Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 111: Cô là người nhà họ tư



Mallory bị ném lên thuyền, nhiệm vụ đã kết thúc, hắn có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn.

Tư Vũ sẽ không can thiệp, nhưng1 hắn phải có mặt bất cứ khi nào mà cô yêu cầu.

Ông cụ Lư đã chuẩn bị xong dược liệu, chỉ chờ cô đến lấy. Hàn Mục Lẫm nhận được cuộc gọi từ thủ đô.

“Đội trưởng Hàn, tình hình trên mạng có chút không ổn, có người tiết lộ hành tung của chúng ta. Người đứng đằng sau tên họ Thừa đó đang giở trò.”

Anh nhíu mày: “Tìm bằng được dấu vết, sau đó báo cáo cho tôi.”
Thời tiết nóng nực, cô ghé vào lề đường mua kem.

Đột nhiên, một chai nước lạnh như băng chạm vào sau gáy cô. Tư Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông yêu nghiệt đẹp trai chói mắt dưới ánh mặt trời.

“Lần này nhóc Tiểu Vũ ra ngoài có thu hoạch được gì không?”
Lúc này, một người đeo khẩu trang kín mít chỉ để hở đôi mắt, từ ngoài cửa đi vào.

Lôi Tân Khê hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Vũ: “Lại là cô à.”

Cô ta đi tới trước quầy, lấy ra đơn thuốc, đưa cho ông cụ Lư: “Tôi cần những loại thuốc này.”
“Cô định khi nào đi thành phố Thân.”

“Sau khi có điểm thi.”

“Có nắm chắc là sẽ thi đỗ không?”
Tư Vũ xuất hiện trước cửa.

Ông ta lập tức tỉnh táo lại: 7“Cô bé, cuối cùng cháu cũng tới rồi.”

Ông cụ lấy ra một chiếc túi nhựa màu trắng bên trong đựng dược liệu từ phía sau. 2
Trong phòng bao, Hàn Mục Lẫm ngồi chưa nóng chỗ thì điện thoại di động đổ chuông.

“Tôi đi nghe điện thoại.”

Tư Vũ cầm thực đơn lên xem.
Tuy cô ta nói năng hòa nhã, còn nở nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu vẫn cao ngạo chẳng khác gì Lôi Bảo Tuệ.

Tư Vũ lại một lần nữa bày tỏ sự không hài lòng với gia phong nhà họ Lôi.

Lôi Bách Đào dạy dỗ con cháu của mình kiểu gì vậy? Hãy nhìn “thành tựu giáo dục” của ông ta đi!
Ông ta vừa định nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy Lôi Tân Khê kéo khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt thì chợt cảm thấy cô gái này trông quen quen. Ông cụ nhớ ra cô ta là ai, khẽ cau mày, đẩy đơn thuốc ra: “Không làm ăn với người nhà họ Lôi.”

Lôi Tân Khê cười nói: “Ông Lư muốn đối đầu với nhà họ Lôi đến cùng sao?”

Ông cụ Lư đanh mặt, cười khẩy nói: “Nhà họ Lôi các cô suýt chút nữa đã giết chết tôi mấy lần, nếu làm ăn buôn bán với các người thì chẳng bằng đồ súc sinh. Cô đi đi.”
***

Tư Vũ xách túi nhựa và túi da rắn đứng chờ xe buýt.

Cô không thể vác hai chiếc túi này và bay trên nóc nhà giữa ban ngày được.
Hai ngày trước cô gửi tin nhắn cho anh, nói rằng mình ra ngoài một chuyến.

Hàn Mục Lẫm đợi hai ngày, hôm nay mới đi tìm nhà hàng để mời cô dùng bữa.

Tư Vũ bóc vỏ chiếc kem và nói: “Thu hoạch không được tốt lắm.”
Ông cụ Lư nhăn mày, đáp: “Người nhà họ Tư thì sao? Ông già này muốn bán cho ai thì bán, còn chưa đến lượt con cháu nhà Lôi chỉ dạy.”

Lôi Tân Khê là một ngôi sao được người trong làng giải trí cưng chiều, người hâm mộ cũng rất yêu quý cô ta. Cô ta chưa bao giờ bị chọc tức như vậy, đang muốn nổi giận ngay tại đây, nhưng cuối cùng đã kìm lại.

Cô ta vẫn không quên ông già trước mặt là người nhà họ Lư, muốn động đến ông ta thì phải suy nghĩ thật kỹ.
Đừng thấy chỉ có ông cụ Lư trông cửa hàng, thật ra phía sau còn có đội ngũ vận chuyển rất hùng hậu.

Những người đi tìm dược liệu đều là cổ võ giả.

Ngoài ra còn có một đội ngũ đặc biệt chuyên cung cấp dược liệu.
Lôi Tân Khê dừng xe bên cạnh cô: “Tư Vũ, tôi muốn một túi dược liệu của cô.”

Tư Vũ chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái.

“Tư Vũ, sau này hai mẹ con cô sẽ phải cần đến nhà họ Lôi chúng tôi cứu mạng, cứ coi như tôi nợ cô một ân tình nhỏ. Nếu cô đau đầu, nóng sốt thì có thể đến chỗ tôi chẩn trị, tôi chỉ cần một túi dược liệu của cô thôi. Cô mang về cũng chẳng để làm gì, cùng lắm chỉ bỏ vào lò đốt thành tro, quá lãng phí. Chi bằng cho tôi, ít nhất còn đổi được một ân huệ.”
Số dược liệu cô cần không nhiều, chỉ một chiếc túi nhựa lớn cũng đựng vừa.

“Cảm ơn.”

Tư Vũ xách chiếc t0úi lên, định quay người rời đi.
Thậm chí, một số gia tộc làm nghề y ở thủ đô thỉnh thoảng cũng đến nhà họ Lư để mua được liệu.

“Ông có thể bán cho người nhà Tư, sao lại không chịu bán cho người nhà họ Lôi? Nhà họ Tư cũng tham dự rất nhiều vào những chuyện năm đó đấy.”

Lôi Tân Khê chỉ vào Tư Vũ và nói.
“Nhóc Tiểu Vũ à, nhà họ Tư giống như miệng cọp, vào thì dễ mà ra thì khó.”

Tư Vũ bỗng chuyển chủ đề: “Gần đây tôi đang điều chế thuốc, thuốc anh cần sắp có rồi.”

Nụ cười của Hàn Mục Lẫm càng tươi hơn: “Tấm lòng của nhóc, cho dù là độc dược anh cũng nhận.”
“Không cần, người của nhà họ Tư sẽ đến đón.” Tư Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Hàn Mục Lẫm hơi khựng lại: “Ý cô là cô thật sự muốn trở về nhà họ Tư à?”

“Đằng nào cũng phải trở về để tính sổ.”
***

Phó Nguyên Ngọc không ở nhà.

Tư Vũ cất hai túi dược liệu rồi đi đến thôn Hà Đông.
“Tư Vũ!” Lôi Tân Khê không nhận được câu trả lời của cô, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng ngắc.

Tư Vũ thản nhiên xách hai túi dược liệu lên xe buýt.

Cô ta đành phải lái xe rời đi để tránh ánh mắt của mọi người, lửa giận tích tụ sau nhiều lần bị Tư Vũ làm ngơ dồn nén trong lòng, không trút ra được, cũng chẳng thể dập tắt.
Hàn Mục Lẫm không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Đi thôi, vừa khéo anh đây đã tìm được nhà hàng mời nhóc ăn cơm. Khi nào có điểm thi, chúng ta lại ăn mừng lần nữa.”

Tư Vũ vừa ăn kem vừa theo sau anh.

***
“Tôi đã đăng ký vào trường trung học số 1 của thành phố Thân.”

Điều đó có nghĩa là cô chắc chắn sẽ thi đỗ.

Hàn Mục Lẫm cười nói: “Đến hôm đó, tôi sẽ đưa cô đi.”
Người ở đầu dây bên kia nhận mệnh lệnh rồi cúp máy.

Hàn Mục Lẫm lại gọi một cuộc điện thoại, dặn cấp dưới nhanh chóng sắp xếp người theo dõi sát sao động tĩnh trên mạng, sau đó trở lại phòng bao, cười nói: “Cứ gọi món thoải mái, anh đây bao nhóc.”

Tư Vũ đã viết xong những món ăn mình muốn gọi và đưa tới trước mặt anh, toàn những món đắt tiền nhất. Anh thầm nghĩ, cô gái này đúng là chẳng nương tay chút nào, nhưng vẫn mỉm cười bấm chuông. Chỉ một lát sau, phục vụ bước vào cầm thực đơn đi ra ngoài.
Mặc dù Tư Vũ đã hai lần cứu mạng ông ta, nhưng ông ta không biết rõ thân phận của cô cho lắm. Dù sao ông ta cũng không rảnh rỗi đến mức đi sâu tìm hiểu lai lịch của cô.

“Cô bé ấy là người nhà họ Tư à?”

Ông không biết à? Cô ta bị nhà họ Tư đuổi ra khỏi nhà bởi vì chỗ này có vấn đề.” Lôi Tân Khê mỉm cười chỉ vào đầu mình và nói: “Cho nên bọn họ không cần cô ta.”
“Cô bé, để cảm ơn cứu mạng của cháu, nếu cháu không chê thì xách cả chiếc túi này đi.”

Ông cụ Lư đưa chiếc túi da rắn về cô.

Tư Vũ nhận lấy mà không hề khách sáo.
Tư Vũ liếc nhìn anh.

***

Nhà họ Trình.
Trình Không đã liên hệ với người am hiểu công nghệ máy móc.

Chẳng mấy chốc đã tìm được một vài manh mối.

Mặc dù phần quan trọng trong video do camera ghi lại đã bị xóa sạch, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài người cách đó không xa, trong số họ có một thiếu nữ rất khả nghi.

Tuy Trình Không chẳng hề tin cô gái đó có thể gây ra chuyện này, song chỉ cần có một chút đáng nghi, ông ta cũng phải bắt lấy để tra hỏi.

“Lập tức phái người đi bắt những người đó về đây. Giá cả sẽ do nhóm lính đánh thuê của các anh quyết định.”

Người am hiểu công nghệ máy móc có quan hệ mật thiết với một nhóm lính đánh thuê quốc tế, sau khi phát hiện sự việc này không bình thường, hắn đã đề nghị nhà họ Trình nên thuê người giải quyết.