Tiểu thuyết Conan: Bản Giao Hưởng Của Kẻ Sát Nhân

Chương 8: C6. Truyền thuyết Bản Giao hưởng số 9



  • Xem nào… - Thanh tra Megure gập quyển sổ tay ghi chú tình tiết vụ việc và cất nó vào túi áo trong. – Tôi xin phép tóm tắt lại những gì chúng ta thu thập 9dược… Vào khoảng 7 rưỡi tối, nạn nhân Kusuda Masatoshi vào trong Nhà hát Nghệ thuật Haido này qua cửa chính. Sau khi để lại tên trong sổ khách mời, ông ta đi theo hành lang từ sảnh dẫn vào khu vực phòng nghỉ cho đoàn giao hưởng ở sau sân kâhú, có lẽ với mục đích săn tin. Trong khoảng thời gian từ đó đến 8 rưỡi, ông ta đã bị ai đó sát hại… Thanh tra Megure ngừng lại, nhìn quanh. Hiện giờ sau sân khấu có trung sĩ Takagi và các nhân viên cảnh sát khác, những người liên quan đến vụ án như ông Oosuka và Asabuki, cùng với bốn người nhà ông Kogoro. Họ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Ông thanh tra nói tiếp:

- Hung thủ biết ông Kusuda sẽ tới nhà hát này hôm nay, nói cách khác, hắn là người quen của nạn nhân.

- Chúng ta nên tiến hành điều tra những người quen biết ông Kusuda. – Trung sĩ Takagi ngắt lời.

Thanh tra Megure liếc nhìn cấp dưới của mình:

- Đương nhiên, nhưng có một việc cần làm trước, đó là hỏi chuyện khách khứa tham dự buổi hòa nhạc hôm nay.

Ông Kogoro than thở:

- Sếp ơi là sếp, lúc nãy chúng ta đã đồng ý là hung thủ chạy thoát rồi cơ mà… - Ta cũng không nghĩ là hung thủ còn ở lại hiện trường làm gì. Nhưng theo suy luận của cậu thì hắn đã giả làm khách để lẻn vào đây như ông Kusuda. Vì thế, rất có thể ai đó trong số khách tham dự có liên hệ hoặc biết gì đó về hung thủ. – Ông quay sang trung sĩ Takagi. – Takagi, trong hội trường còn khoảng bao nhiêu người?

- Tôi nghĩ cũng phải tới 1000.

- 1000 ư! Sao đông thế không biết… Ông Oosuka nói:

- Như vậy chứng tỏ nửa số khách đã ra về rồi. Thính phòng đủ chỗ cho 2000 người, mà hôm nay là buổi khai trương nên hầu hết các ghế đều có người ngồi… Biết đâu hung thủ lại nằm trong số 1000 người đã ra về.

- Thật đáng tiếc. Nếu vụ việc được phát hiện giữa buổi biểu diễn, thì việc niêm phong nhà hát và ngăn mọi người ra về đã dễ dàng hơn nhiều… - Phòng nghỉ đó chỉ mình Yui dùng, không ai phát hiện ra cũng đúng thôi. Với lại, vụ án lớn như thế này chắc chắn sẽ khiến buổi hòa nhạc bị hoãn. So với việc ấy, thì hung thủ chạy thoát vẫn còn nhẹ chán… - Ông Oosuka còn lẩm bẩm điều gì đó đại loại như một kẻ như Kusuda không đáng để hoãn buổi trình diễn. Hẳn ông ta phải ghét tay Kusuda lắm.

Thanh tra Megure nghĩ thầm: “Liệu coi trọng một buổi hòa nhạc hơn mạng người có quá đáng quá không?” nhưng chỉ im lặng quay sang trung sĩ Takagi:

- Chúng ta phải có được lý lịch của tất cả số khách đó, và tìm hiểu xem họ có đầu mối gì cho vụ án không, ví dụ như có ai nhìn thấy nạn nhân hoặc kẻ nào đáng nghi không… Mọi người phải phân công nhau làm cho nhanh, nếu không đến sáng cũng không xong việc mất!

- Vâng, tôi hiểu rồi!

- Khoan, khoan. – Ông thanh tra gọi với lại. – Takagi, cậu đưa mấy người kia vào phòng chờ đi. – Ông chỉ những người liên quan đến vụ án.

Haruna nhăn mặt:

- Chúng tôi chưa được về sao?

- Các cô thông cảm… - Thế còn tôi? – Asabuki hỏi. – Chúng ta đã chứng minh được những người trong đoàn giao hưởng hoàn toàn vô can rồi. Tôi nghĩ chúng tôi được phép ra về chứ.

- Tôi rất xin lỗi, nhưng có thể ai đó trong số các vị khách sẽ đưa ra đầu mối mới khiến chúng tôi cần hỏi chuyện các anh một lầnn ữa, vì thế chúng tôi cần tất cả mọi người sẵn sàng có mặt.

Ông Megure nói năng lịch sự nhưng dứt khoát. Asabuki chẳng biểu lộ cảm xúc nào, chỉ nói:

- Nếu các ông cần vậy thì đành chịu thôi… Thường dân chúng tôi có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát mà. – Anh đứng thẳng dậy. – Chúng tôi phải chờ ở đâu?

Anh Takagi trả lời:

- Tất cả những người trực tiếp liên quan đến vụ án sẽ chờ torng phòng nghỉ lớn nhất của nhà hát.

Ông Isogai nói:

- Phòng nghỉ lớn nhất là phòng C.

Nói xong, ông tự động đi về phía căn phòng, mặt lộ vẻ cam chịu. Asabuki, Yui, Haruna, cuối cùng là ông Oosuka liếc nhìn ông thanh tra rồi cũng kéo nhau đi theo ông Isogai. Đợi họ đi khuất xong, ông Kogoro hỏi:

- Tôi thì sao đây?

- Ta đang định cho cậu về để đỡ cản trở việc điều tra, nhưng nghĩ lại thì cậu cũng có phần nào liên quan đến vụ án, nên vẫn phải chờ trong phòng cùng mấy người kia.

- Sao sếp lại nói thế, tôi chỉ góp sức đưa sự thật ra ngoài ánh sáng thôi mà… Ran nói:

- Bọn cháu cũng phải ở lại cùng bố ạ?

- Ừ. Cháu trông Conan cho cẩn thận, đừng để thằng bé táy máy hoặc đi lang thang.

- Cháu biết rồi ạ. – Ran gật đầu, cầm tay Conan kéo vềp hía mình, nhìn vào mắt cậu. – Em nghe thấy chưa, phải ngoan đấy nhé!

- Vâng ạ!

Conan ngoan ngoãn trả lời, mắt liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ C. Cậu hung thầm nghĩ: “Đi lang thang làm gì trong khi chìa khóa vụ án ở ngay trong kia…” Phòng nghỉ C lớn hơn tưởng tượng của mọi người. Thực ra vách ngăn giữa phòng C và D có thể di chuyển được, nên tùy trường hợp có thể thu gọn vách ngăn để tạo một căn phòng thậm chí còn rộng hơn. Biết được điều này, thanh tra Megure đã quyết định dùng đây làm phòng chờ cho những người liên quan đến vụ án.

Căn phòng rộng như vậy, nhưng giờ cũng chật chội vì quá đông người. Cũng phải thôi, vì tổng cộng số nhạc công và nhân viên của đoàn giao hưởng lên tới hơn 100 người. Sonoko ngó quanh quất. Vừa nhìn thấy Asabuki, cô chạy ngay lại gần:

- Anh Akira ơi!

- À, cô… Sonoko phải không?

- Vâng!

Ran đi theo bạn, tay phải cô nắm chặt tay trái Conan:

- Hôm nay nhiều chuyện quá anh nhỉ?

Asabuki nhìn ông Kogoro ngồi bệt xuống cạnh tường với đôi mắt nhắm nghiền:

- Ông Mori Kogoro có vẻ mệt mỏi?

- Không phải đâu ạ… Đấy là tư thế lúc tập trung phá án của bố em… -Ran khẽ cười.

Conan định nói: “Bác ấy ngủ gật thật mà,” nhưng kịp ngăn mình lại, nhìn quanh. Mọi người ai trông cũng bơ phờ vì phải chờ đợi quá lâu. Nhạc công và nhân viên nam đã cởi hết áo ngoài vì trời tháng Chín vẫn còn nóng nực, lại thêm căn phòng đông nghẹt người. Nhiệt độ lúc này có lẽ chẳng thua gì ngày hè oi nhất năm. Sonoko cũng bỏ khăn choàng ra:

- Nóng quá… Phòng này không có điều hòa à?

Trung sĩ Takagi trả lời từ sau lưng cô:

- Điều hòa có bật, nhưng hình như không có tác dụng lắm… - Ơ, sao anh Takagi lại ở đây?

- Thanh tra Megure bảo tôi quản lý phòng này.

- Thế ạ? Thế anh bảo thanh tra Megure chia phòng ra đi. Đông người thế này làm sao điều hòa chạy được.

- Nhưng đây là chỉ thị của thanh tra… - Ông ấy định lùa hết người có liên quan vào đây để canh phòng cho dễ đúng không? – Ông Oosuka chen vào. – Có vẻ như chúng tôi vẫn chưa được minh oanh hoàn toàn. Tôi là người nói nhiều lời không hay về tay Kusuda kia, chắc cảnh sát các anh nghi ngờ lắm?

Trung sĩ Takagi hoảng hốt lắc đầu:

- Không phải đâu… Chúng tôi chỉ muốn mọi người tập trung lại để sẵn sàng khi có chuyện gì cần điều tra thêm… - Làm sao có chuyện gì được nữa, vì hung thủ có trong số chúng tôi đâu! – Ông Oosuka nói vẻ tức tối rồi cùng ông Isogai bỏ đi. Họ lui ra góc phòng, thì thào bàn luận gì đó, có lẽ là về việc quản lý nhà hát sau vụ việc hôm nay… Yui im lặng từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng như nói một mình:

- Không ngờ linh cảm xấu là thật… Conan ngước nhìn:

- Chị nói đến Bản Giao hưởng số 9 phải không ạ?

- Hả? À, ừ… - Yui ngạc nhiên.

Ran thắc mắc:

- Bản Giao hưởng số 9 làm sao hả Conan?

- Người ta nói nhạc sĩ chỉ có thể sáng tác đến bản nhạc thứ chín. Những nhạc sĩ nổi tiếng đều mất sau bản giao hưởng thứ chín, nên người ta nói bản nhạc này đem lại cái chết và cho nó là điềm xấu… - Thật à? – mặt Ran tái xanh. Cô vốn rất sợ chuyện ma quỷ.

Asabuki mỉm cười:

- Có chuyện đó thật đấy. Em giỏi quá nhỉ?

Conan gật đầu tự mãn. Ran nói:

- Em ấy biết nhiều thứ lạ lắm.

- Chỉ có hát hò thì chẳng biết gì. – Sonoko trêu.

Asabuki giải thích cho Sonoko và Ran:

- Những nhà soạn nhạc nổi tiếng như Beethoven(3), Shubert(4), Bruckner(5), Dvorak(6) đều mất sau khi sáng tác xong bản giao hưởng thứ chín trong sự nghiệp của mình, như thể bị trúng một lời nguyền nào đó.

- Nhưng cũng có người nói Bruckner và Dvorak nằm ngoài quy luật này.

Asabuki không hề tỏ ra khó chịu khi bị Conan xen ngang:

- Đúng là tùy theo cách đếm bản nhạc mà có thể loại hai nhà soạn nhạc này ra khỏi quy luật đó. Tuy nhiên, cần phải nói rằng, bản thân Mahler sinh thời đã rất sợ hãi Bản Giao hưởng số 9 của chính mình. – Asabuki đưa tay trái lên ngực. – Ông bị bệnh tim, nên luôn luôn lo sợ về cái chết. Bản nhạc thứ chín lại gắn liền với truyền thuyết không hay… Khi sáng tác đến bản giao hưởng này, Mahler cố tình không đánh số, mà đặt tên nó là “Bài ca trái đất”. Sau khi vượt qua cái chết gắn liền với lời nguyền này, ông đã tiếp tục thách thức tử thần. Để hoàn toàn thoát khỏi điềm báo gắn liền với bản nhạc thứ chín, ông đã bắt tay vào sáng tác bản giao hưởng thứ mười… Asabuki bỗng im bặt. Sonoko sốt ruột hỏi:

- Sau đó Mahler làm sao ạ?

- Ông đã mất… khi bản nhạc số mười còn dang dở.

Tất cả mọi người im lặng. Trung sĩ Takagi bối rối lên tiếng:

- Đúng là không may thật.

Asabuki đáp trả:

- Tôi thì không nghĩ thế… Tuy phải đối mặt với lời tiên đoán về cái chết, Mahler vẫn hoàn thành bản nhạc thứ chín. Đó là một lời thách thức, không phải với cái chết của đời người, mà với vị thần của âm nhạc. – Asabuki nhắm mắt lắc đầu. – Đúng là buổi hòa nhạc hôm nay đã có kết thúc không mỹ mãn, nhưng tôi không cho rằng nguyên nhân là lời nguyền của bản nhạc thứ chín. Ngược lại, vì đã biểu diễn bản nhạc thách thức số phận, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua sự bất hạnh này, để bắt đầu một cuộc đời mới!

Giờ Asabuki mới nhận ra mọi người đang nhìn mình. Anh nhìn xuống đất, có vẻ xấu hổ, tay sửa chiếc nơ trên cổ:

- Tôi đã nói quá nhiều rồi.

Sonoko phấn khích:

- Không đâu, em thấy câu chuyện của anh hay lắm! Chỉ cần có anh Akira, chắc chắn nhà hát và đoàn giao hưởng sẽ vượt qua được cú sốc này, để tiếp tục biểu diễn những bản nhạc tuyệt vời!

Nói xong Sonoko quay sang Yui tìm kiếm sự đồng tình. Yui gật đầu, cười gượng gạo.

Ran đang nhìn cổ Asabuki bỗng khẽ “a” một