Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 107: Nhà họ lôi gia phong bại hoại



Tư Vũ lùi lại nửa bước, không có ý định lo chuyện bao đồng.

Cây gậy dài trong tay Đệ Ngũ Lam vung lên, chặn người đàn ông kđang lao về phía trước.

Bàn tay định tóm lấy Lương Dịch đang nằm dưới đất đã bị cây gậy dài đâm trúng. Cơn đau tê dại trucyền đến khiến ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng. Nhìn thấy người đi vào, bà ta ngước đôi mắt đỏ hoe lên, hỏi: “Vẫn chưa tìm ra thủ phạm à? Kẻ có thể phá hỏng chiếc xe như vậy chắc chắn không phải người bình thường.”

Theo suy nghĩ của bà ta, đó là người có khả năng đặc biệt.

Trình Không lắc đầu, sắc mặt nặng nề. Con trai nhà mình bị đánh bầm dập như này, sao ông ta có thể không tức giận cho được.
“Là cô à.” Cô ta tháo khẩu trang xuống, lột bỏ lớp hóa trang trên khuôn mặt của mình.

“Sao cô lại ở đây?” Cô ta nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Tư Vũ không trả lời.
Chiếc gậy vung ra đánh thẳng vào ngực trái đối thủ. Cơn đau âm ỉ ập đến, nội tạng dường như bị bàn tay ai đó khuấy đảo mấy lần, sắc mặt người đàn ông trở nên tái nhợt.

Tư Vũ giữ đầu gậy, ấn nhẹ một cái, đối thủ văng ra ngoài, đập vào tường không rõ sống chết.

Bốn người còn lại đã kịp phản ứng, đồng loạt xông về phía Tư Vũ.
Lương Dịch đứng dậy với cái chân bị thương và chảy đầy máu.

Cô bé bảy tuổi đứng thẳng lưng, sừng sững như một ngọn núi lớn, chặn đứng mọi nguy hiểm.

“Vụt.” Cây gậy dài trong tay lại vung lên, thân hình nhanh như một cơn gió, cô bé nhìn mấy người đứng trước mặt với ánh mắt sắc lẹm.
Cô mở cửa ra thì thấy Hà Yến San đang đứng bên ngoài.

Phó Nguyên Ngọc cười nói: “Bác gái của con vừa mới đến, lát nữa mẹ và bác sẽ tới công ty. Nếu con ở nhà mà buồn chán thì ra ngoài đi dạo một lát. Trong khu biệt thự có nơi giải trí đấy.”

“Tiểu Vũ, thi xong rồi cháu cảm thấy thế nào?”
Lương Dịch theo sau, nhưng đã bị thương nặng, hơn nữa còn bị trúng thuốc mê, thân thể yếu ớt không thể phát huy được sức lực, cố gắng lắm mới có thể chặn được một kẻ địch.

Sáu người, Đệ Ngũ Lam là một chọi năm.

Lương Dịch bị trúng một cú đấm rất mạnh, khuôn mặt tuấn tú liền bầm tím.
Lôi Tân Khê chợt mỉm cười, nói: “Tư Vũ, tôi thực sự muốn giúp cô chữa trị. Nghe nói bố cô có thể ra vào Tàng Thư Các của nhà họ Tư.”

Tư Vũ vẫn im lặng nhìn cô ta mà không nói lời nào.

“Trong Tàng Thư Các của nhà cô có rất nhiều cuốn sách chỉ có duy nhất một bản. Trong đó có cuốn ‘Thập tam châm’ rất đặc biệt. Tôi muốn mượn xem một chút.”
Dù sao người nọ cũng là người hầu của mình, không phải ai muốn bắt thì bắt.

“Tiểu Vũ.”

Tư Vũ bị đánh thức bởi giọng nói của Phó Nguyên Ngọc vào buổi sáng.
Chẳng lẽ ông cụ Lư không thể thuê một nhân viên trông cửa hàng trong lúc không có ở đây sao?

Cô đi về phía bên kia nhưng bỗng nhiên lùi lại hai bước, xoay người nhìn về một hướng.

Lôi Tân Khê đang bước ra khỏi con đường đó cũng ngẩn người khi nhìn thấy cô.
Tư Vũ dửng dưng nói: “Nhà họ Lôi các người, gia phong bại hoại quá.”

Nụ cười trên môi Lôi Tân Khê bỗng cứng ngắc.

Tư Vũ xoay người rời đi theo hướng khác.
Lúc đó, cho dù cô đã nói với ông cụ rằng ông ta đang gặp nguy hiểm thì ông ta cũng sẽ không đời nào tin cô.

***

Tư Vũ đứng trước cửa hàng xập xệ, cánh cửa đóng im ỉm.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Tư Vũ lùi lại vài bước, nói: “Tự dọn dẹp hiện trường đi nhé.”

Cô bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi.
“Quỷ Môn thập tam châm” là sách quý, gần như là “thánh thư”.

Lôi Tân Khê đã biết chuyện Lôi Bảo Tuệ đang muốn có cuốn sách y học này.

Nghe nói người viết cuốn sách ấy sợ rằng nếu nó rơi vào tay kẻ có lòng dạ xấu xa thì sẽ gây họa cho người dân, nên những điều viết trong đó hơi lộn ngược, thậm chí còn bị thiếu, để đề phòng người xấu làm chuyện thất đức. Dù vậy, vẫn có rất nhiều người mong muốn có được quyển “thánh thư” này. Cho dù nội dung bị thiếu vẫn đủ để để mê hoặc lòng người.
Sau đó, Phó Nguyên Ngọc và Hà Yến San vừa cười nói vừa xuống cầu thang, đi ra ngoài. Tư Vũ cảm thấy có người nhà đến công ty Vân Diệu làm việc cũng tốt.

Cô định đi ra ngoài một chuyến, có lẽ tình trạng của ông cụ Lư có phần nguy kịch.

Nếu cô còn mua thuốc của ông cụ thì phải cứu ông ta.
“Tạm ổn ạ.”

Ngày mai thứ bảy, cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm, nếu cháu không bận gì thì đi cùng mọi người nhé.”

Tư Vũ gật đầu.
“Bộp.”

Cây gậy rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm thaấp.

Đệ Ngũ Lam lạnh lùng đứng trước mặt Lương Dịch, căng thẳng nói: “Chú Lương, chú đưa chị ấy rời khỏi đây đi.”
Cô sử dụng cây gậy dài trong tay một cách vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.

Những động tác tưởng chừng như vung gậy đánh bừa nhưng lại là đòn trí mạng, dứt khoát giải quyết từng đối thủ, trông ngầu không thể tả.

Đệ Ngũ Lam ngẩn tò te.
Chỉ còn lại đối thủ cuối cùng, Tư Vũ từ hướng bên cạnh lao tới, tấn công xéo về phía đối diện của Lương Dịch.

Cây gậy dài đâm xuyên thủng ngực trái của kẻ địch, đầu bằng phẳng của cây gậy cắm sâu vào bức tường phía sau, treo người đó lên.

Hình ảnh như dừng lại ở khoảnh khắc này, mọi âm thanh dường như cũng biến mất.
Hơn nữa, nội kình của cô bé vẫn chưa đủ để chống đỡ những đòn tung ra, vì thế trong mắt người bình thường, những chiêu thức mà cô bé sử dụng không khác gì các đại hiệp trên tivi.

Nhưng trong mắt Tư Vũ, đó chỉ là đứa trẻ đang khoa tay múa chân.

Còn những người đàn ông được huấn luyện bài bản kia thì lại rất giỏi cận chiến, các đòn tấn công mạnh mẽ, dễ dàng hạ gục kỹ thuật múa gậy của Đệ Ngũ Lam.
Trong bệnh viện

Trình Tụng nằm đờ đẫn trên giường bệnh như người đã chết.

Bà Trình ngồi bên giường đã khóc hết nước mắt.
Cây gậy dài đã bị đá văng ra xa, Đệ Ngũ Lam đành phải chiến đấu bằng tay không.

Một bàn tay trắng nõn cầm lấy cây gậy múa một đường, phát ra tiếng vun vút.

Bóng người lao lên rồi đáp xuống trước mặt Đệ Ngũ Lam với cây gậy dài trên tay.
Lôi Tân Khê sầm mặt, rũ mắt trong giây lát rồi lại ngước lên nhìn thoáng qua cửa hàng tồi tàn, thầm biết hôm nay trong cửa hàng không có ai, chỉ có thể đi nơi khác tìm xem có dược liệu mình cần hay không.

Tuy nhà họ Lôi và nhà họ Lư không hợp nhau, nhưng mối làm ăn đưa đến tận cửa, có ai mà lại từ chối? Vì vậy, cô ta mới tìm tới đây để mua một ít thuốc.

***
Cơ thể của họ đã được cải tạo phần nào, năng lực tiềm ẩn được kích hoạt ở một mức độ nhất định.

Điều này không khác gì những người luyện võ cổ, chỉ khác ở chỗ họ thích cận chiến hơn.

Lương Dịch giơ tay chắn trước người Tư Vũ, nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Lam đang bật người nhảy lên, lao vào vòng vây của mấy người đàn ông.
***

Tư Vũ về nhà đánh một giấc, thi xong rồi nên cô cũng không có nơi nào để đi.

Đã đến lúc nên giải quyết chuyện của gia tộc Rollin.
Lãnh đạo huyện Tung Sơn nhìn thấy ông ta còn phải nể mặt, không biết kẻ nào to gan dám động vào con trai yêu quý của ông ta.

Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bà Trình - Nguyễn Như Cẩn nhìn thấy con trai mình thế này, càng đau lòng khôn tả.

Trịnh Tụng đã tỉnh, nhưng trông ngơ ngơ ngác ngác, không nhớ được gì, cũng không mở miệng nói chuyện.