Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Đóa Hoa Hạnh Phúc

Chương 5: Vì lợi ích của ai...? (1)



"Nezuko à, cẩn thận, không thì lại bước vào đấy!"

 

"........"

Có một vũng nước ở dưới chân họ. Zenitsu đưa tay ra và Nezuko nắm chặt lấy tay cậu.

(Uwah, tay gì mà mềm mại thế... Mình đang nắm tay Nezuko!!! Mình thực sự đang nắm tay em ấy!! Tuyệt dzời!!)

Một biểu cảm đáng yêu trên gương mặt của Zenitsu trong lúc cậu đang nắm bàn tay mềm mại của Nezuko, cậu tậm hưởng cảm giác vui sướng, hạnh phúc tràn đầy bên trong mình.

Vì cậu đã hoàn thành huấn luyện nghiêm ngặt về duy trì hơi thở và bán tập trung hơi thở, nên khoảng thời gian ngắn mà tản bộ cùng Nezuko dưới ánh trăng sáng, làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.

Ngoài ra, cậu ấy chỉ dám đưa Nezuko ra ngoài khi có sự cho phép của anh trai Nezuko - Tanjirou và cũng như chủ gia viên - chị Shinobu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, mọi vật tồn tại trên thế gian này trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Ngay cả mặt trăng đang lửng lơ trên trời cao như cũng đang chúc cho hai đứa se duyên vậy.

" Được rồi, chúng mình sắp sửa đến nơi nhiều những hoa lắm! Em đã đến đó chưa? À, ở đó còn rất nhiều hoa trắng nữa. Khi đến đó, anh sẽ làm cho em một vòng hoa thật lớn, được chứ?"

Zenitsu vừa nói vừa đỏ mặt.

Nezuko ngước nhìn lên, cắn vào thanh tre bịt miệng, nhìn vào Zenitsu rồi gật đầu với chiếc cằm thanh tú của cô.

Nhìn thấy vẻ ngoài đầy đáng yêu đó, Zenitsu xúc động nghĩ :

" Ah~... Thật may mắn khi mình vẫn còn sống mà. Thật may khi mình không bị biến thành nhện"

" Lại đây nào, Nezuko!! Chúng ta tới nơi rồi!!"

"!!"

Đến một cánh đồng không quá xa Trang viên Hồ Điệp, nét mặt của Nezuko sáng bừng lên.

Cánh đồng hiện lên đầy những bông hoa đã nở rộ, ngay cả Zenitsu, là một đứa con trai, cũng không khỏi ngỡ ngàng trước khung cảnh tuyệt đẹp này. Có thể tưởng tượng được Nezuko, người đang ở tuổi thanh xuân, sẽ cảm thấy như thế nào.

Nezuko hào hứng nhìn cảnh vật xung quanh dưới ánh trăng mờ ảo và Zenitsu mỉm cười khi nhìn thấy khung cảnh như vậy. Cậu bắt đầu hái những bông hoa trắng và làm vòng hoa như đã hứa. Cậu muốn được hái càng nhiều càng tốt để có thể làm được vòng hoa cho em ý nhiều nhất có thể .

( Mình có vẻ đã thành thạo cái việc này..... từ lâu lắm rồi)

Mái tóc đen dài, bóng mượt của Nezuko chắc chắn rất phù hợp với cái vòng hoa này.

( Mình sẽ làm một cái toàn là bông trắng và sau đó sẽ cài nhiều bông hoa khác vào. Như vậy thì vòng hoa sẽ rực rỡ hơn nhiều)

Nghĩ được một lúc, Zenitsu mở miệng ra hỏi:

" Nè! Nezuko ơi. Bông hoa nào mà bé Nezuko thấy th-..."

Mới nói được nửa chừng thì đột nhiên cậu im lặng.

". ….—-”

Bông hoa màu vàng đang lặng lẽ nở giữa rừng hoa màu trắng, và kí ức mờ nhạt của Zenitsu bỗng ùa về.

( Bông hoa này là...)

Đó là một câu chuyện đầy sự cố trước khi cậu gặp Tanjirou và Inosuke.

Lúc đó cậu vẫn đang được huấn luyện, dạy bảo bởi một vị Cựu Trụ cột

*

" Được rồi,...... Cuối cùng thì mình đã thoát khỏi ông rồi!"

Cậu núp sau một thân cây lớn và  căng mắt quan sát xung quanh, rồi thở phào nhẹ nhõm.

" Chắc hẳn ông sẽ tức điên lên cho coi đây~"

Mặc dù cậu có cảm thấy chút tội lỗi, nhưng cậu không thể chịu đựng được nữa.

Đây không phải là một thú vui hay là trò chơi, cậu chắc chắn sẽ "đi đời nhà ma".

" Người gieo mầm" cho Zenitsu chính là một ông lão đầy nghị lực - Kawajima Jigoro.

" Con không thể chết vì mấy cái thứ này được!"

Mặc dù đó là điều mà ông luôn luôn nói với cậu, nhưng cảm tưởng lần sau chắc chắn chính là ngày giỗ của Zenitsu.

Nó không phải là cái thứ để lại hậu quả giống như tóc cậu bị chuyển sang màu vàng sau khi bị sét đánh.

( Ông ơi, con xin lỗi... Nhưng mà thực lực của con chỉ đến đây được thôi.... Hãy quên  con đi- Thực ra thì đây không phải là suy nghĩ thật của con.... Nếu ông có thể lo lắng cho con cả đời, thì con rất vui - Con thực sự xin lỗi ông về điều này.... Con yêu ông nhất trên đời... Nhưng mà con không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.)

Xin lỗi thầm sư phụ từ đáy lòng, Zenitsu vội vã lên đường. Cậu mong chỉ xuống được chân núi trước khi mặt trời lặn. Mặt trời đang bắt đầu lặn dần xuống phía Tây.

Sau khi đặt chân đến một ngôi làng, cậu sẽ đến thưởng thức món bánh hấp thơm ngon của họ.

Sau đó cậu sẽ tận hưởng vẻ đẹp của các cô gái trẻ đẹp đi trên các đường phố.

Ngoài ra thì cậu không còn phải tập luyện vào nửa đêm nữa, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon lành.

Xem một bộ phim cũng là một ý tưởng không tồi.

Với những suy nghĩ đó trong đầu, Zenitsu nhảy chân sáo vui vẻ đi xuống núi. Tuy nhiên gần đến chân núi, cậu đột nhiên dừng lại.

Với thính giác cực kì nhạy của mình, cậu nghe thấy có tiếng khóc đầy đau đớn của một cô gái.

" Ồ không! Ở đây có một cô gái đang khóc!"

Như thể đã trở thành một người khác, Zenitsu đột nhiên cao hứng, cậu gạt hết lá cây sang một bên, băng qua suối và chạy với tốc độ ánh sáng đáng kinh ngạc, đến nơi phát ra tiếng khóc.

Một cô gái mặc bộ kimono trắng và đang ngồi khóc giữa bụi cây.

" Eh.... Cô có sao không?! Cô cảm thấy không khỏe ở đâu à?!"

"……Eee……”

Khi Zenitsu bắt chuyện với cô, cô gái hoảng sợ, giật bắn mình.

Cô gái lo lắng quay đầu lại, hạ thấp vai xuống, như thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nhìn thấy Zenitsu. Rồi cô lại bật khóc.

"…………….Uuu, Uu………………”

" Xin- xin lỗi?! Tôi làm cô sợ à?! Ể, cô thực sự có ổn không đó?! Cô có bị thương ở đâu không? "

Dưới những câu hỏi dồn dập của Zenitsu, cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Hai đôi mắt họ tình cờ chạm vào nhau-

Lông mi của cô gái thấm đẫm bằng nước mắt dài và chúng đẹp đến mức ngay cả hoa cũng ghen tị.

(Hwagh…..!!)

Zenitsu cảm thấy như có một mũi tên xuyên thẳng vào tim mình và cậu nắm chặt vào ngực cậu trong vô thức.

Tất nhiên đó chính là mũi tên của thần tình yêu.

Có lẽ do từ nhỏ không có bố mẹ nên cậu không cảm nhận được hơi ấm của gia đình cho đến khi cậu lớn lên -? Cậu khao khát có được tình yêu hơn bao người khác và luôn dễ dãi sa vào chúng.

Zenitsu hoàn toàn bị hạ gục bởi đôi mi ướt đẫm của một cô gái trước mặt cậu.

Cậu trở nên mất kiểm soát, bất kể thế nào, cậu muốn ngăn cô không được khóc

" Um, nếu... yo, nếu cô không phiền, cô có thể nói cho tôi biết lí do tại sao cô lại khóc? Tôi sẽ giúp cô.....!"

"………..”

" Tên tôi là Agatsuma Zenitsu, là một người đang học kiếm đạo từ " sư phụ" Jii-chan " ( ý nói đến ông đó)

" K- kiếm..... đạo?"

Bên đối phương cảm thấy lo lắng khi cô ấy không biết cậu ta là ai. Nhận thấy được điều này, Zenitsu đã tự giới thiệu bản thân trước và " âm thanh " của cô gái bắt đầu thay đổi

Đó là" âm thanh" mà cậu đang mong ngóng đến

Âm thanh như tìm thấy được một tia sáng nhỏ khi một người nào đó đang bên bờ tuyệt vọng

Zenitsu nhận ra rằng mình chính là niềm hi vọng của cô gái khiến cậu rất vui, cậu cao giọng lên

" Eh? Không sao đâu, cô cứ nói đi. Cô có muốn nói chuyện với tôi không?"

Cô gái ngừng khóc sau khi nghe được câu hỏi bất thình lình một cách rụt rè.

"...... Tên tôi là Sayuri"

Cô run rẩy nói tên cho cậu

 

" Tôi sống ở ngôi làng bên cạnh, nơi đầy những hoa tử đẳng, cùng với mẹ và bố dượng và hai chị em gái"

" Tôi biết rồi. Vậy ra tên cô là Sayuri. Thật là một cái tên thật dễ thương. Cô làm gì mà hôm nay lại đi lên núi vậy? Với lại cô còn đang mặc bộ kimono trắng trông rất khó di chuyển nữa.."

Sau khi biết được tên của cô gái, Zenitsu xua tay trong khi vẫn đang hỏi cô gái, tuy nhiên cô lại nhíu mày buồn bã

" Thật ra, vài ngày trước, bố dượng của tôi gặp phải một con quỷ trên ngọn núi này. Mặc dù lần đó ông ấy đã may mắn trốn thoát, nhưng ông ta lại hứa sẽ mang một đứa con gái dâng lên cho nó"

" Ehh?! Ông ta dâng hiến Sayuri cho một con quỷ?! Cái quái gì thế?! Chả phải như thế là quá đáng lắm hay sao?! "

" Chuyện này không thể nào giúp được.... Nếu không có bố dượng ở bên cạnh, thì mẹ cũng như các chị em tôi không thể nào mà sống được. "

"......... "

Cô gái hạ mi mắt xuống, những giọt nước mắt đọng ở trên mi từ từ lăn xuống dưới cằm

Mái tóc đen nhánh của cô được buộc cao sau gáy của cô thật quá sức dễ thương, không thể so sánh với một thứ gì trên thế giới này

Đối mặt với cô gái đáng thương này, Zenitsu vứt hết mọi lo lắng lo âu trong đầu cậu và nói lớn:

" Tôi sẽ giúp cô!"

*

" Tôi sẽ cải trang thành Sayuri và đi tìm con quỷ đó. Trong chớp mắt sẽ kết liễu nó! Sayuri, cô có thể đợi tôi ở chân núi."

Khi Zenitsu đi trên con đường lên núi đầy mập mờ, cậu hối hận khi lại buột miệng ra mấy lời nói như vậy

Mặc dù cậu đang mặc bộ kimono trắng để ngụy trang thành Sayuri, nhưng chiếc áo nó dài quá khổ, như thể cậu sẽ vấp ngã bất cứ lúc nào. Hơn nữa lại còn phải giấu kiếm sau lưng nên việc di chuyển càng trở nên khó khăn

Ngoài ra Zenitsu còn phải chiến đấu với quỷ nữa khiến cậu càng thêm sợ hãi

( Không! Điều này bất khả thi! Đúng chứ?)

( Từ khi nào mà mình có thể tiêu diệt quỷ một mình vậy?!)

( Ý mình là như thế nào mà lại " trong chớp mắt"?! Trong chớp mắt?!?)

( Mình nên làm gì đây?)

( Có lẽ mình nên quay lại, cúi đầu xuống xin lỗi ông và nhờ ông đi cùng mình....)

( Nhưng... không còn thời gian nữa...)

( Ah- Mình chết mất...... Mình sẽ bị làm thịt mất!!!)

Lý trí của Zenitsu không ngừng than vãn.

Cậu ta thực sự chỉ muốn hét toáng lên mà không quan tâm tới lòng tự trọng của mình và thoát khỏi nơi này với toàn bộ tốc lực.

Nhưng mặt khác, cậu cũng biết rằng chỉ có cậu mới có thể mới ngăn được nước mắt của cô gái dễ thương ấy.

( Sayuri.... Cô ấy dường như rất vui vì điều này)

Khi Zenitsu nói rằng cậu ta sẽ đi diệt trừ quỷ, nước mắt của Sayuri không ngừng trào ra và cô khóc bằng cả tấm lòng

Mặc dù âm thanh đầy tươi sáng đó tượng trưng cho niềm hy vọng cũng như niềm vui trở nên lớn mạnh hơn, nhưng sâu trong đó là cả cảm giác đầy tội lỗi, xấu hổ cũng như sự hoang mang, bối rối.

Điều đó đã đi ngược lại với lương tâm của cô khi đẩy Zenitsu, một người xa lạ, vào trong đống lửa do gia đình mình gây nên.

Đó là một âm thanh đầy phức tạp và đau lòng.

( Cô ấy quả thật là một người rất tử tế)

Khi hai người chuẩn bị chia tay, Sayuri nắm lấy đôi bàn tay của Zenitsu với hai dòng nước mắt chảy dài và dặn cậu rằng phải quay trở về an toàn. Trong khoảnh khắc đó, Zenitsu nhớ mãi câu nói run rẩy ấy.

Mặc dù người cha dượng không muốn hiến tế cô, người không cùng huyết thống với cô, cũng như mẹ ruột không có ý định ngăn cản ông ấy lại, Sayuri không bao giờ đổ lỗi cho hai người họ.

Vì thế mà Zenitsu càng muốn được giúp cô ấy nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, ngay cả khi cậu có tình cảm mãnh liệt và dũng khí với cô gái, cậu vẫn không thể vượt qua nỗi sợ phải đối mặt với quỷ. Trên đường đi đến nơi mà bố dượng và con quỷ hẹn nhau, đã có nhiều lần Zenitsu muốn bỏ chạy, nhưng cậu đã tự thuyết phục bản thân mình tiến lên một cách đầy khó khăn.

Hôm đó là ngày trăng khuyết

Zenitsu ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng lưỡi liềm qua khoảng trống giữa những tán cây, cậu lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

( Mình mong nó là một con quỷ tép riu )

Tại thời điểm này...... -

-- Âm thanh của quỷ vọng lại

"Ee……….—–”

Zenitsu cố gắng hết sức để không cho tiếng thét của mình buột ra khỏi miệng.

Đó là âm thanh của một sinh vật nào đó đang mong chờ con mồi của mình đến, nóng lòng được ngấu nghiến được miếng thịt mềm và mọng nước. Nghe có vẻ đầy lòng tham lam và tàn nhẫn.

Toàn bộ cơ thể của Zenitsu chìm trong sợ hãi, run rẩy, cậu ta dừng bước.

Cậu không thể bước tiếp, dù có cố gắng đến mấy thì cậu không thể tiếp tục dù chỉ một bước.

Zenitsu nín thở và đứng bất động giữa ngọn núi tối tăm, một con quỷ to lớn xuất hiện từ sâu trong bụi cỏ um tùm. Con quỷ đó có hình thù kì dị, nó có ba cánh tay siêu khổng lồ mọc ra từ lưng, mỗi cánh tay lại cầm ba cái liềm cũng to không kém. Nó có cái miệng lớn kéo dài đến tai đầy những máu và bên trên khoang miệng là sáu con mắt nhỏ bé dữ tợn lóe sáng trong màn đêm.

( Tệ thật rồi.... Mình chết chắc rồi... Sayuri..... Tôi xin lỗi)

Nhìn thấy ngoại hình kì dị và to lớn cảm giác như chạm đến cả đám mây của con quỷ, Zenitsu vô cùng kinh hãi, hai hàm răng cậu run lầm cập

Haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa, haa- Zenitsu quên béng mất hình tượng một người con gái đáng lẽ phải giữ, thì cậu lại thở hổn hển

" Ngươi chính là đứa con gái út của cái ông già đó phải không?"

Con quỷ hỏi với giọng khàn đặc.

Trong nháy mắt, tim của Zenitsu như muốn nhảy dựng lên họng. Cậu chỉ kịp kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng và trả lời :

" Vâ.. Vâ vâ vâ.... vâng-!"

Nhưng cậu không thể làm cho mình phát âm một cách tự nhiên được

" Tên, tên..tên...tên tôi..là..là Zen..ko... "

Sau khi liếc nhìn Zenitsu-

" Cái ông già khốn nạn đó! Hắn nói dối ta là chỉ để bảo vệ mạng sống của hắn. Làm thế nào mà con ả xấu xí này lại là người xinh đẹp nhất trong cái làng này chứ?"

Con quỷ tặc lưỡi, giận dữ

Để ngụy trang thành Sayuri, Zenitsu buộc tóc lên vừa đủ. Sau đó cậu ta nghiền nát một số cánh hoa đỏ để lấy nước ép của chúng mà trang điểm. Dù thì, rốt cuộc cậu ta chỉ là trai giả gái mà thôi.

Có kha khá nhiều con quỷ đi săn lùng các cô gái trẻ đẹp, chắc hẳn con này lại có gu của riêng nó. Nó tiến lên với sự thất vọng tràn trề do sự hy vọng của nó bị tan vỡ và bắt đầu thiếu kiên nhẫn

Zenitsu run lên như cầy sấy

"Dù sao đi chăng nữa thì ta cũng sẽ giết và ăn thịt ngươi trước. Rồi khi mùa hoa thay đổi, những bông hoa tử đẳng đáng ghét đó sẽ héo rụng hết. Lúc đó ta sẽ ăn thịt bà vợ và hai đứa con gái trước mặt hắn. Đó là hình phạt của hắn vì dám lừa ta"

Con quỷ lau nước dãi và đe dọa nói.

Giọng nói của hắn đầy những hiểm độc.

Cái giọng khàn đặc khát máu đó lạnh đến mức không còn cảm nhận được chút hơi ấm nào nữa.

Con quỷ kiêu ngạo bắt đầu hạ giọng:

" Đầu tiên, tao sẽ dùng liềm để móc mắt nhà ngươi ra. Tiếp theo, tao sẽ rút lưỡi của ngươi ra. Sau đó-"

" Eeya……………………………………………—”

Bởi vì quá sợ hãi, Zenitsu cuối cùng chẳng thể nghĩ được gì nữa

Âm thanh của một mối đe dọa cứ văng vẳng trong đầu cậu và cứ như thế, như thể bóng tối nuốt chửng cả cậu