Tình Địch Hắn Vừa Đẹp Lại Vừa Ngọt

Chương 39



Thẩm Tư Phi ngẩn ra, nhớ tới lý tưởng chọn bạn đời của Hạ Tây Châu là Beta, tỷ lệ rất nhỏ, đúng là không có cách nào có con.

Nhưng không biết Hạ Tây Châu... có thích trẻ con không. Tuy rằng bản thân hắn nhìn lạnh lùng cực kỳ.

Cậu khẽ gật đầu, dời ánh mắt đi trước.

Hạ Tây Châu nhìn bóng lưng cậu, không lên tiếng.

Đến cửa nhà, Thẩm Tư Phi nói: "Đúng rồi, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện. Có thể tìm luật sư đáng tin cho tôi không, tôi không có nhân mạch ở phương diện này."

Hạ Tây Châu trầm tư một chút: "Chuyện di sản của mẹ ruột em?"

Thẩm Tư Phi nói: "Năm đó di chúc viết là quyên góp hết, tôi hoài nghi Thẩm... Thẩm Lương Bình chiếm thành của mình. Tôi chỉ có thể nghĩ đến cách này."

Hạ Tây Châu khẽ gật đầu, tìm một luật sư đầy đủ năng lực, không bị Thẩm gia uy hiếp, rất đơn giản.

Hắn hỏi: "Hận không?"

Thẩm Tư Phi sửng sốt một chút, "Hả?"

Hạ Tây Châu nói: "Bạc đãi em."

Thẩm Tư Phi nói: "Không hận có oán. Nếu như tôi nói không hận ông ta, hiển nhiên anh sẽ không tin. Trước đó tôi khờ dại cho là có thể ngụy trang thành chẳng có gì xảy ra, mở một mắt nhắm một mắt, trên thực tế mâu thuẫn vẫn như cũ. Hiện tại bọn họ ở trong lòng tôi đã chẳng là gì."

Trước kia cậu cố kỵ vì Thẩm Lương Bình không cắt chi phí ăn uống lúc cậu thành niên, cậu vẫn được ông nuôi nấng lớn lên. Vì vậy cậu có chút lương tâm, không tranh giành cái gì. Trên thực tế Thẩm Lương Bình vừa nuôi nấng cậu, vừa hút di sản mẹ cậu để lại, hai bên giằng co, ai cũng không nợ ai.

Sau khi thi đại học, cậu muốn cầm về hết tất cả.

Thẩm Tư Phi cúi thấp đầu, bỗng nhiên bị người trước mặt sờ đầu.

Bàn tay Hạ Tây Châu dày rộng mạnh mẽ, lòng bàn tay cực kỳ ấm áp, hắn nói: "Đừng lo, tin tôi."

...

Một người đàn ông ngậm cỏ đuôi chó, ngồi ở ghế ngồi ngoài khu chung cư.

Mặt mũi hắn ta vẫn còn chút non nớt, có mấy phần anh tuấn phong lưu, hai chân vắt chéo, mặc quần bò, cả người lưu manh, người qua đường thấy ai nấy đều đi vòng qua xa xa.

Bởi vì trước đó đánh nhau ở cửa Nhất Trung, bị hiệu trưởng Lưu bẩm báo đến tai ba hắn ta, Dư Minh Viễn bị ba hắn ta nhốt ở nhà hơn một tuần lễ. Ngày hôm nay hắn ta mới nghĩ tất cả mọi cách trốn ra được, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đồng tiền, gọi điện thoại cho Trang Hải.

Trong mấy ngày hắn ta bị nhốt ở nhà lại càng ngày càng không quên Thẩm Tư Phi được, mấy ngày không gặp chẳng những không quên, còn càng hứng thú với cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn ta chờ hai giờ Trang Hải mới đến, hắn ta cả giận nói: "Đi đâu chơi thế, lâu như vậy mới đến."

Trang Hải nện cho hắn ta một cú: "Cậu cho rằng tất cả mọi người như cậu hay sao, ngày nào cũng chỉ đi chơi. Tôi bị ba tôi kéo vào công ty làm gia súc chứ sao nữa. Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, sao không thấy ba cậu cho cậu vào công ty quản lý nhỉ, toàn thả cậu ra gieo vạ cho người ta."

"Ông ta sợ tôi trực tiếp làm công ty phá sản chứ sao." Dư Minh Viễn đưa tay ra, "Mang đồ tới không?"

Trang Hải nhét một phong thư dày vào trong tay hắn ta: "Nghĩ tất cả cách làm ra rồi, an ninh khu chung cư này không kém hơn nhà cậu."

Dư Minh Viễn gật đầu: "Sau này trả lại anh gấp ba."

Trang Hải cười cười, "Cậu không buông tha thật hả, người ta không thích cậu đâu."

Dư Minh Viễn nói: "Tôi chỉ thích tính tình kiêu ngạo như vậy, người như thế, lúc trước càng không động tâm, như cục đá, lúc sau một khi động tâm rồi sẽ thật sự khăng khăng một mực. Lúc đó mặc anh khốn nạn thế nào, nó cũng sẽ không rời đi. Huống hồ, còn là Omega không thể rời bỏ Alpha."

...

Buổi tối, Thẩm Tư Phi đi ra thang máy, thấy có người ngồi xổm ở cửa nhà.

Dư Minh Viễn cầm ba đóa hoa hồng, cúi đầu chơi điện thoại, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu, đứng vụt dậy, cười: "Thầy Thẩm, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi."

Cơn buồn ngủ của Thẩm Tư Phi bị doạ đến bay biến, cậu nói: "Anh mẹ nó vào bằng cách nào? Anh bị điên hả?"

Dư Minh Viễn cảm thấy mình như thể tên M, vẫn cười hì hì: "A, đương nhiên là tôi đi bộ vào. Tôi đâu có điên, chỉ bị ba tôi nhốt mười ngày, trong lúc đó tôi phát hiện, tôi càng thích thầy Thẩm."

Thẩm Tư Phi lấy điện thoại ra, Dư Minh Viễn xua tay: "Em nhất định không muốn gây ra động tĩnh vào đêm khuya đấy chứ? Chúng ta có chuyện thì nói rõ ràng."

Thẩm Tư Phi chẳng có kiên trì gì: "Tôi chỉ có một chữ, cút."

Dư Minh Viễn quay đầu cầm hoa, tránh đường, "Thầy Thẩm, ngủ ngon."

Thẩm Tư Phi nghi ngờ đi qua, mọi thời khắc lưu ý động tĩnh bên cạnh.

Dư Minh Viễn vẫn đứng ở đó, mãi đến khi cậu đóng cửa lại cũng không có bất luận động tác gì.

Ngày hôm sau, lại là như vậy.

Hơn nữa đối phương tinh khôn không chịu được, luôn có thể chọn vào lúc Thẩm Tư Phi đi một mình, Hạ Tây Châu không ở cùng. Thẩm Tư Phi thân là đàn ông trưởng thành, phòng bị mọi chỗ, Dư Minh Viễn lại chưa từng vượt phép tắc, có lúc ở trên đường tán gẫu mấy câu với cậu, có lúc đứng ở trong đám người cười nhìn cậu. Thẩm Tư Phi cảm thấy sợ nổi cả da gà.

Dư Minh Viễn như là chó ghẻ không thể nào đuổi đi được, Thẩm Tư Phi mấy lần muốn trực tiếp báo lên Hiệp hội quyền lợi Omega, cuối cùng lại nhịn xuống.

Một khi xuất hiện trước xã hội là sẽ thành chuyện để nói, hào môn bên kia tiếng xấu tin đồn truyền nhanh, cậu thì không muốn trở thành đề tài câu chuyện của mấy bà dì sau khi ăn xong.

Hơn nữa mấy ngày nay bận rộn không dừng được, Thẩm Tư Phi chưa nghĩ tới những cách khác.

Ngày thứ tư Thẩm Tư Phi xuống xe trước, Hạ Tây Châu gọi cậu lại: "Sao em nhìn đông nhìn tây thế? Trông em rất hoang mang."

Hạ Tây Châu đưa tay sờ sờ đầu cậu, hôm trước hắn bắt đầu cảm thấy trạng thái Thẩm Tư Phi dường như bất thường, nhưng đối phương chôn chuyện ở trong lòng mãi, cho nên hắn không dám hỏi.

Sắc mặt Thẩm Tư Phi hơi trắng: "Tôi..."

Hạ Tây Châu cau mày, cảm thấy tình thế khẳng định vô cùng nghiêm trọng, khí thế của hắn trở nên lạnh lùng, ngữ khí trầm xuống: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

...

Chốc lát, cửa thang máy mở ra, Dư Minh Viễn giơ khuôn mặt tươi cười đón lấy, nụ cười lại cứng đờ ở khóe miệng.

Hạ Tây Châu đút hai tay trong túi: "Dư thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Dư Minh Viễn ném đồ trong tay đi, "Anh tới đây làm gì, Thẩm Tư Phi đâu?"

Ánh mắt Hạ Tây Châu lạnh nhạt. Hắn cao hơn Dư Minh Viễn một chút, khí tràng cũng cường hãn trầm ổn: "Dư thiếu đúng là có bản lĩnh, ba ngày nay đúng là tôi không phát hiện. Xem ra cấm túc ở trong nhà... Không đủ thoải mái?"

Đồng tử Dư Minh Viễn co lại: "Là anh!"

Hạ Tây Châu nói: "Trẻ con không nghe lời, không tốt. Quấy rầy bạn trai tôi, càng không nên."

Thấy cảnh tượng như vậy, một số hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, Dư Minh Viễn mở to hai mắt nói: "Ngày đó ở cửa Thẩm gia... Chính là anh!"

Hắn ta tức giận đến run rẩy, liên tục hai câu "Là anh". Trước kia hắn ta cho là người thường đưa đón Thẩm Tư Phi chỉ là người theo đuổi, không nghĩ tới lại là Hạ Tây Châu sớm lưu truyền sôi sùng sục trong hào môn, người thừa kế duy nhất của Hạ gia.

Trong tin đồn này, tất nhiên cũng bao gồm sau khi Hạ Tây Châu thượng vị ra tay với huyết mạch.

Dư Minh Viễn cảm nhận được một tia sợ hãi, hắn ta nói: "Làm sao, tôi quang minh chính đại theo đuổi cậu ấy mà thôi. Tôi nhắc nhở anh, ba tôi là sếp! Anh biết chứ gì! Ông ấy lợi hại như anh."

"Quang minh chính đại?" Hạ Tây Châu cười lạnh, "Cậu bắt nạt em ấy quang minh chính đại, thủ đoạn lại vô liêm sỉ vậy đấy." 

Hắn không muốn nói thêm với người này dù chỉ nửa câu, nói nhiều một câu cũng cảm thấy tự hạ thân phận. 

Hạ Tây Châu quay đầu thông báo cho Tôn Vi Giai, bảo trợ lý đưa Dư Minh Viễn đi. Dư Minh Viễn một mình chạy ra, có thể lăn lộn đến bây giờ tất nhiên là trốn ba hắn ta, vậy hắn cũng có thể lặng yên không một tiếng động đưa người về. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc đó Dư Minh Viễn kêu ba gọi mẹ cũng không thể gọi ba mình đến.

Nửa đời trước Hạ Tây Châu giãy dụa sống sót, thủ đoạn tàn nhẫn quen rồi, mà Thẩm Tư Phi nhìn qua hung ác, mà nếu thật sự xuống tay lại không tàn nhẫn được như hắn.

Dặn dò xong, Tôn Vi Giai nhắc nhở: "Đúng rồi chủ tịch Hạ, tôi vừa nghe điện thoại, biệt thự bên khu Đông Phương đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở."

Trước đó về nước vội vàng, Hạ Tây Châu bất đắc dĩ mới đến ở trong khu chung cư cao tầng này, tuy rằng nhà hắn cũng thuộc vào nhà giàu, nhưng đối với một vị chủ tịch công ty lớn thì có thể nói là giản dị, cũng có thể nói là rất ủy khuất.

Hạ Tây Châu nghĩ ra một cách tốt.

Hắn đến cửa nhà, bởi vì chìa khóa đã đưa cho Thẩm Tư Phi, hắn không thể không gõ cửa vào.

Thẩm Tư Phi đang ảo não mình đã làm những gì, cậu ỷ vào khí thế Hạ đại tổng tài đi áp bức Dư Minh Viễn. Cảm giác vô cùng không thích hợp, giống như cáo mượn oai hùm.

Hạ Tây Châu vào cửa, nói: "Tôi đuổi người đi rồi. Nhưng dường như cậu ta vẫn chưa hết mơ tưởng. Nếu như em cần, tôi có thể tìm người giải quyết cậu ta."

Thẩm Tư Phi sững sờ: "Giải, giải quyết?"

Hạ Tây Châu đi vào phòng, mặt không cảm xúc: "Dư Minh Viễn vốn lén chạy đến, gia đình cậu ta không hề biết chuyện, ở bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải rất bình thường sao?"

Hắn rót nước làm Thẩm Tư Phi sợ hết hồn, còn hoài nghi tổ tiên Hạ gia khả năng không quá sạch sẽ.

Hạ Tây Châu nhìn mặt mũi cậu trắng bệch, cong môi nói: "Doạ em thôi, tôi chưa đến độ một tay che trời như thế. Nhưng tôi có một cách tốt."

Thẩm Tư Phi cau mày: "Cách gì?"

Hạ Tây Châu cầm nước trên bàn uống: "Vừa vặn tôi có một cái biệt thự nhỏ, đến trường học của em chỉ cần mười phút đi bộ. Nếu như em cần, tôi có thể cho em thuê một phòng."

Thẩm Tư Phi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói biệt thự riêng trong nước cho thuê phòng. Người bình thường có biệt thự riêng không giàu thì quý. Dù sao cho thuê đi thì một trăm năm cũng không thể thu lại vốn.

Hạ Tây Châu bất động thanh sắc: "Đoạn đường tốt, chủ yếu là bên kia bảo đảm riêng tư tốt. Chắc chắn sẽ không rò rỉ thông tin hộ gia đình, cũng vô cùng an toàn."

Nếu như vẫn còn ở nơi này, Dư Minh Viễn sớm muộn gì cũng lại xuất hiện. Cả ngày bị Dư Minh Viễn làm cho hoảng sợ, cậu cũng không chịu được nữa.

Thẩm Tư Phi trầm tư hồi lâu. Năm đó cậu giúp Hạ Tây Châu nhiều như thế, hiện tại coi như đòi chút lãi vậy.

Dọn nhà, tạm thời mang vài món đồ tùy thân đi, buổi sáng Thẩm Tư Phi không có tiết xin nghỉ phép nửa ngày, dọn đồ xong.

Tôn Vi Giai lái xe tới đón cậu, đưa chìa khóa cho Thẩm Tư Phi, cười sâu xa, "Thầy Thẩm, lại gặp nhau rồi, tôi đến giúp ngài!"

Nếu nói có tâm cơ, vẫn là chủ tịch Hạ có tâm cơ, cái tên Dư Minh Viễn kia căn bản không chơi lại chủ tịch Hạ, mới chỉ đôi lời đã lừa người vào biệt thự của mình.

Khu Đông Phương ở phía Nam trung tâm thành phố, gần trường học và vùng ngoại thành, cảnh sắc hợp lòng người, bởi vì giá đắt nên ít hộ gia đình phổ thông, môi trường sống yên tĩnh.

Thẩm Tư Phi nhớ đường, xác nhận phòng của mình, bày đồ ra chỉnh tề. Tôn Vi Giai nói: "Bên này khá xa siêu thị và chợ thực phẩm, nếu như có nhu cầu gì có thể bảo dì quản lý gia đình mang tới. Tôi gửi phương thức liên hệ của họ cho ngài." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi nhìn một chút, cảm thấy chẳng hiểu sao trông quen quen, mà không để ý lắm.

Buổi tối cậu từ trường học tản bộ về, đẩy cửa vào, phát hiện đèn trong phòng khách đã sáng.

Hạ Tây Châu đứng cạnh quầy bar, ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh, ánh sáng vàng nhu hòa hắt lên ngũ quan anh tuấn. Hắn quay đầu nói: "Thầy Thẩm, thật là khéo, tôi cũng mới từ công ty về."