Lời lẽ thốt ra từ chính miệng anh cũng tràn đầy sự vô tình. Nói rồi anh quay đi ngay, mặc cho cô đứng ở cửa và suy nghĩ gì đi chăng nữa.
Chuyện cô ở nơi này, lão Phúc Thạch - ông chủ của tổ chức cũng đã biết, nhưng dường như lão không còn ý định giết cô hay đuổi cô đi.
Cô trong mắt lão cũng chỉ là một con chuột cống, không hơn không kém.
Mọi người nơi đây cũng quý cô, việc nấu nướng cho mọi người trong tổ chức, hay dọn dẹp tổ chức cũng do cô một mình đảm nhiệm, còn lí do gì để làm hại cô sao.
Chàng trai đã đối tốt với cô, sẽ tốt với cô mãi. Tình cảm đó của anh dần được bộc lộ ra ngoài ngày một rõ hơn.
Kể từ ngày hôm đó, không hôm nào là anh lại gần gũi, nói chuyện với cô như trước.
Cái hồi trước đó, anh không hề khác bây giờ về mặt ngoại hình, cũng không phải cách nói chuyện lạnh nhạt dửng dưng đó, mà ẩn sâu trong đó, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Dù là anh vẫn như vậy với cô, nhưng những lời nói trước kia của anh, thật sự rất rõ sự gần gũi, ấm áp ở bên trong.
Ở bên cạnh anh lúc đó, đối với cô thật hạnh phúc, thật thoải mái.
Và không thể phủ nhận rằng, lúc đó cô đã rung động trước anh, cô không thể gạt bỏ anh ra khỏi trí óc non nớt của chính mình.
"Và tới bây giờ vẫn vậy, tôi không dám chắc trái tim tôi có còn rung động vì anh nữa không, nhưng trong trí óc tôi vẫn luôn tồn tại hình bóng anh, nó vẫn ấm áp, thân thương như ngày đầu tiên.
Kể từ đó tới nay cũng gần một năm rồi, là gần một năm anh xa lánh, hắt hủi tôi, là gần một năm anh vô tình, hờ hững với tôi nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về anh.
Nơi đây có biết bao người đối xử tốt với tôi, yêu thương tôi hết mực nhưng sao ánh mắt tôi vẫn luôn hướng về người con trai lạnh lùng ấy?
Con người tôi thật ngốc quá, sao cứ băn khoăn chuyện này mãi vậy, sao không thể để nó ngủ yên đi?"
- Còn ông, ông nên giết tôi khi còn có thể. - Anh thẳng thừng bước đi mặc cho lão ta có lải nhải gì đi chăng nữa.
Anh bước qua cánh cửa đó, mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh, những ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng có tiếc nuối.
Tay ai cũng cầm sẵn vũ khí, anh cũng nhận thấy điều đó.
- Cứ tiến lên đi, xem trình mọi người thế nào. - Anh thản nhiên thách thức họ, nhưng chẳng ai dám đứng lên và đánh nhau với anh, có lẽ họ vẫn coi anh là đồng đội, họ không thể ra tay.
Chờ đợi nhưng không ai lên, anh liền đi thẳng về phòng, lúc này, cũng một ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm với sự tiếc nuối.