Tiểu Tường Vi

Chương 13



Trước khi nội soi dạ dày, y tá cho cô uống một cốc nước gây tê, Kiều Vi uống xong, chỉ mới vài phút, từ cằm đến yến hầu liền mất cảm giác.

Mạch máu của cô không rõ, y tá tìm hơn nửa ngày mới cắm được kim tiêm gây mê vào, lúc này mới tháo dây buộc cao su.

"Được rồi, vào trong thôi."

Khi Kiều Vi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm bên ngoài phòng phẫu thuật.

Đèn dây tóc trên trần nhà khiến người ta chói mắt, trong không khí toàn mùi cồn và nước sát trùng.

Tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa hết, trước mắt Kiều Vi mơ hồ, cả người đờ đẫn, phải mất một lúc lâu mới có thể ngồi dậy, từng động tác đều rất chậm chạp.

"Kiều Vi, người nhà có đi cùng không?" Bác sĩ chẩn bệnh hỏi cô.

"Không có." Đầu cô lúc này không có cách nào chuyển động, sẽ chóng mặt, chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Cô gọi người nhà tới đi." Bác sĩ đóng nắp bút lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.

"Người nhà tạm thời không đến được, có gì bác sĩ cứ trực tiếp nói với tôi đi."

Tuy rằng miệng nói thế, nhưng tâm lý sợ hãi thế nào, chỉ có một mình Kiều Vi biết.

Tối qua cơn ác mộng đó như dấu hiệu, bên tai còn loáng thoáng lời hai bác sĩ khi nãy thảo luận.

Tay chân cô lạnh lẽo, cả người bị nỗi sợ vô hình bao vây.

Bác sĩ chần chờ, cuối cùng vẫn mở bệnh án, cầm bút chỉ lên X-quang cho cô xem.

Đèn huỳnh quang từ sau tấm phim xuyên thấu, trên đó là hình ảnh ổ bụng.

"Cô xem, u ở đây, ở đây, đều có." Bác sĩ đẩy tấm phim X-quang cho cô xem.

"Tôi xem không hiểu..." Kiều Vi theo bản năng ro rúm người, đẩy tấm phim trở về, "Bác sĩ cứ trực tiếp nói kết quả với tôi là được."

"Chẩn đoán của tôi là ung thư dạ dày."

Bác sĩ nói ra chỉ cần một giây, nhưng Kiều Vi nghe, phải mất nửa buổi mới phản ứng lại, đầu óc choáng váng, trước mắt trống rỗng.

Hơn nửa ngày sau cô mới tìm lại giọng nói của mình, lặp lại chẩn đoán lần nữa.

"Ung thư dạ dày?"

Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp như vậy, nhưng khoảnh khắc nhìn gương mặt trắng bệch của Kiều Vi, vẫn phải bổ sung một câu: "Đương nhiên, còn cần kết quả sinh thiết để chẩn đoán xác định, trước đó, không ai dám khẳng định 100%."

Vậy thì là 99% khả năng.

Kiều Vi cứng đờ một lúc lâu, dưới chân mềm nhũn, lơ lửng như đạp lên mây. Trong nháy mắt đó, cô thậm chí nghi ngờ có phải bản thân vẫn còn gây mê chưa tỉnh, tất cả chẳng qua chỉ là giấc mơ hay không.

Cô nghĩ như vậy, ánh mắt dường như sáng lại một chút, vẫn nhìn chằm chằm vào bác sĩ: "Có phải chẩn đoán sai rồi không? Tôi sao có thể..."

"Nếu cô lo bệnh viện chúng tôi khám sai, có thể tới bệnh viện khác kiểm tra lại."

Nhưng nơi cô tới rõ ràng là bệnh viện tốt nhất thành phố G.

"Cô đừng bi quan như vậy." Bác sĩ khuyên, "Tôi đã từng gặp bệnh nhân được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối nhưng vẫn có thể sống thêm mười năm, cô còn trẻ, phải có niềm tin vào bản thân mình."

"Nếu không có trục trặc gì, ba ngày nữa sẽ có kết quả, thứ tư cô tới, đến lúc đó tôi lại cho cô làm PET-CT (1)."

(1) PET-CT: y học hạt nhân, dùng trong chẩn đoán ung thư.

"Phải chuẩn bị nhập viện bất cứ lúc nào."

OoOoO

Ánh đèn bệnh viện thê lương tới thấm vào lòng người.

Kiều Vi không biết mình rời khỏi phòng khám như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc có lúc tỉnh táo, có lúc mơ hồ, trên đường vô tình đụng trúng ai cũng hồn nhiên không biết.

Cô chưa bao giờ có thời điểm mất lịch sự như vậy.

Đi thật lâu, tới khi nhìn thấy ánh mặt trời, Kiều Vi mới bừng tỉnh, đây không phải là cơn ác mộng có thể tỉnh lại.

Vừa rồi từ thái độ của nhóm bác sĩ, tình hình của cô có lẽ không lạc quan lắm.

Kiều Vi mê mang, quay lại muốn vào bệnh viện, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhất thời lại không có dũng khí vào trong.

Thế giới của cô, khoảnh khắc ra khỏi bệnh viện dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Đi vài bước, hai chân cô mềm nhũn, tùy ý ngồi ở một ghế dài ven đường bệnh viện, cố gắng bình tĩnh chải chuốt mọi suy nghĩ, lại phát hiện dù thế nào cũng không làm được.

Ánh mặt trời hôm nay không hề ấm áp, cô phát hiện cả người mình đang run rẩy, tay cũng vậy, trên người cũng thế.

Trong lồng ngực luôn có một âm thanh không ngừng chất vấn.

Sao có thể?

Vì sao lại là cô?

Vì sao cố tình lại là cô?

Cô vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay, cô còn bao nhiêu nguyện vọng chưa thực hiện được, chẳng lẽ tất cả những gì đã nỗ lực đều hóa thành công dã tràng sao?

Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, sống hơn hai mươi năm bản thân chưa từng làm chuyện xấu, vì sao bệnh tật nghe có vẻ xa xôi như vậy lại tới tìm cô?

Cô có thể nghe được khớp hàm mình phát ra tiếng run nhỏ, chỉ có thể nắm chặt áo khoác lại.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cả người Kiều Vi tê rần, cô mới từ trong hoảng hốt nghe thấy tiếng động trong túi.

Là di động của cô đổ chuông.

Lấy ra xem, bên trên thông báo năm cuộc gọi nhỡ, đều là dãy số lạ.

Chẳng lẽ có việc gấp sao? Kiều Vi nghĩ.

Nhưng có việc gấp gì khiến cô tuyệt vọng hơn bệnh nan y mình mắc phải?

Nắm chặt di động, di động lần nữa đổ chuông, vẫn là dãy số đó.

Cô nghe máy.

"Alo?" Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Vi mới phát hiện giọng mình khàn khàn đến thế nào, "Tôi là Kiều Vi."

Có lẽ do buổi sáng làm nội soi dạ dày, cổ họng bây giờ vẫn bỏng rát.

"Bị sao thế hả? Gọi lâu như vậy mới bắt máy là sao?"

Giọng bên kia nghe qua rất không vui.

"Có việc gì không?" Kiều Vi thất thần cúi đầu đáp, cố gắng để giọng của mình nghe thật tự nhiên.

"Phí bồi thường hôm đó đã gửi cho em, em nhìn xem."

Kiều Vi nhanh chóng nhận ra giọng của đối phương.

Cậu ấm này nói chuyện có vẻ trầm thấp dễ nghe, nhưng trong giọng điệu ngọt xớt lại có vẻ cà lơ phất phơ.

"Tôi biết rồi."

Cô gật đầu, cúp máy.

Di động bỏ vào túi áo khoác chưa đến hai giây, di động lại đổ chuông.

"Chỉ có một câu này? Không còn gì khác muốn nói với tôi à?" Hoắc Hào Chi có hơi hoài nghi.

Bệnh hoạn!

Lần này Kiều Vi không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Đối phương dường như sớm đã đoán được, trong nháy mắt cô cúp máy, ngoan cố gọi lại.

"Anh rốt cuộc định dây dưa đến khi nào hả!"

Kiều Vi tức giận, cho dù là lúc này cũng không thể để cô yên tĩnh một lúc sao?

Đối phương sửng sốt nửa ngày, dường như không dám tin Kiều Vi thật sự sẽ nổi giận, sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói: "Tôi chỉ muốn nói là... Em ngẩng đầu xem."

Kiều Vi cầm điện thoại ngẩng đầu, nhìn qua bên đường đối diện.

Hoắc Hào Chi mặc áo khoác bomber, mặt mày tuấn tú, tay bỏ trong túi quần.

Đèn xanh dành cho lối đi bộ sáng lên, anh xen lẫn trong dòng người, từng bước tới gần.

"Tôi đứng ở đây đã mười phút, đến bây giờ em mới thấy tôi." Anh không hài lòng mà lên án.

"Anh cảm thấy tôi vì sao phải chú ý tới người râu ria?"

Hoắc Hào Chi nhàm chán, đá văng hòn đá trên đường nhựa văng tới bậc thang bên kia.

"Phí sửa chữa đã bồi thường cho em, phí chữa bệnh khi nào mới trả lại cho tôi."