Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 24: Được bao nuôi sao?



Lần này, bọn Nhiếp Song bị ghi hạnh kiểm xấu vào học bạ tìm được điểm yếu của Tư Vũ liền đổ thêm dầu vào lửa.

“16 điểm mà cũng dám học ở lớp1 A2, đúng là mặt trơ trán bóng.”

“Nếu là tớ thì tớ đã nhảy khỏi đây từ lâu rồi.” “Chỉ cần chúng ta hướng dẫn Tiểu Vũ nói sao cho khéo thì sẽ không có sơ suất gì đâu.”

Nghĩ đến đầu óc chậm chạp của Tư Vũ, Tôn Ưu cảm thấy kế hoạch này cũng khả thi.

Một người đầu óc ngu ngơ, không thể nghĩ được gì như Tư Vũ, chỉ cần dụ dỗ cô một chút là có thể khiến cô ngoan ngoãn phối hợp.
Nghĩ đến đây, Tôn Ưu nôn nóng nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?”

“Trong hai ngày tới, nhất định phải lấy được tiền để bỏ vào công ty.”

“Trưa mai chúng ta sẽ đưa Tiểu Hâm đến trường và nhân cơ hội gọi Tiểu Vũ ra ngoài.”
Tuy Chu Tiêu không nói gì, nhưng sau khi chắc chắn chuyện Tư Vũ được bao nuôi, cô ta mừng thầm trong lòng.

Như vậy sẽ không còn ai cản trở cô ta và Cố Tuyển Diên nữa.

Mặc dù Tư Vũ ngu ngốc, song không thể phủ nhận vẻ xinh đẹp của cô.
Cô ta đã trả bài và nhắc nhở xong, bèn trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhóm Nhiếp Song vây quanh cô ta, vẫn hào hứng phàn nàn về Tư Vũ, thỉnh thoảng còn liếc xéo cô.

Cố Tuyển Diên hờ hững nhìn sang.
Khi lật đến quyển sách lịch sử, Tư Vũ dừng lại. Không hiểu sao, dù là họ Lôi hay họ Tư và cả nhà Đệ Ngũ đều rất quen thuộc đối với cô. Lịch sử phát triển của ba gia tộc lớn ở thành phố Thân khiến cô có cảm giác quen thuộc đáng kinh ngạc.

Cô gấp quyển sách cuối cùng lại, đứng dậy và ôm chồng sách để về trên giá sách, rồi quay trở lại chỗ ngồi với một vài quyển sách cấp ba và đại học.

Lần này, cô vẫn lật sách rất nhanh. Người nọ thấy thế lại muốn bật cười.
“San San, bọn mình nên đi thôi.”

Chỉ là, cô ta đã đi đến chỗ Tư Vũ, chống tay lên bàn và cười nhạo.

Phát hiện có người ở trước mặt, Tư Vũ ngẩng đầu lên.
Nói đoạn, cậu ta vẫy tay rời đi.

Tư Vũ cầm quyển tài liệu dày cộp, lật xem vài trang. Đúng là rất đơn giản và dễ hiểu đối với một học sinh yếu kém.

Nhưng bây giờ cô không cần đến cái này.
“Này, não… Tư Vũ, cậu đến đây làm trò hề đấy à?”

Tư Vũ chẳng buồn liếc nhìn cô ta, vẫn tiếp tục lật sách.

Khi con mèo đen trên bàn từ từ đứng dậy, cô liền đè cuốn sách trong tay lên thân nó.
***

Sau khi rời khỏi thư viện, Tư Vũ nhẩm tính thời gian rồi trở lại trường học.

Vừa nãy cô xem qua tài liệu, sau đó xem thử đề thi trung học các năm thì thấy cũng chẳng có gì đáng ngại.
Phó Lăng Trí gật đầu: “Đừng nói gì khiến Nguyên Ngọc nghi ngờ nhé!”

“Tôi biết rồi.”

***
Tuy nhiên, Tôn Mục Sâm lại tò mò quay người lại, nằm bò trên bàn của cậu: “Cậu bảo Tư Vũ đang làm gì?”

Cố Tuyển Diên phớt lờ cậu ta.

“Lần trước, cô chủ nhiệm bảo cậu dạy kèm cho cậu ấy, tớ nhớ là cậu suýt nữa đã đồng ý mà.”
“Giáo viên có giỏi đến đâu cũng chẳng dạy được học sinh yếu kém như cậu ấy đâu.” Cậu tội gì phải lãng phí thời gian của mình.

Huống hồ, cậu cũng muốn thi vào trường trung học trọng điểm, không có thời gian để chơi đùa với học sinh cá biệt như cô.

***
Đây là tối hậu thư được đưa ra cho Tư Vũ.

Cô cầm bài2 kiểm tra lên, xem qua một lượt, sau đó cầm bút chì khoanh tròn đáp án đúng.

Thấy vậy, Đào Hinh Nhiễm cười mỉa trong lòng, thầm nghĩ, không0 biết có hiểu gì không mà khoanh đáp án như thật.
Không cần cô ta lan truyền, chẳng mấy chốc, chủ đề Tư Vũ được bao nuôi chắc chắn sẽ được đồn thổi khắp các trường.

Tư Vũ đóng sách lại, cầm lên trả về chỗ cũ.

“Nhìn đi, bị tớ nói trúng tim đen rồi kìa.”
“Cậu đang đọc sách gì vậy Tư Vũ? Có chỗ nào không hiểu không?” Chu Tiêu đi tới, tươi cười hỏi han.

Tư Vũ vẫn chẳng buồn đếm xỉa đến họ.

Nụ cười của Chu Tiêu có phần gượng gạo.
Ngày hôm sau, kết thúc giờ học buổi sáng, tại thư viện lớn của huyện Tung Sơn.

Cô gái ngồi tựa vào cửa sổ, chồng sách trước mặt cao quá đầu.

Hành động lật trang sách của cô đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
“Con muốn mua gì à, Tiểu Vũ?”

Cô gật đầu: “Đi mua cho hai mẹ con mình ít đồ.”

“Được rồi, để mẹ nói với ông ngoại con một tiếng đã nhé.” Dứt lời, Phó Nguyên Ngọc đi xuống lầu.
***

Khi về đến nhà, cô dặn Phó Nguyên Ngọc bớt chút thời gian đi cùng mình vào thứ bảy này.

Kế hoạch ban đầu là hôm nay đến văn phòng bất động sản làm thủ tục, có điều, nghĩ đến lịch trình của mình, Tư Vũ quyết định thứ bảy sẽ trở lại đó.
Xung quanh còn có học sinh các trường trung học của huyện Tung Sơn, bọn họ đưa mắt liếc nhìn vài cái rồi quay đầu lại xì xào bàn tán với những người bên cạnh về Tư Vũ.

Bỗng nhiên có rất nhiều ánh mắt nhìn cô.

Cung San San rất hài lòng với kết quả này.
“Soạt soạt.” Cô lật sách rất nhanh, mắt không buồn chớp.

Cách đó không xa, có người không nhịn được phì cười.

Ở một góc người khác không thể nhìn thấy có một con mèo đen mắt lim dim, đang quan sát những người xung quanh.
Sau đó, có tiếng nói chuyện của Cao Mai và những người khác từ dưới lầu vọng lên. Phó Lâm Hâm đã khỏi ốm và có thể đi học bình thường vào ngày mai.

Tiếng nói chuyện rất lớn, như thể sợ rằng Tư Vũ ở tầng trên không nghe thấy.

Hai ngày nay, Phó Lăng Trí rất nóng nảy, không có tâm trạng để ý đến những lời mách lẻo của con trai mình.
Tôn Ưu cau mày nhìn ông ta, đợi đến khi về phòng nghỉ ngơi, bà ta mới nói: “Lăng Trí, bên đó cứ thúc giục suốt, chi bằng bảo Nguyên Ngọc gọi điện cho chồng cô ấy hỏi xem sao.”

“Nguyên Ngọc đã kiên quyết không muốn cầm tiền của nhà họ Tư, cho nên chắc chắn sẽ không gọi điện cho nhà họ Tư nữa đâu. Bây giờ chỉ có thể tìm cách ở chỗ Tiểu Vũ thôi.” Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tôi thấy Tư Chính cũng rất tốt với Tiểu Vũ, chỉ cần nói rằng con bé cần số tiền đó, cậu ta nhất định sẽ cho con bé.”

Nếu cậu ta hỏi Tiểu Vũ thì sao? Như thế chẳng phải sẽ lộ tẩy à?”
Ông già nhìn thấy cô gái giẫm lên bóng đêm đi tới thì phấn chấn hẳn lên: “Cô bé đến rồi đấy à.”

“Quẹt thẻ đi.” Cô đặt tấm thẻ lên quầy.

Ông ta liền cầm lấy nó, cười tươi như hoa: “Tổng cộng một trăm ba mươi nghìn tệ.”
Thiếu nữ nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống ven đường.

Con mèo đen từ trên không trung lao xuống, nhẹ nhàng chạm đất, lon ton chạy theo sau cô.

Tư Vũ dừng lại trước cửa hàng nhỏ tồi tàn.
Cung San San cười mỉa: “Cậu vừa “à ơi đong đưa” Cố Tuyển Diên, lại vừa được bao nuôi. Không ngờ cậu lại có thủ đoạn như vậy.”

Cô ta cố ý không hạ giọng xuống để những người khác đều nghe thấy rõ ràng, và nhìn Tư Vũ với ánh mắt căm ghét hơn.

Bọn họ đều nghĩ bụng, tuổi còn nhỏ mà đã học những thói hư hỏng ở bên ngoài.
“Hinh Nhiễm, lần trước cô chủ nhiệm bảo cậu dạy kè2m cho cậu ấy. May mà cậu không nhận lời, nếu không, dạy kèm loại người như này chỉ tổ rước bực vào người.”

“Đúng vậy, học dốt như thế mà vẫ7n còn mặt mũi ở lại lớp chúng ta.”

Đào Hinh Nhiễm nghiêm giọng nói: “Tư Vũ, nếu trong kỳ thi tháng tới, cậu vẫn kéo thành tích của lớp chún7g ta xuống thì bọn tôi sẽ viết đơn rồi cùng ký tên, đề nghị đuổi học cậu đấy.”
“Chu Tiêu, tớ còn tưởng là nhân vật “siêu đẳng” nào cơ, hóa ra là đồ đầu đất. Nó chỉ lật sách để ngửi mùi giấy, chứ với đầu óc của nó thì hiểu được cái gì?”

“Hình như cậu ấy đang đọc tuyển tập sách cấp ba và đại học.”

Cung San San lại bật cười thành tiếng: “Ha ha, buồn cười chết đi mất. Nó đến đây để “làm màu” ấy mà.”
Tư Vũ không hề cò kè mặc cả.

Ông già sửng sốt: “Cô bé không mặc cả à?”
— QUẢNG CÁO —