Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 4



Trên đường đi hai người im lặng. Lâm Quân Hủy đói bụng quá, cô lấy ra khoai lang mà Đại Khôn để lại, một bàn tay cầm ăn, tay kia thì nắm chặt bàn tay Phí Hạo Nhiên vòng qua eo cô, sợ anh bất tỉnh ngã xuống đất. Bực anh không để lời cô trong lòng, hờn dỗi không để ý tới anh, sau khi bản thân ăn hơn phân nửa, cuối cùng cô vẫn đưa phần khoai lang còn lại giơ lên trên vai —— bên cạnh miệng anh, cảm giác được bên môi có gì đó chạm vào, Phí Hạo Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy rõ ràng, anh nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt lại, đầu gục xuống tựa trên vai cô.

Đi tới khi sắc trời trở nên tối dần, thấy A Uy mang theo năm sáu người cưỡi ngựa quay trở lại tới đón bọn họ. Trông thấy nửa thân dưới của quân trưởng đầy máu, bất tỉnh dựa vào cô, trên mặt mấy người kia đều hiện ra vẻ phẫn nộ, vô cùng lo lắng, A Uy ra hiệu Lâm Quân Hủy ghìm cương dừng ngựa, anh ta hỏi: “Chúng ta đóng quân tại chỗ khoảng một cây số trước, quân trưởng sao rồi?”

Lâm Quân Hủy thở dài một tiếng, đám đàn ông lỗ mãng này, nếu đã biết tình trạng vết thương của Phí Hạo Nhiên, tại sao không buộc cái cáng mang sang đây? Ít nhất có thể không chòng chành như vậy, giảm tốc độ xuất huyết, giờ sắp tới rồi còn nói gì nữa?

Chờ khi nhóm người bọn họ rốt cuộc tới nơi đóng quân, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Không biết là vì trời tối hay là nguyên nhân nào khác, Lâm Quân Hủy cảm thấy bầu không khí hết sức khác thường, xem ra tất cả mọi người đều biết chuyện Phí Hạo Nhiên bị thương, mọi người đều đứng thẳng chờ bọn họ, trong đội ngũ không ai nói chuyện, bốn phía chỉ có tiếng gió rừng vang lên ào ào bên tai.

A Uy nhảy xuống ngựa liền muốn ôm Phí Hạo Nhiên xuống, Lâm Quân Hủy ngăn anh ta lại, đùa à, ôm xuống bọn họ như vậy còn đứng được sao? Cô lại oán hận trừng mắt nhìn một vòng đàn ông lỗ mãng. “Anh đi chặt vài miếng lá lớn giống như lá chuối, chèn trên cỏ; để cơ thể dễ chịu hơn, các quân binh ăn mặc dày hãy cởi ra quân phục bên ngoài.” Cô cao giọng sắp xếp nói.

Lời còn chưa dứt, mọi người đồng thời cởi áo ra, có mấy người cởi áo xong phản ứng mau lẹ liền rút ra dao găm đi tìm lá cây.

Chưa đến thời gian một điếu thuốc, một cái giường bằng lá cây thật dày đã làm xong, hiểu được ý cô, A Uy lấy vài bộ quân phục trải lên đó, lúc này Lâm Quân Hủy mới để bọn họ nhẹ nhàng ôm Phí Hạo Nhiên xuống đặt anh nằm trên cái giường kia.

Trọng lượng đè nặng trên lưng giảm đi, Lâm Quân Hủy đột nhiên cảm thấy toàn thân vừa mỏi lại nhức, cái người kia phải cần tới ba quân binh mới có thể khiêng đi, thật chẳng thể tưởng tượng mình thế mà có thể để anh dựa cả ngày. Vòng eo duỗi ra vài cái đã mất đi tri giác, cô mau chóng đẩy đi quân binh vây quanh Phí Hạo Nhiên: “Đừng vây quanh, để anh ấy có không khí trong lành.” Vừa nói cô vừa đem những quân phục còn lại đắp từng cái trên người anh, chảy nhiều máu như vậy, cả người anh khẳng định lạnh lẽo.

“Nghe lời Lâm tiểu thư, mọi người tản ra bên cạnh đi.” Đại Khôn nhớ rõ đại ca hồi sáng đã kiên định nói với anh ta “Có thể tin cô ấy”, khi ấy anh ta còn nửa tin nửa ngờ, giờ phút này lại chẳng biết tại sao, quả thật không lưỡng lự coi cô thành người tâm phúc, là vì năm chữ kia của đại ca sao? Nhưng mà, có lẽ còn vì bản thân vô ý nhìn thấy sự thân thiết đem thế tục luân thường vứt ra sau đầu chăng?

Tuy rằng mọi người cố hết sức chú ý, Phí Hạo Nhiên vẫn đau đớn tỉnh lại, anh phát ra hai tiếng ho nhẹ, cố gắng mở mắt ra, trông thấy cô đang hết sức chăm chú nhét quần áo đắp cho anh, anh không khỏi khẽ thở dài một hơi, còn có thể nhìn thấy cô, tốt quá!

“Nước!” Anh hé mở bờ môi tái nhợt vô sắc hô lên, cô nhìn anh, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười tựa đóa hoa tươi đẹp, “Anh tỉnh rồi, thật tốt quá! Mau, mau đi lấy nước sang đây.”

Trong đám người vang lên một tràng hoan hô, tiếng “mau đi lấy nước” liên tục, trong chớp mắt một ấm nước được đưa tới tay cô.

Uống xong mấy ngụm nước, Phí Hạo Nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt tìm kiếm trong đám người một phen, anh nhìn Đại Khôn hỏi: “Người đâu?”

“Trói ở cái cây bên kia, có hai người đang canh chừng!” Đại Khôn đáp.

“Thừa nhận rồi?”

“Nhận rồi! Không oan uổng cậu ta.”

“Áp giải qua đây!” Anh thốt ra bốn chữ lạnh tanh, Lâm Quân Hủy sợ đến mức nhảy dựng một cái, nhưng khi thấy anh đưa tay về phía cô ra hiệu muốn ngồi dậy, cô vẫn bất giác buông cái ấm xuống đỡ anh ngồi dậy, Lâm Quân Hủy đang cầm áo khoác trên lưng anh, cô trông thấy Đại Khôn kéo qua một người bị trói, máu thịt lẫn lộn ném tới trước mặt, cô hơi hoảng sợ nhìn qua, sau đó thất thanh hô to, “Văn Tuấn!”

Người trước mắt bị đánh đến mặt mũi bầm dập, gần như không nhận ra, thật sự là người thanh niên trẻ đỡ cô xuống ngựa, vừa thấy cô cười liền đỏ mặt sao? Cô nhịn không được muốn tiến lên nhìn kỹ, bỗng nhiên cánh tay bị một bàn tay giữ lại, cô quay đầu nhìn, sắc mặt Phí Hạo Nhiên xanh mét, ánh mắt lướt qua cô dừng trên người Văn Tuấn.

“Quả nhiên là cậu bán đứng mọi người, Phương Văn Tuấn!” Trong âm thanh của Phí Hạo Nhiên không có chút cảm tình.

Cơ thể Lâm Quân Hủy run lên: Văn Tuấn chính là nội gián như lời họ nói hôm qua! Sao lại thế được?

“Phí Hạo Nhiên,” Phương Văn Tuấn quỳ trên mặt đất gắng sức muốn chống dậy, mới vừa nâng người lên liền bị Đại Khôn đá một cước, anh ta đau đớn hô một tiếng, Lâm Quân Hủy run theo, cô gắng hết sức muốn thoát khỏi bàn tay kia, không ngờ anh bị thương nặng thế, sức tay vẫn mạnh như vậy.

“Anh đã biết rồi thì còn nói gì nữa?” Phương Văn Tuấn căm tức nói.

“Cậu đến quân đội tôi hai năm trời, Phí Hạo Nhiên tự nhận đối đãi cậu không tệ, biết anh hùng xem trọng…” Phí Hạo Nhiên gằn từng tiếng trầm giọng nói.

“Anh không cần phải nhiều lời!” Phương Văn Tuấn ngắt lời anh, “Hành quân bày bố mưu lược, Phương mỗ chỉ là một nhân vật trong trận pháp mà thôi, từ ngày gia nhập quân đoàn của anh tôi đã biết có ngày hôm nay, muốn giết muốn lăng trì đương nhiên anh muốn làm gì cũng được.” Nói đến tận đây, giọng nói anh ta chợt dịu xuống, ánh mắt lướt qua Lâm Quân Hủy, hơi dừng một giây rồi nhìn sang phía khác, “Chỉ cần anh, đừng cho rằng Văn Tuấn là đồ hèn hạ vì tiền tài vứt bỏ tình nghĩa.”

Lâm Quân Hủy như bị thuật định thân cầm giữ, đây vẫn là Văn Tuấn thẹn thùng kia sao? Vì chiến tranh nhất định anh ta có bất đắc dĩ, hay là anh ta đã nhuỗm đậm sự tàn nhẫn của chiến tranh?

Phí Hạo Nhiên hơi trầm ngâm: “Hóa ra, cậu là ‘kì binh*’,” ánh mắt anh chợt hiện lên ý lạnh, “Tô hệ hay là…” Nghĩ đến Lâm Quân Hủy bên cạnh, lời nói chợt khựng lại.

(*) kì binh: quân đội đặc cách, chuyên đánh bất ngờ.

Trên mặt Văn Tuấn hiện lên vẻ mỉa mai: “Phí quân trưởng cần gì điều tra cặn kẽ tôi là người của Tô hệ hay là Lâm hệ chứ? Với cơ mưu của anh, chẳng lẽ trong Tô hệ Lâm hệ sẽ không có kì binh của Phí hệ anh sao?”

Cảm giác được cánh tay trong tay trở nên cứng ngắc, toàn thân Phí Hạo Nhiên lộ rõ sát khí: “Thế thì Phí mỗ chỉ có thể thành toàn cho cậu thôi!” Anh nhìn sang A Uy, mặc dù không nói gì, nhưng A Uy đã hiểu rõ ý anh, chậm rãi đưa tay lần tới chỗ trên thắt lưng.

“Đừng!” Thấy động tác này của A Uy, Lâm Quân Hủy kinh hoảng, cô không muốn quan tâm cái gì là “kì binh”, không cần để ý chiến tranh gần trong gang tấc, mùi sô cô la nồng đậm sáng sớm còn vương vấn trong môi lưỡi, cô chỉ muốn người thanh niên thích đỏ mặt này có cơ hội tiếp tục đỏ mặt, chỉ cần anh ta có cơ hội đến lấy một hộp sô cô la lớn kia. Đó là một sinh mệnh mà! Sinh mệnh trẻ trung xán lạn tựa đóa hoa, cô làm sao có thể mặc anh ta điêu linh trong rừng cây tối om này. Nghĩ tới đây thì đã quên những chuyện khác, cô không kiềm lòng xoay người dùng sức đẩy ra bàn tay của người kia.

Bên này hô lên tiếng đau đớn, Phí Hạo Nhiên suýt nữa bị cô đẩy ngã, bên kia Lâm Quân Hủy đã chạy nhanh tới bên người Văn Tuấn, nhào lên cơ thể nằm sấp của anh ta, cô nhìn thẳng Phí Hạo Nhiên nói: “Đừng giết anh ấy, tôi xin các người, đừng giết anh ấy!” Vừa dứt lời, hai tay Phí Hạo Nhiên chống lên một cách khó khăn, sắc mặt khác thường, mới vừa rồi anh còn hoảng hồn vì mình bị đẩy ra.

A Uy ngỡ ngàng, một đám người đều ngớ ra! Sắc mặt Phí Hạo Nhiên xanh mét: “A Uy!” Bàn tay A Uy dừng tại eo lấy ra khẩu súng.

“Đừng mà!” Lâm Quân Hủy không kịp đứng dậy, dưới tình thế cấp bách cô quỳ bên cạnh A Uy túm lấy khẩu súng trong tay anh ta. Khuôn mặt Văn Tuấn đỏ lên vì kích động, “Lâm tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là người của Lâm Vinh Sinh, cô buông ra đi, nếu không cô cũng sẽ mất mạng!” Văn Tuấn ngẩng đầu, lại lớn tiếng vội vàng nói, “Phí quân trưởng, Lâm tiểu thư coi như cứu anh một mạng, tôi và cô ấy xưa nay không quen biết, Phương mỗ một mình làm việc một mình gánh chịu, anh đừng tổn thương người vô tội!”

Đúng vậy, coi như đã cứu anh! Lời này của Văn Tuấn nhắc nhở Lâm Quân Hủy, cô nắm chặt khẩu súng, không biết vì sao nước mắt tuôn trào, nhìn Phí Hạo Nhiên nói: “Phí quân trưởng, Lâm Quân Hủy chỉ là một người con gái, không hiểu đấu tranh giữa đàn ông các anh, nhưng Văn Tuấn…” Cô nhìn khuôn mặt hòa lẫn máu và mồ hôi không còn mắc cỡ nữa kia, toàn thân cô run rẩy nhưng rất kiên định nói, “Tôi chỉ biết có ân báo ân, Phí quân trưởng, anh từng hứa toại nguyện cho tôi, Lâm Quân Hủy không xin chuyện gì, nhưng xin anh hôm nay buông tha Văn Tuấn, từ nay hai ta không ai nợ ai.” Khoảnh khắc sinh tử, cô biết nếu không nói gì thì có khả năng giây tiếp theo cô sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt mang theo hơi thở thanh xuân kia.

Nhìn thấy cô hai mắt đẫm lệ quỳ xuống cầu xin, Phí Hạo Nhiên tức giận đến mức muốn ngất đi: “Được, được!” Anh cắn môi, từ trong hàm răng ép ra hai chữ được. Nhớ lại là chính miệng anh nói với cô, “Phí Hạo Nhiên còn sống sẽ toại nguyện mọi chuyện cho em, ngay cả mạng cũng đưa cho em!” Thế nhưng cô không hiểu đó là lời hứa hẹn và thổ lộ trang nghiêm tựa núi non, ngược lại cô dễ dàng dùng nó trên người “kì binh”, nhất thời anh phẫn nộ không nói gì, chỉ khi tiếp xúc với đôi mắt rưng rưng có vẻ run rẩy kia anh tâm tro ý tàn, lệ mỹ nhân, chắn ân huệ.

“Lâm Quân Hủy, Phí Hạo Nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng em hãy nhớ kỹ, là chính em nói, từ nay hai ta không ai nợ ai, ân nghĩa thanh toán xong xuôi.” Giọng anh lộ ra vẻ đau xót khắc cốt ghi tâm không thể nói rõ.

“Đúng vậy!” Cô đăm chiêu suy nghĩ đều là sinh mạng sống còn, không nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói của anh.

“Đại Khôn,” Phí Hạo Nhiên gọi anh ta lại, lạnh giọng nói, “Căn dặn xuống, thả Phương Văn Tuấn, ơn cứu mạng của Lâm tiểu thư cũng đã xong, tôi không muốn thấy hai người họ nữa! Đề phòng trên đường phát sinh biến cố, cậu mang theo bốn quân binh đưa bọn họ đi Trì Châu.” Nói xong, anh giơ tay vung lên.

“Đại ca!” Đại Khôn vội vàng kêu lên, “Cách Trì Châu chỉ có nửa ngày đi đường, đó là địa bàn của Phí hệ, quay trở về Bắc Lăng Tô hệ, ít nhất cần một ngày mới tới phạm vi thế lực của Lâm hệ, Phương Văn Tuấn tuy rằng trở về Bắc Lăng, cũng không có khả năng mang truy binh đến, sao có thể có bất trắc gì chứ? Để bọn họ tự đi đi, em đi cùng anh!” Đạo lý ngay cả đồ ngốc cũng hiểu được, đại ca lần này bị sốt đến hồ đồ rồi à?

“Dựa theo lời tôi mà làm,” Phí Hạo Nhiên gục đầu xuống, “Gọi bọn họ, lập tức cút đi cho tôi!”

Lâm Quân Hủy ngạc nhiên. Thật dễ dàng vậy sao? Văn Tuấn dùng cơ thể chạm vào cô: “Lâm tiểu thư, cô mau giúp tôi cởi bỏ dây thừng.” Phản ứng của anh ta là nhanh nhất. Theo Phí Hạo Nhiên hai năm trời, thủ lĩnh quân phiệt giết người như ma này lần này nếu không vì Lâm tiểu thư, sao có thể có lòng từ bi chứ? Khẳng định là chuyện chưa từng có, anh ta phải thừa dịp trước khi anh hối hận mau chóng rời đi.

“Ờ.” Cô như tỉnh từ trong mộng, vội vàng cởi trói cho anh ta.

Văn Tuấn vừa được giải thoát, túm lấy tay cô hướng ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”

Đại Khôn gọi bốn người đi theo sau bọn họ.

Bản thân Lâm Quân Hủy cũng không thể nói rõ vì sao, cô quay đầu lại mấy lần muốn nhìn bóng dáng kia ôm cô một ngày một đêm, thế nhưng bóng người chồng chất, Văn Tuấn lại kéo cô gấp gáp chạy đi, mắt thấy sắp lên ngựa rời khỏi, cô vẫn còn trì trệ bước chân: “Văn Tuấn!”

Người đằng trước nghe tiếng dừng lại, mang vẻ kỳ quái nhìn cô: “Lâm tiểu thư, mặc dù Văn Tuấn không phải người của Lâm hệ, nhưng lòng đối đãi với cô có trời trăng chứng giám, cô còn sợ gì sao?”

“Không phải.” Cô tất nhiên tin tưởng Văn Tuấn, thế nhưng bàn chân tựa như mang vòng khóa, lại không thể nào nhảy lên người ngựa, thoát khỏi nơi đẫm máu, trở về Lâm phủ làm thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé của cô, “Tôi…tôi…”

“Đừng nói nữa, lên ngựa đi!” Văn Tuấn đã xoay người lên ngựa, đưa tay duỗi tới trước mặt cô. Chỉ cần nắm lấy bàn tay này, cô có thể trở về cuộc sống lúc trước, vẽ xong bức tranh còn dang dở kia, còn có thẩm mỹ viện mỗi tuần, rượu đỏ… Nhưng mà, tại sao, tại sao cô chậm chạp không thể đưa tay cho anh ta?

“Lâm tiểu thư, đi thôi! Đại ca tôi đã căn dặn, cho dù thế nào, tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo, đích thân đưa cô về Lâm phủ.” Ngay cả Đại Khôn cũng khuyên cô.

Cô từ trong tay anh cứu ra một kì binh gần như hủy hoại toàn quân của anh, cô và anh trong lòng đều hiểu, dù cô tận lực thế nào cũng không thể ngăn lại lời kêu gọi đúng kỳ hạn của tử thần, nhưng anh vẫn thừa nhận ơn cứu mạng gượng ép này; anh luôn miệng đoạn tuyệt ân nghĩa với cô, tức đến đau đớn chẳng thể đè nén, thế mà vẫn nhớ lời hứa yêu cầu Đại Khôn đưa cô về nhà! Phí Hạo Nhiên, cái tên này lướt qua đáy lòng cô, một ngày một đêm lần đầu tiên khiến tâm can cô tan vỡ, “Không!” Cô hô mạnh một tiếng, “Tôi không đi!”

Lâm Quân Hủy ngẩng đầu, kiên định nói với Văn Tuấn: “Văn Tuấn, tôi không thể đi cùng anh, anh hãy bảo trọng, có duyên thì tới nhà tôi ăn sô cô la.” Nói xong, cô xoay người, thế mà chẳng có nửa phần lưu luyến.

“Đại Khôn, chúng ta mau đi xem Phí đại ca.” Đi trước như là con đường ngăn trở có bụi gai, quay đầu thế mà lại đi dễ hơn. Nghe vậy, Đại Khôn mừng đến muốn khóc, vội vàng đuổi theo.

Thấy Lâm Quân Hủy quay trở về, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, nhưng không thấy giải thích gì, cô thấy A Uy không đứng bên cạnh Phí Hạo Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Phí đại ca đâu rồi?”

“Anh ấy nói mệt quá, muốn ngủ một lúc, kêu mọi người đừng quấy rầy anh ấy.” A Uy đáp, “Chúng tôi đang nấu canh cá, tối nay cô đưa cho anh ấy đi.”

“Các anh mau chóng đi thu thập chút nhánh cây để nhóm lửa, sưởi ấm cho anh ấy, tôi đi xem trước.” Cô vừa nói vừa bước nhanh tới gần anh, chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt trong suốt, trong lòng Lâm Quân Hủy biết không ổn, cô vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng gọi, “Phí đại ca!”

Anh không hề phản ứng.

Lâm Quân Hủy vươn tay dò thử động mạnh ở cổ anh, cũng may, tuy rằng mỏng manh nhưng còn có mạch đập cánh tay, cô lại sờ sang trán anh, nóng đến mức suýt nữa kêu lên. Đừng hoảng loạn, phải bình tĩnh, cô nhiều lần nói với chính mình, định thần lại, sau khi ngồi bên cạnh anh thật lâu, cô kêu lên: “Đại Khôn, A Uy!”

Hai người tức thì đứng trước mặt cô.

“Tối nay phải đi đường đêm chạy về Trì Châu, được không?” Ngữ khí của cô không phải hỏi, rõ ràng chính là căn dặn.

“Được.” Hai người đồng thanh trả lời.

“A Uy, vết thương của Phí đại ca tuyệt đối không thể cưỡi ngựa nữa, anh đi sắp xếp người làm một cái cáng, nhất định phải rắn chắc. Đại Khôn, anh chia quân binh thành năm người một tổ.” Cô đánh giá số người, ngoại trừ ba người họ, vừa vặn sáu tổ, đủ rồi. “Ở đây để lại tổ thứ nhất, năm tổ còn lại đi trước, lấy giờ làm đơn vị, cứ một giờ để lại một tổ chờ tại chỗ tiếp ứng chúng ta, Đại Khôn đi cùng tôi, mọi người thay phiên nhau khiêng Phí đại ca vào thành. A Uy ở tổ cuối cùng, tôi tin vị trí của anh hẳn là Trì Châu, sau khi A Uy vào thành lập tức thông báo bệnh viện lớn nhất chuẩn bị nhân thủ mổ cho Phí đại ca, sắp xếp xe ở bìa rừng tiếp ứng.” Cô nhớ tới hồi ở Pháp đã có xe cấp cứu, không biết bệnh viện Trì Châu có không, mặc kệ thế nào, nắm bắt thời gian vào thành là tốt rồi.

A Uy cùng Đại Khôn suy nghĩ, quả nhiên là ý kiến hay, lập tức ngăn ngừa tập thể mệt mỏi lại vận dụng đầy đủ thời gian, dựa theo chủ ý của cô, trước khi trời sáng có thể khẳng định đưa Phí Hạo Nhiên tới bệnh viện. Hai người họ trao đổi ánh mắt, ngay sau đó làm theo biện pháp của cô.

Lâm Quân Hủy quay người lại, từ trong tầng tầng lớp lớp quân phục chạm vào bàn tay Phí Hạo Nhiên, nắm trong lòng bàn tay mình. Ơ, có cái gì đó ở trong tay anh? Cô lấy ra dưới ánh lửa nhìn thấy một chiếc khăn màu trắng rơi vào mi mắt, chiếc khăn của cô, người đàn ông này giữ lại chiếc khăn của cô! Hai dòng nước nóng đổ vào đáy mắt cô, cô dường như được rót vào sức lực nào đó, nắm chặt tay anh, thì thào: “Phí đại ca, anh nhất định phải sống sót, chỉ cần còn sống mới có cơ hội làm chuyện anh muốn làm.” Nói xong, cô không nhịn được khóc nức nở, vùi đầu trong tay anh, không nhìn thấy lông mi nhắm chặt của Phí Hạo Nhiên khẽ động đậy.

“Lâm tiểu thư, canh cá nấu xong rồi, cô xem…” Đại Khôn đang cầm bát sứ bị mẻ sang đây, đại ca hôn mê, cái bát sứ này lại lớn vậy, nếu không phải có Lâm tiểu thư, thật không hiểu anh làm sao mới có thể ăn hết. Trong lòng anh ta cười xấu xa, khuôn mặt lại nặng nề khẩn trương.

Quả nhiên, Lâm Quân Hủy nhìn cái bát sứ, lại nhìn sang Phí Hạo Nhiên, trên mặt dần dần ửng đỏ, cô vẫn nhận lấy: “Đại Khôn, anh…anh bảo mọi người đi xa một chút, đừng tới đây.”

Mùi canh trong bát bay ra, Lâm Quân Hủy ngửi ngửi, cô ngượng ngập mang theo nụ cười nói với Phí Hạo Nhiên: “Phí đại ca, A Hủy đút anh ăn canh được không? Anh mau tỉnh lại đi, nếu không chọc giận em rồi, lần sau em sẽ kêu Đại Khôn đút anh ăn.” Cô coi như anh đang tỉnh, coi anh cái gì cũng biết nói chuyện với anh như vậy, ý chí chiến thắng hoàn cảnh. Hồi trước thầy cô đã từng dạy: nhất định phải khiến người bệnh tin tưởng! Tin em có lòng tin, có năng lực cứu chữa cho họ, họ mới có thể lấy dũng khí muốn sống cùng em đấu tranh.

Nhẹ nhàng tựa như che chở một vật báu, Lâm Quân Hủy để đầu anh nằm trong lòng mình, miệng cô ngậm một ngụm nước canh, thơm ngon quá, khiến cho bụng cô kêu lên, cô đột nhiên nổi lên một ý nghĩ tinh nghịch, nuốt xuống ngụm canh này, cô nói với người trong lòng: “Phí đại ca, anh đói bụng không? A Hủy cũng đói bụng, lady first, anh có biết là ý gì không? Đó chính là A Hủy ăn trước, ngụm thứ hai mới là của anh.” Nói xong, cô bật cười khanh khách, có lẽ tác dụng tâm lý, thế mà lại thấy trên khuôn mặt Phí Hạo Nhiên tựa như cũng mang ý cười.

Từng có một lần kinh nghiệm, lần này Lâm Quân Hủy đút anh quen việc dễ làm, chẳng qua điểm khác là cô chỉ cần đưa bờ môi tới, đầu lưỡi bên kia lập tức vói ra, không chỉ mút hết canh trong miệng cô, còn tiến tới bắt lấy đầu lưỡi của cô, tìm kiếm thứ gì đó trong miệng cô. “Anh ấy khẳng định đói lắm rồi!” Lâm Quân Hủy khó khăn rút bờ môi về, cô xoa nhẹ trái tim đang đập loạn xạ trước ngực, sao lại thế này, chỉ là đút canh mà thôi, sao lại mệt đến mức như hết hơi sức, toàn thân như bị ngọn lửa đốt cháy, cơ thể ngược lại còn nóng hơn anh. Lâm Quân Hủy thật sự gõ hỏng đầu cũng không nghĩ thông. Thôi đi, mặc kệ vậy, mau chóng hành động chạy đua với thời gian.

“Đại Khôn, chuẩn bị cáng xong chưa?” Cô cao giọng hỏi.

“Xong rồi, bọn A Uy xuất phát trước rồi, chúng ta cũng chuẩn bị xong xuôi!” Trong bóng đêm Đại Khôn từ xa đáp lại một câu.

Cô nhờ ánh lửa nhìn khuôn mặt trắng bệch này, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi mơn trớn khuôn mặt anh, cô nghiêm túc nói: “Phí đại ca, em biết anh nghe được, anh hãy lấy lại tinh thần, nhất định phải kiên trì đến Trì Châu, A Hủy có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng không phải bây giờ, phải chờ vết thương anh lành rồi, sống sót đứng trước mặt em, rồi nghe em nói!”

Rừng cây đen kịt, ba người quân binh cầm đuốc đi về phía trước, không ngừng chém đứt nhánh cây cản trở, hai người quân binh nâng cán bước đi như bay, Đại Khôn nắm ngựa của Lâm Quân Hủy đang cưỡi thỉnh thoảng nhìn đồng hồ bỏ túi, năm người hợp thành hình ảnh kỳ lạ trong rừng già. Đến nỗi rất nhiều năm sau, khi Lâm Quân Hủy nhớ lại, cũng tin rằng đêm đó tất cả mọi người đều giống như cô, coi đêm đó là một đêm thần thánh tạo nên kỳ tích!

Quá trình dài dòng, gian nan, những gì còn lại đều là tất nhiên.

Vừa đến điểm hội hợp, Lâm Quân Hủy lao thẳng xuống ngựa, vọt tới cái cáng, vươn tay thử mạch, sau đó cô mệt mỏi ngồi xuống, lau mồ hôi, kêu quân binh đưa nước sang đây, tất nhiên không quên ra hiệu Đại Khôn bảo mọi người chạy tới một chỗ khác. Lúc đầu cô còn thử đưa ấm nước tới bên miệng anh để anh tự uống, sau khi phát hiện hoàn toàn không có khả năng, cô dứt khoát sảng khoái ngậm nước đút uống, lần này tới lần khác, Lâm Quân Hủy cảm thấy mình thế mà còn thích ngậm nước đút anh uống. Lay gọi anh nhiều lần vẫn không tỉnh, nhưng khi bờ môi đặt lên môi anh, lại có thể cảm giác được phản ứng của anh nhạy bén, đầu lưỡi anh không cần kêu gọi tự giác nhảy ra nhận nước từ trong miệng cô, lại vói vào miệng cô tìm thứ khác, mỗi lần cô đều phải dùng đầu lưỡi của mình ép anh trở về mới có thể thoát “miệng”, nhớ tới cô đều vừa tức giận vừa buồn cười.

Khi sắp đến tổ thứ ba thì Phí Hạo Nhiên tỉnh một lần, nghe thấy quân binh nói anh phát ra tiếng ư hừ, Lâm Quân Hủy vội gọi dừng bước, không đợi Đại Khôn đỡ liền xoay người xuống ngựa ngay nhào tới: “Phí đại ca!”

Bờ môi anh không chút màu máu mấp máy, ánh mắt thất thần hơi mở ra, sau khi cố gắng thấy rõ Lâm Quân Hủy, anh hỏi: “Em không đi?”

Lâm Quân Hủy kề sát lỗ tai đến trước môi anh, mới nghe anh nói ba chữ này. Trong nháy mắt, một lớp sương mù dày đặc biến hóa thành cơn mưa rơi đầy trên mặt cô, đáy lòng anh, “Thật tốt quá, anh rốt cuộc tỉnh lại rồi!” Người kia vừa khóc vừa kia, cọ cọ khuôn mặt tiều tụy của anh, khiến cho quân binh xung quanh cùng Đại Khôn đều đỏ mắt.

“Anh đừng ngủ, chúng ta sắp đến Trì Châu rồi, anh phải khỏe lại nghe em nói chuyện, anh nhất định phải kiên trì!” Lâm Quân Hủy nói năng lộn xộn còn vừa khóc vừa cười, sợ anh ngất xỉu nữa không nhớ được lời dặn của cô. Ngón tay mảnh khảnh lại mơn trớn khuôn mặt anh lần nữa, thật lâu sau vừa mới lấy lại tinh thần, cô thở dài, “Phí đại ca, râu của anh mọc dài ra rồi, vừa thô lại cứng, đâm trúng tay A Hủy đau lắm. Đợi tới Trì Châu rồi, em giúp anh cạo râu trước, cạo ra một Phí đại ca vừa trắng trẻo lại đẹp trai, khiến cho mỗi cô gái nhìn thấy Phí đại ca đều dừng lại hỏi: ‘anh trai nhà ai vậy, mặt mũi anh tuấn thế, có nơi chốn nào chưa?’ Đến lúc đó các cô gái ở Trì Châu gặp mặt anh câu đầu tiên sẽ hỏi: ‘anh biết Lâm Quân Hủy phải không? Chỉ có cô ấy mới có thể quen Phí đại ca!’”

Cô vừa trêu đùa vừa quan sát phản ứng của anh, quả nhiên ánh mắt người nọ bắt đầu trở nên sinh động, cũng có mấy phần ý cười nhàn nhạt, Lâm Quân Hủy mừng rỡ, thật tốt quá, chỉ cần anh còn ý chí muốn sống, tình hình sẽ khác biệt. Cô thân thiết mang theo hy vọng và tin tưởng nhìn anh lần nữa, rồi xoay người lên ngựa, cũng thúc giục mọi người: “Nắm bắt thời gian, chúng ta đi mau đi!”

Tốc độ mau chóng, chặng đường sáu giờ đồng hồ, bọn họ dùng chưa đến năm giờ đã tới nơi. Hiển nhiên cánh đồng thôn xá bao phủ trong tấm màn đen lờ mờ xuất hiện, Lâm Quân Hủy kích động, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, vọt tới phía trước.

“A Uy!” Nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng cạnh một chiếc xe lớn, Lâm Quân Hủy chỉ cảm thấy tâm trạng kích động, cô tự nhận tốc độ đã rất nhanh, không nghĩ tới nhóm A Uy tới đích đến sớm còn chuẩn bị xe xong xuôi. Phí Hạo Nhiên ơi Phí Hạo Nhiên, rốt cuộc anh là một người như thế nào, có thể khiến các quân binh dưới quyền liều mạng bảo vệ? Lâm Quân Hủy nở nụ cười, không biết cũng không sao, còn nhiều thời gian, nhất định dùng từ từ, từ từ hiểu biết rõ ràng.

Chẳng qua, hiện giờ cô quá mệt mỏi, mệt mỏi lắm! Cô nhảy xuống ngựa, lảo đảo đi tới cạnh cái cáng, dò thử động mạch cánh tay anh, sau đó cô mỉm cười, rồi ngủ thiếp đi trong lòng Phí Hạo Nhiên.
— QUẢNG CÁO —