Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 4: Thầy tế đền Mozutobi



Làng Thập Ngũ Dạ vốn là nơi xe cộ không thể vào được, nên khi cảnh sát với các trang thiết bị leo núi tới nơi thì trời cũng đã xế chiều. Sau khi đến, cảnh sát bắt đầu nghe Haji vẫn đang run rẩy kể lại sự tình.

- Là bà già đó, là bà ta! Bà ta đã giết cậu ấy! Bà ta đã nói sẽ không tha cho chúng tôi!

Yayoi vừa bám theo chiếc cáng đặt thi thể Okada đang được cảnh sát khiêng đi vừa khóc nức nở. Thợ quay phim Maeda ôm lấy Yayoi đang nức nở và dỗ dành cô.

Đúng lúc đó, một chiếc xe 4WD từ đâu lao tới, đột ngột thắng gấp. Từ trong xe hai người con trai và một người con gái đều tầm hai mươi mấy tuổi gương mặt lo lắng bước xuống.

- Bố ơi, bố có sao không? – Người trông trẻ nhất mặc một chiếc áo khoác da lòe loẹt thêu hình bộ xương, hướng đến ông Wakura hỏi.

- Ô, Ryoji hả? Lão đây vẫn ổn. – Ông dùng bàn tay thô dày tự đập vào ngực mình.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Con đợi mãi không thấy mọi người về nên đã gọi điện cho Misa, nghe em ấy kể là có người chết. Đúng là giật mình! – Cô gái mắt xếch dáng vẻ khó tính nheo mắt hỏi ông Wakura bằng thứ giọng cao the thé.

- Mọi người cũng không hiểu chuyện ra sao nữa chị Kotomi ạ. Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên rất nhiều chim từ đâu bay tới, rồi thì có tiếng chim bách thanh vang lên. Sau đó anh trợ lý đạo diễn của đài truyền hình đã… - Misa chỉ vào cành cây vẫn còn dính m.áu và nói.

- Trời, chỗ đó có người bị cắm vào sao? – Anh chàng trông nghiêm nghị đeo kính cận tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi Misa.

- Đúng thế đấy anh Youichi. – Misa nói như sắp khóc.

- Nhảm nhí, làm gì có chuyện người bị cắm lên đó theo kiểu phơi mồi của chim bách thanh được?! – Youichi nói như muốn phản bác Misa.

- Em nói sự thật mà! – Misa cãi.

- Chuyện đó có thể nào… - Theo lời Misa, Youichi không thốt được lời nào mà chỉ lặng lẽ nhìn lên cành cây vẫn đang rỉ m.áu.

- Những anh chị này là con của bác Wakura ạ? – Shinichi hỏi ông Wakura.

- À, đúng vậy. Con bác đấy, tính từ trên xuống lần lượt là Youichi, Kotomi rồi đến Ryoji. Còn c.ậu bé bên này, trông thì nhỏ vậy thôi nhưng là thám tử nổi tiếng đấy. – Ông Wakura giới thiệu Shinichi với các con.

Bà người trẻ tuổi nhìn Shinichi, trên gương mặt của Youichi toát lên vẻ ngờ vực, nhưng tất cả đều hơi cúi đầu xuống.

- Nhưng mà, mấy đứa thấy bố không sao chắc thất vọng lắm nhỉ? – Ông Wakura cười khùng khục mỉa mai nói.

- Bố nói gì vậy?! – Youichi tức giận nói.

Đôi mắt xếch của Kotomi càng trờ nên xếch hơn.

- Cậu thám tử này, bố tôi có ảo tưởng là một đứa trong đám chúng tôi có ý định giết ông đấy. – Ryoji trẻ tuổi tỏ vẻ giễu cợt giải thích với Shinichi.

- Sao cơ, trong các con của bác… - Nghe vậy không chỉ Shinichi mà cả Ran, Sonoko lẫn bà Eri đều sửng sốt.

- À à, đúng là thế đấy. – Ông Wakura khẳng định chắc nịch.

- Bố thôi đi ạ! – Misa tỏ vẻ buồn bã ngắt lời ông Wakura.

Lúc đó, gương mặt ông Wakura đột nhiên trở nên trắng bệch. Ông đưa tay ôm lấy ngực và khuỵu một bên gối xuống đất.

- Bố ơi, bố có sao không? – Misa vội vàng chạy lại.

- Không… không sao… - Misa định đỡ bố dậy th.ì ông Wakura đã gạt tay cô ra.

Đúng lúc đó…

- Thưa ông Wakura, cảnh sát muốn hỏi chuyện ông. – Haji đang nói chuyện với người đàn ông mặc đồ cảnh sát thì cúi đầu tỏ vẻ có lỗi, cậu gọi lớn.

Wakura khó khăn đứng dậy thở một hơi, ông vừa ôm ngực vừa chậm chạp lết tới chỗ cảnh sát.

Shinichi chăm chú quan sát mấy người nhà Wakura nóichuyện với nhau.

- Ô kìa, cậu Kudo đúng không?

Đột nhiên một tiếng nói lớn vang lên gọi tên Shinichi.

- A, bác Megure Trưởng Sở Cảnh sát!

Ông Megure Juzo thân hình mập mạp từ trong rừng nhanh nhẹn bước tới.

- Tại sao cháu lại ở đây? – Megure tròn mắt ngạc nhiên vì ông không ngờ lại nhìn thấy nsc.

- Cháu được một người bạn mời tới ngôi biệt thự trong làng này. Còn bác, sao bác lại ở đây?

- Bác đang tập huấn ở đây. Nội dung tập huấn giả định rằng sẽ có tên tội phạm nguy hiểm chạy trốn lên núi. Nhưng sau đó thì lại có vụ giết người xảy ra thật nên cảnh sát vùng này nhờ bác tới giúp điều tra, đúng là một công đôi việc.

- Ra là vậy.

Hai bác cháu đang nói chuyện thì tiếng nói run rẩy của bà lão lúc nãy lại vang lên bên tai:

- Đây chính là lời nguyền của Thần Chim!

Ông Megure tỏ vẻ sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng nói, ông thấy bà lão nói như đang cãi nhau với cảnh sát.

- Bà lão mặc đồ trắng kia là ai vậy?

- Có lẽ là thầy tế của ngôi đền này ạ.

- Thầy tế? Trông bà ấy không giống thầy tế mà có vẻ như mụ phù thủy ấy… - Ông Megure vừa nhìn khuôn mặt bà lão vừa nói vẻ nghi hoặc.

- Xin bà hãy bình tĩnh lại. – Anh cảnh sát cố gắng xoa dịu bà lão, nhưng vô ích.

- Anh bảo tôi bình tĩnh làm sao được? Tôi đảm đương lễ hội ba trăm năm tổ chức một lần, vậy mà cái đám người nhà Wakura với mấy đứa phóng viên đài truyền hình cứ đòi điều tra rồi thu thập tài liệu nọ kia, làm mấy trò mèo bừa bãi khiến cho Thần Chim nổi giận! – Bà lão chẳng buồn nghe lời khuyên của anh cảnh sát mà vẫn đứng nói oang oang.

- Thầy tế nói đúng đấy!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Dân làng cũng hùa theo lời nói của bà lão mà nhao nhao lên.

- Có vẻ ngôi làng này vẫn còn giữ nhiều phong tục tấp quán cũ nhỉ?

- Vâng. – Shinichi đồng ý với ông Megure.

- Kiểu này có vẻ khó mà tiến hành điều tra đây, nhưng đành chịu… - Megure lẩm bẩm tỏ thái độ, ông bước đến trước mặt bà lão cùng đám dân làng mặc đồ bảo hộ lao động.

- Mọi người nghe đây, chúng tôi phải đưa tử thi đến thành phố dưới chân núi để khám nghiệm. Ngày mai chúng tôi sẽ lần lượt hỏi cung từng người một, nên mong mọi người tuyệt đối không ra khỏi làng. Thêm nữa chúng tôi cần giữa nguyên hiện trường, nên mong mọi người tuyệt đối không vào khu vực cấm. – Megure nghiêm mặt vừa nói vừa chỉ hiện trường được bao bốn phía bởi băng dính màu vàng.

- Sẽ bị phạt đấy! Đừng có dính mấy thứ bẩn thỉu vào cây của thần linh! – Bà lão nổi giận quát ông Megure, nước bọt bắn cả ra.

- Chết chết, bà Tomi, vị đây là cảnh sát trưởng tài giỏi của Sở Cảnh sát đấy ạ. – Haji vội vã ngắt lời bà lão.

- Đồ ngốc, trên đời này còn có ai tài giỏi hơn thần linh hả? – Bà lão chẳng kiêng nể gì mà oang oang nói tiếp. – Thôi, việc ở đây ta giao cho cậu đó. Ta mà ở đây thì chỉ gây kích động hơn thôi.

- Vâng, cháu biết. – Haji vừa cố gắng kìm *** bà lão vừa trả lời.

- Thôi chào Shinichi nhé, bây giờ bác phải đi xem xét tử thi đây. – Ông Megure vừa nói vừa vẫy tay, rồi ông cùng các nhân viên của Sở Cảnh sát vội vã rời đi như thể muốn bỏ chạy. Còn lại Shinichi, cậu quan sát hiện trường lại một lần nữa.

- A… - Shinichi nhìn thấy một mảnh hình quạt tầm mươi xăng ti mét lóe sáng lấp lánh dưới cành cây mà trợ lý đạo diễn Okada bị cắm vào. – Đây là đá đen ư? – Cậu cầm vật đó lên quan sát, thấy bên trên bề mặt vật đó có khắc hình gì đó. Shinichi quan sát vật chứng một lúc rồi lấy khăn tay gói lại cẩn thận và cất vào túi áo.

Sonoko ngồi trên ghế sô pha trong căn phòng khách rộng rãi của ông Wakura, sau khi uống vài hớp trà thì cô đã bình tĩnh trở lại.

Shinichi đảo mắt qua bức tường trong căn phòng. Có một giá sách sắp xếp những cuốn sách dày cộp, một mặt tường treo đầy những bức tranh chụp di tích văn hóa Mesoamerica, bên dưới là kệ hẹp với các loại bình, đồ đất nung và mặt nạ làm bằng ngọc.

- Cô uống thêm cốc nữa nhé? – Bà quản gia trên bảy mươi tuổi mặc bộ đồ nhân viên phục vụ ân cần hỏi han cô Yayoi, người đang tái mét mặt ngồi trên ghế sô pha.

- Cảm ơn bà. – Cô Yayoi chìa chén trà ra, nước sôi từ ấm trà sứ màu sắc đẹp mắt được rót ra, hòa lẫn vào hồng trà.

- Không sao chứ, chị đã bình tĩnh lại chưa? – Anh thờ quay phim Maeda ôm lấy vai cô Yayoi ân cần hỏi.

- Ừm…

- Giờ tính sao? Okada đã chết, việc chụp ảnh sẽ bị ngưng trệ?

- Không, cậu đừng có đùa. – Cô Yayoi ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha. – Ngay cả việc cảnh sát đang điều tra cũng là tư liệu của chúng ta đó. Thêm nữa, vì Okada chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân cái chết của cậu ấy.

- Đúng… đúng vậy, chúng ta làm chương trình truyền thông đại chúng mà.

- Ừ, tôi không sao đâu nên đừng có lo lắng. – Cô Yayoi lau nước mắt bằng chiếc khăn tay, ngay sau đó sắc mặt cô liền thay đổi, trở nên kiên quyết.

- À, thôi được rồi. – Maeda dường như bị Yayoi áp đảo nên đành gật đầu đồng ý.

- Xin lỗi nếu như tôi nhầm, nhưng… cậu chính là thám tử trường trung học Teitan nổi tiếng Shinichi Kudo đúng không nhỉ? – Yayoi nhìn Shinichi đang đứng xem tranh trên tường.

- À, vâng đúng vậy ạ. – Shinichi quay lại đáp.

- Đúng là cậu rồi. Chắc là đề nghị này hơi đường đột, nhưng cầu xin cậu hãy tìm ra thủ phạm đã giết Okada được không? Chi phí mất bao nhiêu tôi cũng trả.

- Hì, em không cần tiền đâu ạ. Từ đầu em đã có ý định sẽ điều tra rồi ạ. – Shinichi khẳng định chắc nịch.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm. – Yayoi cảm động nhìn Shinichi, vừa khóc vừa mỉm cười.

- Sao nào, những đồ vật trưng bày ở đây còn phong phú hơn cả trong viện bảo tàng đúng không? – Kotomi nhìn Shinichi đang xem xét các đồ vật trưng bày, cô tự hào hỏi.

- Vâng, đúng là một bộ sưu tập hoành tráng ạ. – Shinichi cũng không thể giấu được vẻ ngạc nhiên trước những đồ vật trưng bày phong phú trước mắt.

Ngay lập tức, Ryoji cũng góp chuyện:

- Dĩ nhiên rồi, lần trước giám đốc bảo tàng mỹ thuật ở New York tới đây xem, ông ấy còn bảo ở đây hoành tráng hơn bảo tàng của ông ấy đó. Đổ vào biết bao nhiêu tiền, dĩ nhiên phải hoành tráng rồi! – Ryoji dang rộng hai tay, ngẩng đầu diễn lại dáng vẻ thán phục của ông khách người Mỹ.

Đúng lúc đó cửa mở, Misa bước vào.

- Thành thật xin lỗi mọi người quá! Bố tôi cảm thấy không khỏe. Ông đã uống thuốc và nghỉ ngơi trong phòng rồi ạ. Bố tôi rất xin lỗi vì đã mời mọi người đến nhưng lại…

- Không, không sao đâu mà. Cô cứ bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ông Wakura làm việc vất vả nên gần đây tim yếu đi nhiều, cô đừng để ông ấy làm việc quá sức nữa nhé. – Bà Eri rất tâm lý nói.

- Ông ấy bị bệnh tim thì đành chịu rồi, mặc dù tôi có rất nhiều việc muốn hỏi. – Phát thanh viên Yayoi tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

- Nếu được thì tôi xin trả lời thay cho ông ấy. – Misa rụt rè nói.

- Vậy ư, vậy cho phép tôi nhé. Ông Wakura sở hữu đại đa số đất đai ở làng này, tôi muốn hỏi liệu ông ấy có mục đích gì không?

- Đó là vì bố tôi bị truyền thuyết của ngôi làng này hấp dẫn đấy. – Lại là Ryoji nhanh mồm đáp.

- Truyền thuyết ư?

- Nghe nói trong ngôi đền có một chiếc gương linh thiêng mà ba trăm năm chỉ có thể thấy một lần, trong lễ hội sắp tới có thể trông thấy nó.

- Là lễ hội ba ngày nữa đúng không?

- Vào ngày đó sức mạnh của ngày và đêm sẽ trở thành một, người sở hữu chiếc gương sẽ được ban cho sức mạnh vô địch, Xì, đúng là một truyền thuyết nhảm nhí. – Ryoji vừa nói vừa cười mỉa mai, cậu lấy từ áo khoác ra một bao thuốc lá ngoại nhập có in chữ tiếng Anh màu đen tuyền, từ đó rút ra một điếu.

- Anh Ryoji, phòng này cấm hút thuốc đó.

- Xin cô, ông bô không có ở đây thì bớt lắm chuyện đi. – Ryoji vừa mắng Misa vừa rút bật lửa ra châm thuốc.

- Cậu Ryoji, không được như vậy đâu ạ. – Bà lão quản gia tỏ vẻ tức giận, bà giật điếu thuốc ra khỏi mồm Ryoji, mở nắp gạt tàn cầm trên tay và vứt điếu thuốc vào.

- Này… - Ryoji nổi giận, nhưng không cãi lại bà lão quản gia mà chỉ im lặng.

- Sức mạnh của ngày và đêm trở thành một? – Shinichi và Yayoi đều chú tâm vào câu nói của Ryoji.

- Thật ra, trên đuờng vào làng này tớ đã nhìn thấy một thứ rất lạ. – Ran đột nhiên mở lời.

- Thứ lạ? – Shinichi nhìn sang Ran đang ngồi bên cạnh.

- Tớ thấy một người mặc trang phục gắn rất nhiều lông chim, đeo mặt nạ chim quan sát chúng ta từ trong rừng… - Ran hồi tưởng lại cảnh đã thấy lúc qua cầu.

Đột nhiên, ấm trà rơi xuống sàn vỡ tan tành.

- Ôi, tôi xin lỗi! – Bà quản gia vội vàng xin lỗi, bà rút từ trong túi tạp dề ra chiếc khăn lau và cúi xuống lau sàn nhà. Misa thấy vậy cũng cầm lấy khăn lau tay trên bàn và cúi xuống lau đỡ bà.

- Cậu nói thật à? – Sonoko nghi ngờ hỏi.

- Ờ ờ… À thật ra… cũng có thể đó là ảo giác… - Ran đột nhiên mất tự tin.

- Không không, chắc không phải ảo giác đâu. Đám gnười kỳ cục trong cái làng này đều tin vào Thần Chim, trong đó nếu có người nghĩ mình là Thần Chim thì cũng chẳng có gì kỳ lạ đâu.

Ryoji tỏ vẻ mặt thú vị cười rinh rích.