Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 30: Gia yến Doãn phủ (Hạ)



Doãn thị khác xa so với muội muội, tuổi còn trẻ nhưng biết ăn nói, cư xử chu toàn, vô cùng thân thiết với đám tiểu nữ nương, chẳng những dí dỏm giới thiệu về cây cối trong vườn, mà còn kêu vú già dựng một túp lều vải, bên trong bố trí bàn cờ cùng đồ ăn. Không bao lâu sau nhóm nữ hài lại bắt đầu nói cười vui vẻ, kể cả Trình Ương được Doãn thị không ngừng ôn nhu an ủi, cơn giận cũng dần tiêu tan.


Chỉ có Thiếu Thương vẫn buồn bực như cũ, nàng càng thêm chán ghét cái bầu không khí náo nhiệt đáng giận này, thừa dịp Doãn thị đang chu toàn hai bên trái phải, nàng lặng lẽ trốn đi.


Thực ra nàng rất hâm mộ tính cách Trình Ương, nàng ấy luôn có thể đơn giản nhẫn nại cùng tha thứ, có lẽ trưởng bối trên đời này đều thích một đứa trẻ như Trình Ương. Nào giống như mình, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ bản thân đã chịu ủy khuất, tuyệt không dễ dàng tha thứ cho người đã thương tổn mình.


Thực lòng mà nói, nếu so sánh với trước kia, hiện tại nàng đã khoan dung hơn rất nhiều rồi. Khi còn bé, cho dù có người chỉ ném một cục giấy qua đầu nàng thôi, nàng cũng nhất định phải tóm lấy cổ áo người đó, ném một con nhện vào trong coi như đáp lễ. Nhưng bây giờ nàng sẽ không động tí là muốn trả thù nữa, bởi vì nàng đã học được coi nhẹ và chế giễu.


Thiếu Thương thở dài. Nàng không quen thuộc Doãn gia, để tránh lạc đường không về được, nàng chỉ đành dọc theo dòng suối nhỏ cúi đầu dạo bước, giẫm lên đám cỏ khô, nghiền phẳng lớp đất, cứ cúi đầu đi như vậy không biết được bao lâu, Thiếu Thương chợt thấy một phiến núi đá, bên trên có chạm khắc hình vách ngăn nước chảy.


Nơi mặt suối phía trước núi đá có một cẩm y nam tử trẻ tuổi, người nọ đang cúi đầu nhìn mặt nước tan băng đến xuất thần, nghe được tiếng động phía sau lưng, hắn quay đầu lại.


Vừa chạm mắt, hai người lập tức ngơ ngác nhìn nhau. Thiếu Thương ngây ngẩn cả người: Lại là cái tên quỷ đòi nợ này!


Hôm nay Viên Thận đội phát quan bạch ngọc, thân mang một kiện khúc cư thâm y bằng gấm màu lam nhạt, viền áo khảm lông thú trắng như tuyết, càng lộ vẻ trường thân ngọc lập, lễ độ nho nhã, vừa thấy là Thiếu Thương, hắn lập tức nở nụ cười, quả thực là mi mục như tạc, răng trắng như mài,...


Thiếu Thương ổn định tinh thần, nghĩ thầm truyền lời cũng truyền rồi, Tang thị cũng đã hồi âm, hai người hẳn là không còn chuyện gì nữa. Lúc này phải nói chuyện cho cẩn thận, tuyệt đối không thể kết thù kết oán, nghĩ xong nàng liền chắp tay thi lễ, vẻ mặt tươi cười: "Quả thực là nhân sinh hà xứ bất..."


"Sao hôm nay ngươi mặc như bà lão vậy?" Viên Thận cau mày nói.


Nàng muốn làm người lương thiện, ai ngờ người ta không chịu làm một mỹ nam tử an phận thủ thường, nhất định phải đi lối đi riêng mới được. Thiếu Thương trừng mắt, một hơi mắc tại cổ họng, mãi mới nghẹn ra một câu: "—— liên quan gì đến ngươi!"


Viên Thận nhìn nữ hài hôm nay mặc một thân khúc cư thâm y màu đỏ son, cổ áo hoa văn huyền điểu được dệt bằng sợi tơ đỏ thắm —— thế nhưng loại màu sắc tối tăm già nua này mặc trên người Thiếu Thương lại chỉ làm nổi bật lên da thịt như tuyết như ngọc của nàng, mi sắc nồng thúy, sóng mắt dịu dàng.


Hắn cố ý cau mày: "Phó mẫu của ta cũng chẳng mặc màu này."


Thiếu Thương cả giận: "Liên quan gì đến phó mẫu ngươi!"


Viên Thận không để ý tới cơn giận của nàng, tiếp tục nói: "Ân sư ta đã nhận được hồi âm của Tang phu nhân..."


Đầu óc Thiếu Thương chưa kịp nảy số, tiếp tục oán giận: "Liên quan gì đến ân sư ngươi! . . . Á?"


Viên Thận nhún vai cười.


Thiếu Thương đỏ mặt, mất hứng nói: "Cảm ơn thì cứ cảm ơn đi, nói mấy lời chọc tức người khác kia làm gì!"


Viên Thận thu lại ý cười, đoan đoan chính chính làm động tác vái chào: "Ân sư vẫn luôn tích tụ trong lòng, tâm tình luôn không vui, mấy ngày gần đây đã tốt hơn nhiều rồi. Hôm nay tại hạ đặc biệt nói lời cảm tạ với cô nương."


Thiếu Thương cười lạnh nói: "Phương thức cảm tạ này của ngươi, e là ta nhận không nổi!"


"Cảm tạ ngoài miệng thì tính gì." Viên Thận mỉm cười, "Tại hạ nói lời giữ lời. Sau này nếu ngươi gặp chuyện khó khăn, ta nhất định không chối từ."


Thiếu Thương là người vô cùng thực tế, một trăm câu dễ nghe cũng không sánh bằng một tấm chi phiếu có thể tùy thời mà rút, lúc này khuôn mặt nàng mới giãn ra, cười một tiếng: "Được, ta đã nhớ kỹ. Ngươi yên tâm, ta nhất định không kêu ngươi ngỗ nghịch mưu phản, cũng sẽ không bắt ngươi thất tín bội ước, càng sẽ không bắt ngươi lấy ta! Có điều. . ." Nàng ngạc nhiên nói, "Thúc mẫu ta mới viết có sáu chữ, vậy mà ân sư ngươi đã tốt lên rồi?" Ngay cả nàng cũng cảm thấy lời hồi đáp này quá qua loa.


Thoạt đầu thần sắc Viên Thận hơi khựng lại, sau đó lập tức khôi phục như thường, cười nói: "Tuổi ngươi còn nhỏ, sao có thể hiểu được chuyện của trưởng bối, sợ là ngay cả lời nói cũng chẳng nghe hiểu. Ân sư nói, sáu chữ kia khiến người nhớ tới những chuyện thú vị với Tang phu nhân khi còn nhỏ."


Thiếu Thương thầm mắng: Cái này có gì mà không hiểu, không phải chính là hiện thực quá đáng buồn, tự động bổ não an ủi đấy sao.


"Đúng rồi, ngươi cố ý chờ ở đây sao? Làm sao ngươi biết ta sẽ đến." Nàng lười tranh luận chuyện xưa xửa xừa xưa, ngược lại cảm thấy việc hắn đợi nàng có hơi kỳ quái.


Viên Thận mỉm cười. Hắn cũng nhận được thiệp mời, có điều hôm nay trời vừa tảng sáng hắn đã tới cửa, lại bái kiến trên dưới Doãn gia một lượt. Nhưng hắn không đề cập đến những chuyện này, chỉ nói: "Cũng không phải cố ý chờ. Chỉ là nghe nói Trình gia cũng tới, vậy nên đến nơi này thử vận may một chút."


Thiếu Thương càng thêm nghi hoặc.


Viên Thận thấy hàng mày tinh xảo của nữ hài hơi nhíu lại, ôn nhu nói: "Thực ra con người đều có quán tính. Lần trước ở nhà ngươi, xa xa trông thấy ngươi đi loạn quanh sườn núi, cuối cùng thì đặt chân bên hồ nước cạnh núi đá. Cho nên ta liền nghĩ, nếu ngươi lại không thoải mái, có thể sẽ đến nơi này." Hắn phất tay áo chỉ xung quanh, quả nhiên vẫn là hồ nước bên núi đá.


Đoạn phân tích tâm lý này rất chính xác, Thiếu Thương âm thầm gật đầu, ai ngờ một câu cuối cùng lại đi chệch hướng. Nàng nhẫn nhịn nói: "Cái gì là "lại không thoải mái" hả? Ngươi đang ám chỉ ta trái tính trái nết phải không."


Viên Thận nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình rất hòa thuận dễ gần sao."


Thiếu Thương nghẹn họng. Cái này... nàng vừa mới đắc tội với một phòng nữ hài. Cả chủ nhà lẫn tân khách, không sót người nào.


Thiếu Thương thở hắt một hơi, quyết định không so đo nữa, thản nhiên nói, "Ta đã không phụ nhờ vả. Chỉ mong công tử tuân thủ lời hứa, nhớ kỹ nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."


"Thủ tín là đương nhiên. Có điều..." Viên Thận nghe ra ý cáo biệt trong lời nàng, cố ý nói, "Nếu về sau ta còn muốn tìm ngươi thì sao. Chẳng lẽ Tang phu nhân nói rằng không cho phép ngươi truyền lời nữa?"


Ai ngờ Thiếu Thương chậm rãi lắc đầu: "Công tử bác học thông minh, cớ gì phải nói lời này. Chỉ cần truyền lại câu nói kia, sau này bất luận có ra sao, đều không đến lượt ta nhúng tay vào nữa."


Viên Thận hứng thú nói: "Mong được chỉ giáo."


Thiếu Thương nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu về sau thúc mẫu không muốn nghe tin tức của lệnh sư nữa, ta tất nhiên sẽ không làm trái ý trưởng bối. Nhưng nếu thúc mẫu nguyện ý, sau này chắc chắn cũng sẽ hào phóng lui tới, chẳng lẽ còn muốn một tiểu bối như ta tiếp tục lén lút giúp nàng truyền lời? Cho nên, vô luận là loại kết quả nào, đều không còn chuyện của ta nữa."


Ánh mắt nữ hài thấu triệt, cơ hồ không tương thích với độ tuổi của nàng, nhất thời Viên Thận không nói gì.


Thiếu Thương tiếp tục nói: "Người đưa tin là do thúc phụ ta phái đi, hắn đã nói gì?"


Viên Thận im lặng nửa khắc mới mở miệng: "Lệnh thúc phụ đưa tới một phong tín hàm, nói: năm đó là lời nói trong lúc tức giận của Tang phu nhân, ân oán đã tiêu, về sau nếu lão sư có lời gì, trực tiếp đưa tin tới là được."


Ngữ khí Thiếu Thương mang theo chút chế nhạo: "Ân oán đã tiêu, sợ là tình duyên cũng hết." Người sáng suốt đều nhìn ra được Tang thị sớm đã buông xuống.


Viên Thận không nói gì. Kỳ thực hắn cũng không đồng ý với cách làm của lão sư. Chuyện cũ năm xưa đã không cách nào vãn hồi, hà tất phải nhớ mãi không quên, vừa thương thân vừa thương tâm; Tinh thần lúc nào cũng sa sút, không bằng cố gắng nhìn về phía trước.


Thiếu Thương lại bắt đầu hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi. Lệnh sư rốt cuộc là vị nào thế?"


Viên Thận bật cười: "Tang phu nhân không nói cho ngươi biết sao."


Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài: "Thúc mẫu cứ úp úp mở mở. Ta hỏi huynh trưởng, ai ngờ huynh ấy nói..." Nàng khinh bỉ liếc thiếu niên trước mặt một cái, "Thiện Kiến công tử nhiều năm cầu học, kiến thức thu được từ nhiều nơi, vậy nên số thầy hắn theo học cũng rất nhiều." Đầu năm nay thế mà không chú trọng xuất sư một thầy!


"Có khi số sách ta đọc cũng chẳng nhiều bằng số thầy của công tử ấy chứ, cũng không biết mấy chữ ta học được có nhiều hơn số thầy của công tử chút nào không." Nàng tự giễu nói.


Viên Thận nghe vậy cười to, cơ hồ là cười ra nước mắt, ánh mắt nhìn về phía nữ hài sáng rực như sao, trong lòng bất giác thấy vui vẻ.


Thiếu Thương giương mắt, chỉ thấy trên hàng mi dài của tên quỷ đòi nợ có chút ẩm ướt, tuấn tú khó tả. Nàng lập tức nghiêm mặt nói: "Việc này đã xong. Về sau công tử không cần tới tìm ta nữa, ta có việc sẽ đi tìm ngươi." Lát nữa mà bị người trông thấy hai bọn họ ở cùng một chỗ, vậy quả thực là có tiếng mà không có miếng.


"Việc này đã xong?" Nụ cười của Viên Thận ngưng lại, trong lòng khó chịu. Mới nói vài câu như vậy mà nàng đã hai lần rũ sạch quan hệ.


- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La, những bên khác như truyen4u.net là bản copy, hy vọng độc giả hãy tìm đọc trên trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương truyện một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.


Hắn đang muốn nói chuyện, ai ngờ lại nghe thấy bên kia núi đá truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, trong đó còn xen lẫn thanh âm tranh chấp kịch liệt của một đôi nam nữ trẻ tuổi——


"Lâu Nghiêu, ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại! Ta còn chưa nói xong đâu!" Giọng nữ lanh lảnh ngạo nghễ.


"Ta đều biết hết rồi, ngươi không cần nói nữa!" Giọng nam trẻ tuổi nóng nảy.


"Ngươi biết cái gì? Tiêu gia có ý tứ này, nhưng a phụ ta vẫn chưa đồng ý..." Thanh âm nữ hài tràn đầy đắc ý, "Nếu ngươi đối tốt với ta một chút, ta sẽ lập tức kêu a phụ cự tuyệt chuyện này! Dù sao hai người chúng ta đã đính ước từ nhỏ, ta cũng không đành lòng đối xử với ngươi như vậy!"


"Không cần không đành lòng! Ngươi gả cho người kia rất tốt!" Thanh âm thiếu niên phẫn nộ dị thường, "Ta chưa từng lưu luyến hôn ước với ngươi, chỉ là do Lâu gia chúng ta hết lòng tuân thủ lời hứa, cho nên ta mới nhẫn nhịn tới hôm nay! Bây giờ nhà ngươi chịu đổi nơi cao, ta thật sự cầu còn không được!"


"Thúi lắm! Ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, cái gì mà hết lòng tuân thủ lời hứa, còn không phải là a phụ ta có ân với nhà ngươi sao!" Thiếu nữ kia cũng nổi giận, "Nếu đã biết cái ân tình này, vì sao từ nhỏ đến lớn ngươi đều không chịu thuận theo ta, không chịu đối tốt với ta một chút. Không phải mắng ta kiêu căng thì chính là đi khắp nơi chê ta! Nói thật với ngươi, nếu không phải a phụ bắt ép, ta cũng không muốn gả cho ngươi đâu!"


Thiếu niên hung dữ gào to: "Đừng có làm bộ làm tịch! Ngươi cho rằng ta không biết sao. Lúc trước ngươi đã gặp Tiêu thế tử kia, trước trước sau sau khen hắn anh tuấn vũ dũng, khéo hiểu lòng người, hơn ta gấp trăm gấp ngàn lần! Được lắm, bây giờ ta không ngăn ngươi chạy theo tiền đồ tươi đẹp, ngươi nhanh gả đi đi. . ."


Tiếng nói chuyện dần tới gần, lúc này đôi nam nữ đã sắp vượt qua núi đá.


Viên Thận vẫn đứng im bất động, trong miệng lẩm bẩm "Hóa ra là bọn họ". Thiếu Thương lại nhìn quanh bốn phía, mặc dù nàng không sợ phiền phức, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng thoáng nhìn qua núi đá bên kia có một chỗ lõm, vừa vặn có thể chứa được một người.


Nàng đang muốn chạy qua đó, ai ngờ Viên Thận vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, lúc này lần theo tầm mắt nàng nhìn lại nên cũng phát hiện ra chỗ trũng kia. Hắn chợt nổi lên ý xấu, tâm niệm vừa động liền ỷ vào thân cao chân dài, hai ba bước đã nhảy tới, vượt lên trước trốn vào trong. Lần này trực tiếp bỏ lại Thiếu Thương một mình ngơ ngác tại chỗ.


Thằng nhãi khốn kiếp này!


Thiếu Thương trơ mắt nhìn chỗ trốn vất vả tìm được bị người chiếm mất, từng sợi tóc cơ hồ dựng đứng cả lên, hận không thể xé xác Viên Thận, hắt axit nitric, hắt axit sulfuric, hắt xong axit sulfuric thì hắt axit clohydric, sau đó băm nhỏ đem đi nướng rồi vứt ra đường cho chó ăn!


Lúc này, đôi nam nữ kia đã vòng qua núi đá.


Đi đầu chính là thiếu niên kia, chỉ thấy hắn mày rậm mắt to, vẻ mặt giận dữ, bộ dáng trông như mười sáu mười bảy tuổi, vóc người tương đối cao lớn. Đột nhiên trông thấy một tiểu nữ nương nhỏ tuổi mỹ mạo ở nơi này, thiếu niên lập tức choáng váng.


Thiếu Thương cũng rất xấu hổ, ha ha cười hai tiếng.


Thiếu niên nghĩ thầm vừa rồi tranh cãi không biết đã bị cô gái trước mắt nghe được bao nhiêu, gương mặt hắn cấp tốc trướng thành màu gan heo, sau đó không nói một lời lập tức quay đầu bỏ đi.


Tiếp đó chạy theo tới chính là thiếu nữ kia, vẻ ngoài nàng trắng nõn thanh tú, chỉ có điều thần sắc chua ngoa hung dữ, triệt để phá hủy đi bộ dáng tốt đẹp ban đầu. Nàng thấy Thiếu Thương đứng ở nơi này, vừa mở miệng chính là một câu "Nhìn cái gì! Nhìn nữa ta móc mắt ngươi!", sau đó không đợi Thiếu Thương đáp lời, nàng đã vội vội vàng vàng đuổi theo thiếu niên kia rời đi.


Thiếu Thương: Mẹ nó!


Chờ hai người đều đi rồi, Viên Thận mới khoan thai bước ra từ sơn động.


Con mắt Thiếu Thương đỏ ngầu vì tức giận, lúc này không quản nổi lễ nghi chó má gì nữa, mắng to: "Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"


Viên Thận cũng không giận, thản nhiên nói: "Không phải ngươi vừa mới nói "Việc này đã xong" sao. Hôm nay ta dạy ngươi, việc này không xong được."


Nói xong hắn liền tiến lên trước một bước, thân hình cao gầy bao phủ lên bóng dáng nàng, nam tử trưởng thành nhiều năm đứng trên triều, khí thế cũng không phải là thứ mà mấy huynh trưởng của Thiếu Thương có thể so sánh được. Thiếu Thương chợt cảm thấy một trận áp bách, trong lòng thầm hận, nàng biết ngay bộ dáng hiền hòa nho nhã thường ngày của tên này là giả vờ mà.


Đã đấu không lại người ta, không bằng sớm chút rút lui. Thiếu Thương suy nghĩ cực nhanh, lập tức khom người thi lễ, nói một tiếng "tạm biệt" xong dứt khoát quay đầu bước đi. Viên Thận lại không chịu bỏ qua cho nàng, chân dài sải bước, tiếp tục bám theo phía sau, câu được câu chăng hỏi nàng ——


"Ngươi biết hai người kia là ai không?"


"Không muốn biết!" Thiếu Thương bước nhanh về phía trước.


"Một người tên Lâu Nghiêu, là ấu tử của gia chủ Hà Đông Lâu thị, người kia là Hà Chiêu Quân, chính là nữ nhi duy nhất của tướng quân dũng mãnh đương triều Hà Dũng. Hai người bọn họ đính hôn từ nhỏ, cũng thích ầm ĩ tranh chấp từ nhỏ."


Thiếu Thương đột nhiên quay đầu, nhịn không được nói: "Ngươi nói xong chưa hả, ta thiếu ngươi tiền sao, ăn hết gạo nhà ngươi sao. Viên công tử, ngươi cũng là người có mặt mũi, xin hãy tự trọng!"


Viên Thận chẳng hề tức giận, nghe câu "ăn hết gạo" còn thầm cảm thấy thú vị, lại hòa nhã nói: "Ngươi cũng trưởng thành rồi, không những phải đọc sách viết chữ, mà những thứ như hệ thống gia phả thế gia, tế tự lễ nghi, nữ công gia chánh cũng nên mau chóng học đi thôi. Ta thấy ngươi ngoại trừ ngày ngày tức giận cùng đấu võ mồm, cái gì cũng không biết."


Hắn chợt nhớ ra gì đó, chuyển lời nói, "Lệnh đường đã có tính toán gì chưa? Có phải vừa trở lại đô thành nên nhất thời chưa tìm được nữ sư tốt hay không, ta có thể tiến cử một hai..."


"Chuyện này rốt cuộc mắc mớ gì tới ngươi hả!" Thiếu Thương ra sức hô to, tức giận đến nỗi toàn thân phát run, lảo đảo tiến về phía trước hai bước, lại quay đầu lớn tiếng nói: "Không được đi theo ta!"


Viên Thận ngạc nhiên, cũng không biết lời này sao lại khiến nữ hài không vui rồi. Hắn còn trẻ nhưng suy nghĩ trưởng thành, biết rằng chuyện không nghĩ ra thì tốt nhất không nên mở miệng, lúc này chỉ yên lặng bước theo sau nữ hài.


Thiếu Thương biết Viên Thận vẫn một mực đi theo mình, nàng