cản nhưng lại phát hiện con mèo xuyên qua người mình, sau đó biến thành một luồng khói đen rồi biến mất.
“Cô là ai…”

Ám vệ vừa nói dứt lời, đôi tay thon dài đã chộp lấy đầu anh ta và vặn một cái, tiếng xương cổ bị gãy kêu lên răng rắc. Người nọ tức thì ngã xuống đất.

Những người khác kinh hãi trợn tròn mắt, chỉ thấy cô gái xoay người lại, gương mặt lạnh lùng như phủ một tầng sương giá, làn da trắng trẻo nổi bật dưới ánh mặt trời.
Các ám vệ lại sững sờ.

Ý của cô là gì?

Cô sống ở trong điện thờ sao?
“Bố, các chcáu đều ở đây, chúng ta trở về trước đi ạ.”

Lời nói của bà đã nhắc nhở Phó Trác nghĩ đến sự an toàn của bọn trẻ.
Điện thờ tổ tiên thật sự quan trọng, nhưng tính mạng của bọn trẻ còn quan trọng hơn nhiều, đương nhiên là ông biết phải lựa chọn thế nào.

“Đi thôi.”
Giang Kính và Đệ Ngũ Thành Tông nôn nóng đi vào trong.

Cả hai đều lo lắng đối phương nhanh chân lấy được thứ tốt nhất trước mình.

Đệ Ngũ Giáng bị bắt phải đợi ở bên ngoài.
Đệ Ngũ Thành Tông ra hiệu cho Đệ Ngũ Giáng hãy nhìn cho kỹ.

Cảnh tượng này cực kỳ hiếm thấy.

Đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Giáng chứng kiến Giang Kính thể hiện bản lĩnh của mình.
Đệ Ngũ Thành Tông nheo mắt, nói: “Là mèo thần!”

Ánh mắt Giang Kính lóe lên, nhanh chóng chạy về phía trước.

“Meo.”
Đệ Ngũ Thành Tông định vận nội kình để ép xuống luồng khí đang cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể, nhưng chợt nhận ra mình không còn chút sức lực nào nữa.

Ông ta hơi hoảng sợ.

***
“Em đi phía bên đó, chị đi phía bên này.”

Tư Vũ chỉ tay về một hướng an toàn, còn mình thì đi về hướng khác.

“Chị ơi, chờ em với...” Phó Lâm Hãn bừng tỉnh, cuống quýt đuổi theo nhưng đã không thấy Tư Vũ đâu.
Sau khi bước vào điện thờ, họ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một con mèo toàn thân tỏa ra khí đen đang đứng trên tấm bia đá làm bằng ngọc thạch màu đen, với con ngươi một đen một tím rất kỳ dị.

“Meo.”

Tiếng kêu trầm khàn giống như tiếng hét thảm thiết đâm vào màng nhĩ.
Con mèo cắn cổ của một người rồi vừa liếm máu bên mép vừa chậm rãi đi đến bên cạnh chân cô, sau đó quay đầu lại nhìn thẳng vào những ám vệ.

Cảnh tượng quái dị này thật đáng sợ.

Mấy tên ám vệ đưa mắt nhìn nhau rồi tụm lại nhìn chằm chằm vào Tư Vũ.
Nghe thấy tiếng động, ám vệ mặc Âu phục đi giày da canh gác ở hướng đó vừa quay lại liếc nhìn liền hoa mắt.

Con mèo bất thình lình nhào tới.

Ngay sau đó, một bóng người lao đến nhanh như chớp.
Bịch bịch!”

Tất cả những người đi theo vào đều bị hất bay ra ngoài, đập vào những thân cây xung quanh điện thờ, khiến hàng đại thụ đung đưa một hồi.

Giang Kính và Đệ Ngũ Thành Tông cảm thấy nội tạng dường như đã vỡ nát, cố gắng mấy lần mà không đứng dậy được.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người cha dũng mãnh của mình thảm hại như vậy nên Đệ Ngũ Giáng có phần lo lắng.

“Khụ khụ khụ…” Đệ Ngũ Thành Tông ho khan một hồi, thậm chí còn nôn ra máu.

Những người khác thì lại càng không cần phải nói, bọn họ đều bị hất văng ra ngoài, bất tỉnh tại chỗ.
Bên trong tối om.

Không có hương khói, cũng chẳng có đèn đóm.

Âm khí thốc lên khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Đệ Ngũ Thành Tông thầm chửi Giang Kính là đồ cáo già.

***

“Chị họ, không phải chúng ta ra ngoài để mua thức ăn ư?”
Viên đạn từ kẽ ngón tay bay ra ngoài.

Nhóm ám vệ sững người.

Viên đạn xoay mấy vòng trên không rồi xuyên qua đầu bọn họ, máu tươi bắn tung tóe trong không khí.
Tư Vũ không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong rừng cây.

***

Cửa của điện thờ mở ra.
Việc bị khống chế mọi hành động khiến bọn họ sợ hãi hơn bao giờ hết.

Cô lượn quanh bọn họ như thể ánh sáng, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi đã nghe thấy tiếng khẩu súng bị bóp nát, một viên đạn được kẹp giữa kẽ ngón tay cô.

Bóng dáng mảnh mai vẫn đi về phía trước, khẽ búng ngón tay về phía sau.
“Nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ các người chạy đến huyện Tung Sơn là để phá hủy văn vật cổ xưa hả?” Một giọng nói vang lên từ lối vào con đường mòn.

Người nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ giật mình ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một nhóm người đi tới.

Đệ Ngũ Thành Tông đã không thể nhúc nhích, Đệ Ngũ Giáng đành phải ra mặt.

Anh ta đứng phía trước, nhìn thẳng vào Hàn Mục Lẫm đi đầu và nói: “Các anh là ai, không biết nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ đang làm việc ở đây sao? Các anh hãy lập tức rời khỏi đây ngay.”
— QUẢNG CÁO —