Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 122: Năng lực cổ võ giả đã bị phát hiện



“Cô bé là bạn của Ngụy Nguyên.” Lư Bách Phương trả lời rồi mở cửa bước vào.

Có một cánh cửa kiểu cổ khác phía sau cánh cửa này.
Người đứng trong phòng quay đầu lại nhìn thấy bà thì thở phào nhẹ nhõm. Tư Vũ bắt mạch rồi quan sát sắc mặt của Ngụy Nguyên: “Trùng của phương Tây và của nhà họ Lôi đang đánh nhau trong cơ thể anh ấy, nửa tiếng nữa anh ấy sẽ chết.”

Nghe vậy, người nhà họ Lư đều tái mặt.
Đốt nó đi.”

“Hả?”
Ở đó còn có mấy hộ gia đình.

Trong núi sâu, chỉ có một vài ngôi nhà ở cách nhau khá xa.
Những người khác đều quay đầu lại.

“Cô ta đã đi đường vòng. Chúng ta cứ đốt trường tiểu học đó đi, không ai biết đâu.”
Gần hai mươi học sinh núp bên ao nước chạy ra ngoài. Tuy hơi nhếch nhác nhưng may mắn vẫn giữ được tính mạng.

“Thầy ơi, là tiên nữ đấy.”
Một cơn gió mạnh thổi bay ngọn lửa đang hoành hành.

Sau đó, cô rơi xuống giống như một hòn đá.
Lư Biên Thành gọi Lư Bách Phương lại.

Bà ta biết ông ta định hỏi gì: “Anh cả, em cũng không biết giải thích thế nào, anh nên hỏi bố ấy.”
Trên cánh đồng nhỏ toàn màu đen và xám, một cô gái lạnh lùng đứng đó, đôi mắt trong veo như nước đang nhìn về phía này.

Cô duỗi tay về phía họ, lũ trẻ như nhìn thấy thiên sứ, háo hức chạy về phía cô.
***

Tư Vũ đang đứng trên ngọn cây thì đột nhiên vách núi sạt lở.
Xung quanh toàn cỏ cây, đứng trên chỗ cao còn nhìn thấy rõ cả đường mòn. Đây có lẽ là con đường đến trường của trẻ em miền núi.

Tư Vũ đứng trên con đường mòn, ngắm nhìn trường tiểu học ở sườn núi, sau đó xoay người đi về hướng khác.
“Mau đến cứu người!”

Đội cứu hỏa nhanh chóng lao tới dùng khăn quấn quanh người các học sinh rồi đưa đi.
***

Thật ra, cô vừa mới vào núi thì đã có người bám theo sau.
“Trúng hai loại cổ.”

Mặt Lư Bách Phương biến sắc: “Hai loại cổ? Vậy chẳng phải thằng bé sẽ b7ị chúng ăn sạch sao?”
Trên con dốc, hai người lớn đang dẫn hàng chục học sinh bước ra giữa những ánh sao lấp lánh.

Cảnh tượng này rất giống trong phim điện ảnh.
Tư Vũ đã mở cho họ một con đường, ngọn lửa xung quanh đã được dập tắt.

***
“Em tin tưởng cô bé đó như vậy sao?” Lư Biên Thành nhíu mày hỏi.

“Em tin rằng bố sẽ không làm hại Ngụy Nguyên.”
***

Tư Vũ đứng trên cao, tìm ra vị trí của những kẻ phóng hỏa.
Sau khi biết tình trạng của Ngụy Nguyên, họ lập tức đưa cậu về nhà tổ mà không thông báo cho nhà họ Ngụy.

Nếu cậu chết, họ sẽ không biết phải ăn nói thế nào với nhà họ Ngụy.
Người nhà họ Lư nhăn mày.

Ông cụ Lư nhìn ba cây kim mà Tư Vũ vừa châm, vẻ mặt càng thêm thâm trầm.
Sắc mặt ông ta liền đen như đáy nồi: “Hỏi bố thì thà rằng hỏi em còn hơn.”

Nhìn vẻ mặt anh trai mình, Lư Bách Phương thoáng mỉm cười rồi nói: “Em sẽ nói với nhà họ Ngụy là Ngụy Nguyên đến thành phố Thân chơi hai ngày.”
Người đàn ông không còn gì để nói.

“Cô bé, cháu nhìn xem.”
Tuy họ biết rằng ông cụ Lư không đáng tin cậy nhưng không ngờ lại không đáng tin đến mức này.

Thần y gì chứ? Cho rằng đang chơi đồ hàng sao?
***

Sáng hôm sau, Tư Vũ đã tới núi sâu.
Nhân lúc mọi người đang tập trung, Tư Vũ lặng lẽ biến mất.

Khi giáo viên và học sinh chỉ về phía sau và nói rằng tiên nữ đã cứu họ, mới nhận ra là không có tiên nữ nào cả, chỉ có đống tro tàn và những tia lửa.
“Thuốc đâu?”

Lư Bách Phương đưa thuốc cho ông cụ Lư2: “Bố, Ngụy Nguyên thế nào rồi.”
Ông cụ Lư kiệt sức nên dừng lại ở một thị trấn nhỏ gần đó.

Cô đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm thứ này, chỉ để đổi lấy việc thỉnh thoảng nhờ ông cụ Lư chuẩn bị dược liệu cần thiết cho cô.
Lúc này, ngọn lửa dữ dội đã bùng lên xung quanh trường học.

Bên ngoài, phụ huynh có con cái đang ở trong trường hớt hải chạy đến với đôi mắt đỏ hoe, luôn miệng cầu xin đội cứu hỏa cứu con mình.
“Được đón rời khỏi huyện Tung Sơn, lại không chịu về thành phố Thân mà đi đến đây. Đúng là không biết phép tắc gì cả.”

Một người đàn ông bước ra nhìn chằm chằm vào cô gái trên ngọn núi đối diện.
Nếu không, tại sao cô lại biết rõ như vậy.

“Muốn lấy chúng ra không dễ, trước tiên phải khống chế chúng đã. Trong vòng hai ngày tôi sẽ tìm được thứ đó cho anh ấy.” Cây kim bạc trong tay Tư Vũ bất ngờ đâm vào người Ngụy Nguyên, ba cây kim được đâm vào lập tức ngăn chặn hai cổ trùng trong cơ thể cậu.
Tư Vũ bước ra khỏi rừng sâu ẩm thấp, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy làn khói dày đặc bao phủ.

Ngọn lửa lớn đã thiêu rụi mấy ngọn núi. Lửa bốc lên ngùn ngụt. Tư Vũ trèo lên cây, nhưng làn khói cuồn cuộn đã che khuất tầm nhìn. Cô nhớ là phía dưới có một trường học.
Camera của đội cứu hỏa tình cờ ghi lại được hình ảnh ấy.

Nói đúng hơn, đó là một cô gái mười mấy tuổi và một giáo viên dẫn theo hàng chục học sinh xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chúng ta đi đường khác xuống núi.”

Mấy bóng người ẩn mình trong bụi cỏ, đi về hướng ngược lại với Tư Vũ.
Bên bên dưới là ngọn lửa phừng phừng.

Lúc rơi xuống, cô đạp vào cành cây đang cháy lấy đà xông vào biển lửa, rồi bật nhảy lên cao, lòng bàn tay ấn xuống, tung chưởng lực.
“Vâng.” <0br>
Người đàn ông trung niên cau mày, hỏi ông cụ Lư: “Bố, cô bé này là ai?”

Đưa một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi đến đây làm gì?
Lư Bách Phương đang định giới thiệu thì Tư Vũ đã lạnh lùng nói: “Tránh ra2!”

Ông cụ Lư nhìn thấy cô, lập tức kéo cô lại: “Cô bé, là cháu à. Mau nhìn xem tình trạng của Ngụy Nguyên thế nào.”
“Anh sẽ tự nghĩ cách ứng phó với mọi chuyện của nhà mình.” Lư Biên Thành không dám giao phó mọi việc cho người ngoài, huống hồ đó chỉ là một cô bé.

Chỉ có ông bố kỳ quặc của ông ta mới tin rằng một cô bé mười mấy tuổi có thể giúp được việc này.
Tư Vũ đi vào sâu hơn, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn.

Đột nhiên một làn khói dày đặc bao trùm toàn bộ ngôi trường.
Sau khi đập chết hai con muỗi, Tư Vũ lại hối hận vì đã không châm cứu giải quyết luôn cổ trùng mà lại dùng cách này.

Nếu tiếp tục châm kim, có thể ép cổ trùng chui ra, nhưng sẽ làm tổn thương nội tạng của Ngụy Nguyên, cách này tuy có thể trị, song không phải cách tốt nhất.
“Người đó còn hạ cổ bằng những thứ khác.” Một giọng nam giới trầm thấp vang lên.

Tư Vũ đi về phía trước7, đột nhiên bắt gặp ánh mắt như chim ưng của người đàn ông.
Bụi bốc lên rồi rớt xuống ngôi trường đang cháy.

Giáo viên và học sinh nằm bên cạnh ao nước thấy ngọn lửa đã tắt, cảm giác nóng rát cũng không còn nữa, chỉ còn lại sự oi bức ngột ngạt.
Hàng chục học sinh đang học trong trường không hề biết rằng thảm họa sắp ập đến với các em.

Trước mặt trường tiểu học còn có một lối ra khác nhưng không dễ đi.
Đội cứu hỏa nhanh chóng điều trực thăng tới.

Nhất định phải dập tắt ngọn lửa, nhưng vụ cháy lại xảy ra gần trường học, chỉ sợ không cách nào cứu được những đứa trẻ đang ở bên trong.
***

Sau đó, Tư Vũ và ông cụ Lư cùng nhau rời đi.
Đội cứu hỏa dập lửa bên ngoài được một lúc thì phát hiện ngọn lửa dần dần yếu đi.

“Mọi người nhìn kìa!”
“Đây là thần y đấy.”

Những người trong phòng đều câm nín.
“Bố.” Người đàn ông trung niên gọi.

Ông cụ Lư giơ tay ngăn con trai mình lại.
Phía bên kia, người dân cũng đang dập lửa.

***
Một giọng nam giới khác vang lên: “Anh nói xem, một cô bé chạy đến đây làm gì?”

“Không thấy trường tiểu học đằng kia à? Chắc là đến đó tìm người.”
Sắc mặt họ đều rất khó coi, có vẻ như vẫn chưa hết bàng hoàng chấn động trước cảnh tượng vừa rồi.