Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 28: Tôi có thể bao anh



Có hai người đang nói chuyện trong video.

“Nhờ Hiệu trưởng Hách mà con gái tôi được vào lớp chọn, còn tôi thì vớ được rất nhiều lợki lộc từ chỗ ông ta.”

Một giọng nói khác cười đáp: “Anh Cung vẫn giỏi việc kinh doanh hơn, xin bái phục!” “Không, cô Tư đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chuyện này chỉ cần một mình tôi đi là được, cô Tư cứ yên tâm học tập đi.”

***

Nhà họ Chu.
“Quá khen, nào,c chúng ta uống thêm chén nữa!”

“Lần trước tăng giá với Hiệu trưởng Hách, anh Cung cũng phải giữ cho tôi một phần nhé.”

“Đaó là lẽ đương nhiên!”
“Ông Chu, chào ông, tôi đến đây để thay mặt cô Tư yêu cầu con gái ông bồi thường, đây là tất cả các khoản cần bồi thường.”

Chu Dung không nói gì, Trương Liên Hỉ đặt những tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trước mặt ông ta.

Chu Dung nhíu mày cầm lên xem, không thể tin được đây là chuyện do con gái lớn của mình gây ra.
[Không hổ là bố con, phong cách làm việc giống hệt nhau, khâm phục, khâm phục!]

[Đau lòng cho hiệu trưởng trường Tung Sơn ba giây.]

[Trường Tung Sơn đúng là bất hạnh ba đời khi có học sinh như này.]
***

Trong giờ học buổi sáng thứ hai, Tư Vũ cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thân thể này vẫn hơi yếu ớt, không chịu đựng được việc thức khuya bổ sung kiến thức.
“Buồn cười quá, tôi chẳng qua chỉ gửi vài tấm ảnh thôi, chẳng lẽ những thứ đó không phải là sự thật sao? Chỉ vài tấm ảnh mà cậu lại truy cứu trách nhiệm của nhiều người, thậm chí còn đòi bồi thường. Tôi thật sự khâm phục cậu đấy, dám ăn vạ nhiều tiền như vậy, cậu không sợ phỏng tay à? Làm khó mọi người vì một chuyện chưa xảy ra, còn hủy hoại Cung San San, lương tâm của cậu ở đâu hả?”

Tư Vũ nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời, cô đi ngang qua cô ta.
Đoạn video kết thúc trong tiếng cười vui vẻ.

Hình ảnh được quay rất rõ nét, nụ cười hả hê của hai người đó khiến Hiệu trưởng Hách cảm thấy rất chướng mắt.

Ông ta tức giận bóp chặt điện thoại trong tay.
Tôn Mục Sâm mở điện thoại ra đọc bình luận mà không khỏi tặc lưỡi.

***

Lúc nghỉ trưa, Tư Vũ đến gặp luật sư được thuê với giá cao.
“Luật sư Trương, sao lại như vậy được, phải chăng có ai đó đổ oan cho con gái của tôi?” Xương Ninh kinh ngạc hỏi.

Chứng cứ đã rành rành ra đó, bà Chu cũng đã nhìn thấy, bằng chứng đưa ra trên mạng cho thấy ảnh chụp và video được gửi từ điện thoại của Chu Tinh là con gái lớn của ông bà. Cho dù là nhà họ Chu hay công ty bất động sản, tôi sẽ thay mặt cô Tư truy cứu trách nhiệm pháp lý và yêu cầu bồi thường.”

Chu Dung làm kinh doanh nên cũng nghiên cứu về luật pháp.
Nghe tiếng cười của anh, ánh mắt Tư Vũ không hề xao động, dửng dưng đáp: “Xui xẻo.”

Hàn Mục Lẫm tự hỏi, mình “kém cỏi” như vậy sao?

“Tôi không cần bao nuôi, nếu anh cần thì tôi có thể bao anh.”
****

Tư Vũ vừa vào phòng học thì Chu Tiêu bước vào với vẻ mặt lanh tanh.

Nhìn thấy hoa khôi của trường, các nam sinh trong lớp đều nghển cổ lên.
“Này, các cậu xem Weibo chưa? Trên mạng nói rằng Tư Vũ được “chú đường” bao nuôi đấy.”

“Xem rồi, chuyện đó là thật à?”

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Tư Vũ.
[Bố con hợp tác, phá vỡ nhận thức của tôi, quả là được mở mang tầm mắt.]

[Hiệu trưởng nổi giận rồi thì phải.]

[Rốt cuộc đoạn video bị xóa lúc trước là thật hay giả vậy?]
“Bây giờ tôi chỉ truy cứu trách nhiệm của chị cậu.”

“Ý cậu là gì?”

“Thông tin được gửi từ tay cậu đến Cung San San, cậu cũng phải chịu một phần trách nhiệm trước pháp luật.”
Tôi đang học, không rảnh.”

Được nhắc nhở rằng cô vẫn còn là học sinh, Hàn Mục Lẫm không nói nên lời.

“Được rồi, cần gì thì cứ nói với anh đây, đừng ngại.”
Chu Dung đang ngồi ở nhà xem tin tức y tế.

Vợ ông ta là Xương Ninh đi ra mở cửa, rồi dẫn khách vào.

Trương Liên Hỉ là một luật sư rất nổi tiếng ở huyện Tung Sơn.
***

Hàn Mục Lẫm vừa tìm được đội ngũ trang trí thì nghe nói Tư Vũ đã trả lại biệt thự, chuẩn bị mua một căn biệt thự khác.

“Có tin đồn với anh đây là cảm giác thế nào?”
“Cậu đi đâu đấy?”

“Đi vệ sinh.”

Ở góc hành lang yên tĩnh, Chu Tiêu lạnh lùng chất vấn: “Tư Vũ, cậu có ý gì hả, cậu khiến chị tôi mất việc, gia đình tôi còn phải bồi thường cho cậu một khoản tiền, đó là hành động tống tiền đấy! Cậu giữ thể diện cho bản thân một chút đi.”
“Diên ơi, Chu Tiêu kìa!”

Cố Tuyển Diên ngẩng đầu lên nhìn, khẽ nhíu mày khi thấy Chu Tiêu gọi Tư Vũ ra ngoài.

Nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà Chu Tiêu với nhà mình, cậu chậm rãi đứng dậy ra khỏi phòng học
Trương Liên Hỉ đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi và quan sát cô gái ngồi đối diện.

“Dựa theo tài liệu mà cô cung cấp, tỷ lệ thắng kiện của vụ này rất cao.”

Cô gái bình thản nói: “Tôi muốn đối phương phải bồi thường, đồng thời Hoa Quý Viên cũng phải trả lại toàn bộ số tiền mua nhà vào tài khoản của tôi.”
Anh câm nín.

“Anh cứ giữ lại đội trang trí cho tôi nhé.”

“Gặp nhau được không?”
Tư Vũ đặt địa chỉ của nhà họ Chu trước mặt Trương Liên Hỉ.

Trương Liên Hỉ ngẩn người. Tư Vũ hoàn toàn không cần phải mời luật sư, mà có thể cầm những bằng chứng này đến tận cửa nhà bọn họ để đòi bồi thường thiệt hại.

“Còn vấn đề gì không?”
Tôn Mục Sâm rời mắt khỏi Đào Hinh Nhiễm, quay sang nói với Cố Tuyển Diên: “Ban đầu tớ cứ tưởng Đào Hinh Nhiễm tung tin đồn, không ngờ rằng Tư Vũ thật sự đã mua biệt thự.”

Cố Tuyển Diên khẽ nhíu mày nhìn cô gái đang ngồi lặng lẽ ở đó.

Hợp đồng mua nhà đã được tung lên mạng, có vẻ như chuyện này là sự thật.
[Khác với sự chú ý của các bạn, chẳng lẽ mọi người không tò mò muốn biết vị cao thủ nào đứng đằng sau đã giúp nữ sinh đó hack các trang mạng ư?]

Bên dưới hoàn toàn im lặng.

Một loạt các trang mạng bị tấn công là chuyện chưa bao giờ có, đây đúng là một cao thủ đáng gờm.
Muốn hack tài khoản của họ không khó, nhưng cô không muốn làm vậy.

Trương Liên Hỉ gật đầu nói: “Đây là điều đương nhiên, tôi cũng sẽ cố gắng đòi mức bồi thường cao nhất cho những tổn thương tinh thần mà cô đã phải gánh chịu khi bị tiết lộ thông tin cá nhân và suýt nữa thì bị bạo lực mạng.”

“Ông có thể đi thẳng đến nhà họ Chu một chuyến.”
Bên dưới còn có một đoạn video, là cảnh Cung San San ngồi trong quán nước, vùi đầu nghịch điện thoại di động với nụ cười nham hiểm, mọi người đã hiểu rõ tất cả những chuyện này.

Đoạn video về Tư Vũ là do cô ta đăng tải.

Bên dưới lập tức có những bình luận chế nhạo.
“Tư Vũ, cậu đứng lại cho tôi, gọi luật sư của cậu về, hủy bỏ việc kiện chị tôi đi.”

Hai người họ đi ra khỏi góc khuất thì nhìn thấy Cố Tuyển Diên đang đứng đối diện đó.

Vừa trông thấy cậu, Chu Tiêu liền rưng rưng nước mắt, tủi thân gọi: “Cố Tuyển Diên.”
Trương Liên Hỉ đẩy gọng kính lên, giọng nói cứng rắn: “Cô Tư đang rất sốt ruột, muốn có kết quả chậm nhất vào ngày kia. Nếu ngày kia không có kết quả mà cô ấy mong muốn thì cô ấy sẽ giải quyết chuyện này bằng cách khác.”

Nói rồi, ông ta cầm túi tài liệu rời đi.

Công ty bất động sản Hoa Quý Viên đã đuổi việc Chu Tịnh và kiện ngược cô ta làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty ngay sau khi Trương Liên Hỉ gửi bằng chứng cho họ, đồng thời nhanh chóng giải quyết chuyện này một cách riêng tư, chuyển một khoản tiền bồi thường vào tài khoản của Tư Vũ. Công ty muốn chọn một căn biệt thự khác cho cô nhưng cô không đồng ý, cuối cùng họ đành phải trả lại hết tiền cho cô.
Vụ kiện như này hoàn toàn nghiêng về một phía.

Con gái của ông ta không có cơ hội thoát khỏi chuyện này, tốt nhất là hai bên nên giải quyết riêng với nhau.

“Luật sư Trương, chúng tôi sẽ hỏi Tiểu Tịnh về chuyện này, sau đó sẽ tìm một cơ hội thích hợp để giải quyết.”
Lúc Tư Vũ đi ngang qua, cậu nói: “Tư Vũ, cậu không bị tổn thất gì, không cần thiết phải làm lớn chuyện như thế đâu.”

Cô ngó lơ cậu, đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Liên Hỉ.

“Truy cứu trách nhiệm của Chu Tiêu.”

Cố Tuyển Diên cau mày nhìn theo bóng lưng cô.
— QUẢNG CÁO —