Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 103: Tự cầu nguyện đi



“Chỉ cần nhà Đệ Ngũ bằng lòng rút lui thì có thể hủy bỏ hôn ước này.”

Nghe vậy, Phó Nguyên Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũngk rất áy náy. Phó Nguyên Ngọc không thể để cô trở về nhà họ Tư một mình được.

Tư Chính gật đầu đồng ý, sau đó thông báo với Tư Vệ Bình rằng sẽ đón Tư Vũ đến thành phố Thân học trung học sau khi kỳ thi tuyển sinh cấp ba kết thúc.
Tư Vũ đặt chân xuống, đứng dậy nói: “Từ xưa tới nay, các gia tộc lớn nhiều thị phi, con có thể hiểu được ý đồ của họ. Hôn ước với nhà Đệ Ngũ không cần thiết phải tồn tại, nếu không thể hủy bỏ thì con trai trưởng của nhà Đệ Ngũ cũng không cần phải góp mặt trên đời nữa.”

Nói đoạn, cô đi lên lầu.
Lôi Tân Khê là người của công chúng, tuy Hàn Mục Lẫm không xem tin tức trên mạng nhưng vẫn viết rõ lai lịch của cô ta.

Công việc của anh đòi hỏi phải biết rõ danh tính của mọi người.
“Tư Vũ.”

Tư Vũ dừng bước.
***

Sáng sớm, Lư Bách Phương nhận được tin tức, lật đật chạy đến bệnh viện, tất cả những gì bà ta nhìn thấy là thi thể lạnh ngắt, vẫn giữ nguyên trạng thái như trước khi chết của Đan Thiên Diệu.
“Có người đã động vào cô ta. Có ai đã đi vào đây không?” Lư Bách Phương hỏi.

“Con đã đi vào…” Ngụy Nguyên đột nhiên nói.
Nếu một nhà xảy ra chuyện, cả ba nhà sẽ bị ảnh hưởng.

Tả Việt phủ vải trắng lên mặt người chết: “Không có người nào đến nhận thì hỏa táng đi.”
Lôi Tân Khê cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trong chuyện này còn ẩn giấu điều gì khác?

“Rốt cuộc anh là ai?”
Lôi Tân Khê quay người lại, nhìn thấy Tư Vũ từ cổng trường đi vào, bèn mím môi bước tới.

Người đại diện đang thu dọn đồ đạc ở phía sau, chuẩn bị rời khỏi trường học.
Khi cửa xe vừa đóng lại, một chiếc xe từ bên ngoài đi vào. Đèn pha vừa tắt, người trong xe liền bước xuống.

Đó là một cô gái ăn mặc kín đáo nhưng rất quyến rũ.
Chỉ có Lôi Khải Thiên là sẵn sàng đưa cô ta đi khắp nơi.

Lôi Tương Giang là ông nội của Lôi Bảo Tuệ, nên đương nhiên cũng đặt Lôi Bảo Tuệ lên hàng đầu.
Tư Vũ ngồi bắt tréo chân, nheo mắt nói: “Chỉ cần con càng kém cỏi hơn thì nhà Đệ Ngũ sẽ chủ động hủy bỏ hôan ước vô dụng này.”

Phó Nguyên Ngọc sửng sốt, hơi ngạc nhiên khi nghe con gái mình nói những lời đó.
Anh xuất hiện ở đây vào nửa đêm, chẳng lẽ là yêu tinh trong núi sao?

Lôi Tân Khê nheo mắt chỉ vào chiếc xe đằng sau Hàn Mục Lẫm: “Làm phiền anh tránh sang một bên.”
“Không cần.”

“Học tập có áp lực không? Gần đây đầu óc có nghĩ đến chuyện khác không? Hoặc là cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Chưa biết chừng, có rất nhiều sinh mạng đã chết trong tay Đan Thiên Diệu. Loại người này dính đến hàng trăm sinh mạng cũng là điều bình thường, cho nên tà thuật mới bị cấm.

“Cô ta không phải người quan trọng gì cho cam, chết rồi thì thôi.” Ngụy Hành cảm thấy không đáng thông cảm với loại người như Đan Thiên Diệu.
Ăn xong, Hàn Mục Lẫm gói rác lại, vứt vào thùng rác bên cửa thôn.

“Lên xe, anh đưa nhóc về.”
“Bảo Tuệ đến huyện Tung Sơn đã nhiều ngày rồi mà không có tin tức gì, cháu đi xem thế nào.”

Sắc mặt Lôi Tân Khê hơi thay đổi: “Ông Hai, Bảo Tuệ đến huyện Tung Sơn làm gì vậy?”
Hóa ra là vậy, cô ta cứ tưởng rằng Lôi Bảo Tuệ đến đây là vì cô chiêu ngu ngốc của nhà họ Tư.

Với tính cách của Lôi Bảo Tuệ, cho dù tìm được người đó thì chắc chắn sẽ hưởng thụ một mình.
Con gái bà thậm chí còn chẳng dám giết một con kiến thì làm sao có thể có suy nghĩ đó được.

Trong mắt những người bình thường như họ, giết người là một tội ác.
“Là các anh!”

Không đúng, sao anh lại ở đây?
Hàn Mục Lẫm cười nửa miệng: “Có thể coi như là một người theo đuổi pháp luật đi.”

Lôi Tân Khê tiếp tục quan sát người đàn ông này, trông anh không giống người bình thường.
“Cháu sẽ bớt chút thời gian đi xem thế nào, nhưng với nghề nghiệp của cháu, hành động hơi bất tiện.”

Lôi Khải Thiên nhắc nhở: “Việc này cháu tự đi giải quyết một cách bí mật, đừng gióng trống khua chiêng. Không phải chỉ có nhà họ Lôi chúng ta phát triển về mảng y thuật đâu.”
“Có chuyện gì?”

Cô ta mỉm cười: “Dù sao chúng ta cũng là người của gia tộc lớn, lại ở cùng một nơi. Tôi đã đến đây rồi, nên muốn khám bệnh cho cô.”
Nếu là gia tộc lớn hoặc người phụ nữ này dính dáng đến chuyện gì đó phức tạp thì chắc chắn sẽ liên lụy đến họ.

Có thể nói ba nhà Tả, Ngụy, Lư là một một thể.
Anh nhìn cô ta với vẻ hứng thú: “Cô không nhìn thấy tấm biển trước cửa thôn à, phải mở chốt trạm mới vào được?”

Dứt lời, anh đưa điếu thuốc lên miệng ngậm và nheo mắt lại.
Buổi tối, trong bệnh viện Tung Sơn.

Sau khi sửa soạn xong, Lôi Tân Khê xin số điện thoại của Giám đốc Chung, sau đó dễ dàng đi vào phòng làm việc của ông ta.
Lôi Tân Khê nhìn sang bên cạnh, quả nhiên trông thấy chốt trạm đằng trước.

Để tránh người ngoài vào làm phiền người dân trong thôn, họ đã đặt chốt ở cổng vào.
Lôi Tân Khê biết đầu óc Tư Vũ có vấn đề nên tính cách khá lập dị. Phản ứng của Tư Vũ không khiến cô ta cảm thấy lúng túng, cô ta chỉ cho rằng cô lại phát bệnh.

***
Chẳng lẽ… Nét mặt của cô lại thay đổi, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Lôi Bảo Tuệ đã bị các anh bắt?”
Tư Vũ ngước mắt lên, vẻ lãnh đạm trong mắt cô khiến Lôi Tân Khê khẽ cau mày.

Ánh mắt cô nhìn cô ta như nhìn một kẻ thiểu năng.
Trước đây từng xảy ra một vài chuyện không hay nên người dân trong thôn đã nảy ra ý tưởng này.

Nếu không ai dại gì mà ngăn cản sự phát triển của thôn làng.
Rất có thể Lôi Bảo Tuệ đang ở thôn Hà Đông.

Trước cửa thôn, Tư Vũ gập đầu gối ngồi trên mui xe, hơi ngả người ra sau ngắm bầu trời đêm.
Hàn Mục Lẫm cầm hộp cơm vừa ăn vừa đưa cho cô một chai nước: “Hôm nay trên trời hơi ít sao.”

Tư Vũ nhìn anh.
“Cô là người của nhà họ Lôi.”

Cô ta mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh: “Mọi người đều biết tôi họ Lôi, anh cũng theo đuổi ngôi sao à?”
“Anh là?”

“Nhà họ Lôi bảo cô đến đây mà không nói rõ danh tính của tôi cho cô biết sao?”
Cô ta càng cau mày hơn khi cảm giác này ập đến.

Tư Vũ đi ngang qua người Lôi Tân Khê, đi thẳng đến lớp học.
“Chưa từng nghe người ta nhắc đến đột Quét Sát à?”

Mặt Lôi Tân Khê chợt biến sắc.
Ông cũng đang tìm trường trung học phù hợp với con gái mình.

Hai ngày trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đoàn phim phải rời khỏi khuôn viên trường để tránh làm phiền các sĩ tử.
Lư Bách Phương nói: “Vậy chắc chắn là người nào đó đã làm gì cô ta rồi. Những việc cô ta làm cũng rất mờ ám, bị chết như này cũng coi như là “nghiệp quật”.”

Người dùng tà thuật chắc chắn sẽ không kiềm chế trong những hành vi thường ngày.
Bởi lẽ đó, thi thể của cô ta được đặt ở đây, không ai dám động vào.

Trong trường hợp này, người già thường sẽ nói rằng người xấu số chết oan uổng không chịu nhắm mắt, nói cách khác là chết không nhắm mắt.
Ông ta thành thật trả lời: “Cô Bảo Tuệ vừa đến bệnh viện của chúng tôi liền xem camera giám sát, để tìm kiếm bác sĩ đã cứu người lúc trước. Tuy nhiên, bệnh viện của chúng tôi không có bác sĩ nào tài giỏi như vậy, cho nên chúng tôi nghi ngờ rằng bệnh nhân đó tự khỏi bệnh.”

Lôi Tân Khê gật đầu hỏi: “Ông có thể kể lại tình hình cụ thể lúc đó được không?”
Ngày họ rời đi, Lôi Tân Khê nhận được điện thoại từ nhà.

“Ông Hai?”
“Ông ngoại nhóc sống ở đây rất tốt, lần sau đừng chạy đến đây vào nửa đêm như thế này. Nếu nhóc nhớ ông ngoại thì thi cấp ba xong, anh sẽ đón nhóc đến đây nghỉ hè.”

Tư Vũ mím môi, phớt lờ anh.
Biết cô ta là người của nhà họ Lôi, Giám đốc Chung niềm nở đón tiếp: “Cô Lôi, rất vui được gặp cô! Từ lâu tôi đã biết cô là bậc thầy y thuật của chi chính nhà họ Lôi, con trai tôi là fan của cô đấy!”

“Giám đốc Chung, tôi đến đây để hỏi thăm về tình hình của Lôi Bảo Tuệ. Sau khi rời khỏi bệnh viện thì không thấy con bé xuất hiện nữa. Tôi muốn biết con bé có dấu hiệu gì bất thường khi ở trong bệnh viện không?”
Lòng Lư Bách Phương nặng trĩu.

***
Mặc dù họ không phải người tốt nhưng cũng không làm điều gì đi quá xa.

“Đúng là chết rồi thì thôi, nhưng điều quan trọng nhất là ai đã cử cô ta đến đây?”
“Phải điều tra xem cô ta từ đâu tới đã.”

Bác sĩ riêng của nhà họ Ngụy cũng không biết lai lịch của Đan Thiên Diệu nên họ đành phải tự điều tra.
“Cô ta tắt thở lúc nào?” Lư Bách Phương kiểm tra thi thể và hỏi.

Ngụy Hành nói: “Tối qua cô ta bỗng nhiên lên cơn co giật, vừa đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì tắt thở. Dù bác sĩ vuốt mắt thế nào cũng không nhắm lại được.”
Phó Nguyên Ngọc có thể cảm nhận được sát khí trong giọng điệu thờ ơ của cô.

Bà lắc đầu, chắc đây chỉ là ảo giác.
Trong thôn có rất nhiều thứ cần bảo vệ, trộm cắp ra vào rất nhiều nên họ phải đề phòng cẩn thận.

Lôi Tân Khê gật đầu với Hàn Mục Lẫm, định đi ngang qua anh vào trong thôn.
Lôi Tân Khê nói: “Cháu sẽ làm việc cẩn thận.”

Sau khi cúp máy, ánh mắt cô ta bỗng tối đi.
Nếu năm ấy, bà mạnh mẽ hơn thì đã không có hôn ước ấy.

“Nhà Đệ Ngũ không có ý định hủy bỏ hôn ước.” Có lẽ họ thậct sự muốn cưới con gái bà.
Phó Nguyên Ngọc suy nghĩ vài ngày, cuối cùng vẫn gọi điện cho Tư Chính.

Tư Vũ sắp thi vào cấp ba, thi xong, cô sẽ được đón về thành phố Thân, bà cũng phải đi theo con gái mình về nhà họ Tư.
Lôi Khải Thiên đáp: “Hình như nó đi tìm người nhà họ Phó.”

Sau đó, ông ta kể lại một cách ngắn gọn chuyện xảy ra khi đó.
“Tiểu Vũ, nhà Đệ Ngũ vẫn luôn muốn kết thông gia với nhà họ Tư, hình như ông nội con cũng đã đạt được thỏa thuận nào đó với bọn họ. Nếu không hai nhà đã không thể chung sống hòa bình trong những năm qua.” Do đó, sự tồn tại của Tư Vũ là công cụ để duy trì hòa bình giữa hai gia tộc.

Phó Nguyên Ngọc không biết phải giải thích với Tư Vũ như thế nào, có lẽ cô không hiểu những điều này. Cho dù hiểu thì cũng không thể hiểu hết được cái gọi là lợi ích của gia tộc.
Tư Vũ nhìn về phía sau: “Không cần.”

Hàn Mục Lẫm đã mở cửa xe ra, Tư Vũ bèn ngồi vào trong.
“Hai năm qua cô sống ở nhà họ Phó có tốt không?”

Tư Vũ nhướng mày, Lôi Tân Khê đột nhiên tỏ ra ân cần, chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Lôi Tân Khê bước tới, nhìn thấy rõ yêu nghiệt dưới ánh đèn, cô ta ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn.

Người đàn ông này quá… đẹp trai.
Hàn Mục Lẫm cười nhạt, không trả lời cô ta.

Lôi Tân Khê hít sâu một hơi rồi đi về phía xe của mình: “Tôi lỗ mãng rồi.”

Không thể vào được thôn Hà Đông.