Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 113: Đón người



Nhà họ Tư

Tòa nhà số Mười.

Tư Cẩm Quyền là anh con bác của Tư Vệ Bình, cũng thuộc chi chính, nhưng đáng tiếc1 do mối quan hệ đời trước, hơn nữa Tư Vệ Bình lại có năng lực hơn, nên đã giành được vị trí gia chủ. Tư Cẩm Quyền bình thản nói: “Bọn họ bỏ phiếu tán thành, chứng tỏ rằng đã có biện pháp đối phó hai mẹ con nó.”

“Hai mẹ con đó chẳng là gì cả. Tư Duệ mới là đối thủ thực sự của chúng ta.”

Ban đầu Tư Khác muốn gửi con trai của mình đến làm con nuôi của Tư Chính, nhưng Tư Quảng đã giành trước một bước.
Lúc đầu, người2 duy nhất có khả năng cạnh tranh với Tư Vệ Bình là Tư Cẩm Quyền.

Thực lực của ông ta ngang ngửa Tư Vệ Bình, nhưng đ7ã nhiều năm trôi qua, hai người chưa từng so tài, vì thế cũng không xác định được ai giỏi hơn.

Con trai Tư Khác của7 ông ta cũng rất xuất chúng, ít nhất còn giỏi hơn con trai Tư Chính của Tư Vệ Bình mấy bậc.
Tư Chính đã tự chặt đứt con đường của mình. Hiện giờ có rất nhiều nhân tài mới xuất hiện muốn tranh giành quyền kế thừa chiếc ghế gia chủ nhà họ Tư.

“Vì một người phụ nữ mà Tư Chính đã phải nhận rất nhiều sự chế giễu.”

“Cho dù nó đón vợ con về cũng chỉ khiến tình hình càng thêm rối tung mà thôi. Không giết được đứa trẻ từ khi nó còn nằm trong bụng mẹ, sau khi nó chào đời, phát hiện nó bị bại não thì những chiêu trò ấy mới giảm đi.”
Phó Trác mang bữa sáng đi tới, đặt ở bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

“Ông Phó.”

“Ăn đi.”
“Trên đời quả thực có nhiều điều chưa biết.” Không biết Phó Trác đang nghĩ tới điều gì mà thở dài thườn thượt, sau đó bắt chước Hàn Mục Lẫm ngồi thiền.

Ăn xong bữa sáng, Hàn Mục Lẫm đi loanh quanh một vòng.

***
“Không ở nhà?” Tư Chính kinh ngạc, còn Tạ Chung thì cau mày.

***

Trong bệnh viện.
Tư Chính sải bước đi tới ôm chặt lấy vợ mình.

“Em vất vả rồi.”

“A Chính.”
Tất nhiên, họ cũng đã làm rất nhiều trò trong đó.

Người khác làm được thì họ cũng có thể làm được.

Tư Khác im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta có cần chuẩn bị lễ vật lớn để chào đón hai mẹ con kia không?”
“Cháu tập cho khỏe ấy mà.”

“Người trẻ tuổi mà đã có suy nghĩ như này là rất tốt.”

Hàn Mục Lẫm mỉm cười, nói: “Ông Phó ơi, nếu sau này ông rảnh rỗi thì có thể lấy quyển sách kia ra luyện tập một chút. Biết đâu một ngày nào đó sẽ luyện được nội công vô địch thiên hạ đấy.”
“Cháu cảm ơn ông.”

“Cậu mới bắt đầu luyện khí công mà đã được như này là giỏi lắm rồi.” Mấy ngày nay, Hàn Mục Lẫm vẫn luôn ở đây tìm kiếm câu trả lời. Ngoại trừ động tĩnh đêm đó, khi anh cầm dải lụa lần nữa thì không thấy chuyện gì xảy ra. Anh hoài nghi có người đã lợi dụng dải lụa để làm điều gì đó ở đây.

Nếu không, tại sao lại xảy ra tình huống khó hiểu ấy?
Tạ Chung lạnh lùng đi tới, khẽ gật đầu với Phó Nguyên Ngọc, không mấy cung kính nhưng cũng không thất lễ.

Tư Duệ mỉm cười cất tiếng hỏi: “Tư Vũ đâu ạ?”

Họ đã đến được một lúc mà vẫn không thấy cô.
Lần này đến đây là để đón đồ bại não kia.

***

“Con ra ngoài một lát.” Tư Vũ đi xuống lầu nói với Phó Nguyên Ngọc đang bồn chồn đi qua đi lại trong phòng khách.
Phó Nguyên Ngọc đã đứng trước cửa để chào đón họ.

Tư Chính mở cửa, bước xuống xe.

Ông vẫn đẹp trai phong độ, nho nhã như trước đây, vẫn thu hút ánh mắt của bà như lần đầu gặp gỡ.
Trong gia tộc họ Tư, bấ2t cứ hậu duệ chính thống nào cũng mạnh hơn Tư Chính, người đã trở thành “thái giám”.

Lúc này, Tư Khác đang ngồi trê0n sô pha, nói chuyện với Tư Cẩm Quyền ngồi trên ghế chính.

“Hai mẹ con cô ta sắp được đón về nhà họ Tư, có lẽ tòa nhà số Mười Một sẽ náo loạn cho xem.”
Phó Nguyên Ngọc không đến công ty, mà ngồi đợi ở nhà, trong lòng rối như tơ vò.

Điện thờ ở thôn Hà Đông.

Người đàn ông ngồi khoanh chân trên bậc thềm từ từ mở mắt và thu lại chân khí.
Cùng đi chuyến này là Tạ Chung, trợ lý kiêm quản gia của Tư Vệ Bình.

Mọi người đều biết, ngoài Giang Kính ra, Tạ Chung là thuộc hạ thân cận nhất của gia chủ nhà họ Tư.

Bình thường địa vị của ông ta trong gia tộc còn cao hơn những con cháu chi trưởng.
Người của Tư Vệ Bình cũng đi theo ông, nếu không đón được hai mẹ con bà, họ chắc chắn sẽ rất tức giận.

Tạ Chung là người mà Tư Vệ Bình tin tưởng nhất, nếu ông ta phàn nàn với Tư Vệ Bình thì tình cảnh của con gái bà sẽ càng tồi tệ hơn.

Tư Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ mình, nhẹ nhàng nói: “Con đi nửa tiếng rồi về.”
Hơn mười chiếc xe sang chạy vào địa phận huyện Tung Sơn.

Tư Chính chỉnh lại âu phục trên người.

Hôm nay đi gặp vợ và con gái nên ông đặc biệt mặc một bộ âu phục mới.
Có điều, dạo trước cậu ta muốn gặp Lôi Bảo Tuệ nhưng lại không tìm thấy, dường như cô ta đột nhiên bốc hơi khỏi Trái đất. May là trên người cậu ta không xuất hiện tác dụng phụ của thuốc, nên bây giờ cũng không cần đến Lôi Bảo Tuệ nữa.

Tư Duệ đang nghịch điện thoại di động, ngón tay cong lại, để bên cửa sổ, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng u tối, nhìn đăm đăm vào khung cảnh huyện Tung Sơn.

Lần trước tới đây, cậu ta đã đi thẳng đến điện thờ ở thôn Hà Đông.
Tư Vệ Bình cử ông ta đi cùng để đề phòng.

Tư Duệ cũng đi theo và ngồi trên một chiếc xe khác. Cậu ta muốn tỏ ra là mình quan tâm đến Tư Vũ.

Cách đây một thời gian, Tư Duệ đã uống thuốc do Lôi Bảo Tuệ đưa cho và cảm nhận được sự tiến bộ theo từng ngày của bản thân.
Bà liền quay người lại hỏi: “Con ra ngoài bây giờ à? Nhưng bố con sắp đến đây rồi.”

“Bố đến đây, nhưng con chưa chắc đã đi theo.”

Phó Nguyên Ngọc sửng sốt: “Chẳng phải con nói là…”
Tư Cẩm Quyền lắc đầu: “Rất nhiều người đang chờ cơ hội ra tay, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc đi.”

Tư Khác gật đầu.

Trên tầng hai, một bóng người lùi lại vào phòng.
Bởi vì không yên tâm về ông nên Tư Vệ Bình đã cử người đi theo để chắc chắn rằng họ sẽ đón được hai mẹ con Tư Vũ trở về, và cũng đề phòng Tư Chính sẽ bỏ chạy.

Mặc dù làm vậy có phần không phải, nhưng với hiểu biết của Tư Vệ Bình về con trai mình, Tư Chính rất có thể sẽ làm điều đó.

Một khi trò cười như thế xảy ra, Tư Chính sẽ rất khó lấy lại được quyền uy trong gia tộc.
Phó Nguyên Ngọc liếc nhìn Tạ Chung, ấp úng nói: “Tiểu Vũ…”

Tư Chính lo lắng ra mặt: “Tình trạng của Tiểu Vũ lại chuyển biến xấu à?”

Phó Nguyên Ngọc lắc đầu: “Không, con bé rất khỏe mạnh, nhưng không ở nhà.”
Nói xong, cô liền bước ra khỏi cửa.

***

Mười mấy chiếc xe sang nhanh chóng tiến vào khu biệt thự.
“Anh xin lỗi, cuối cùng vẫn để hai mẹ con em phải rơi vào tình cảnh này.”

Phó Nguyên Ngọc lắc đầu: “Em không sao.”

Bởi vì xung quanh còn có những người khác nên Tư Chính không thể ôm vợ mình lâu.
Phó Trác bật cười vui vẻ: “Cậu đừng trêu lão già này nữa.”

“Cháu không trêu ông đâu. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, có lẽ còn rất nhiều điều mà chúng ta không biết, nhưng đang phát triển mạnh mẽ ở nơi sâu thẳm nhất, chẳng hạn như dưới đáy biển.”

Con người sẽ không bao giờ thăm dò được hết thế giới dưới biển.
***

Ngày hôm sau.

Tư Vũ ngủ dậy muộn.
Nhà họ Trình thấp thỏm chờ đợi suốt đêm, lúc gọi điện hỏi thăm, giọng Phó Nguyên Ngọc có phần lạnh lùng.

Nguyễn Như Cẩn chỉ lo không biết bạn học cũ của mình có nghi ngờ điều gì hay không.