Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn

Chương 7



"May quá , nó không bị nặng."

"Tôi không sao ?"

Mạc Chỉ Nhược buông tay ra.Lục Thiên Khải lại chủ động nắm tay cô kéo mạnh cô vào lòng mình. Anh cúi xuống hôn cô. Mạc Chỉ Nhược chút bất ngờ nhưng rất nhanh đẩy anh.

"Đừng anh sẽ bị lây đó."

"Có thể làm chứ?"-Lục Thiên Khải không buông cô ra vẫn ôm chặt lấy cô. Mạc Chỉ Nhược vẫn ngơ ngác nhìn anh, cô không hiểu vì sao khi nhìn xuống cô nhận ra bản thân chỉ mặt chiếc váy ngủ ren mỏng. Bầu ngực từ tư thế này có thể nhìn rõ , khuôn mặt cô đỏ ửng.

"Chắc chắc không có vấn đền gì!"- Mạc Chỉ Nhược ngại ngùng nói.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng nếu đau phải nói với tôi ."

"Ừ!"-Mạc Chỉ Nhược gật đầu .

Anh đỡ lẫ đầu cô để cô nằm xuống sofa. Anh chủ động hôn cô bàn tay cũng không an phận vuốt ve cơ thể nhỏ của cô. Mạc Chỉ Nhược không tự chủ mà rung lên.

"Sẽ bị lây thật đó!"- Mạc Chỉ Nhược đỏ ửng hơi thở nóng bỏng nhìn anh.



Nhưng Lục Thiên Khải lại chả còn lý trí nào quan tâm nữa .Không biết ông bác dĩ nào lại khám ra anh bị liệt dương cơ chứ! Trong lòng Mạc Chỉ Nhược chút oán trách tức giận , đúng là cô quá tin người rồi!

Lục Thiên Khải tiến vào Mạc Chỉ Nhược chưa phòng bị gì cơ thể không ngừng rung lên.

"Đau sao?"

Mạc Chỉ Nhược lắc đầu. Cô chủ động ôm lấy cơ thể anh. Nó không có đau chỉ là khích thước có chút không phù hợp. Sau đó cô ngất đi lúc nào cũng không nhớ .

Lúc cô còn đang mơ màng thì nghe tiếng anh thì thầm bên tai.

"Hôm nay tôi có cuộc họp phải rời đi trước trưa tôi sẽ gọi đồ ăn tới."

Đến buổi trưa quả thực có người mang đồ ăn tới cho cô. Cuối tuần đó anh nhăn tin nói bản thân phải đi công tác lên họ sẽ không thể gặp nhau được. Tuần tiếp theo anh nói đưa cô tới một nơi lên sẽ qua nhà đón cô. Mạc Chỉ Nhược mặc chiếc váy đơn đợi anh ở bên dưới nhà.

"Sao em không đợi ở trên nhà ở đây nắng lắm!"

"Không sao , tôi sợ anh đợi lâu lên đi xuống luôn."- Mạc Chỉ Nhược mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

Lục Thiên Khải đưa cô miếng khăn ướt, Mạc Chỉ Nhược chỉ mỉm cười nhận lấy. Lục Thiên Khải lái xe ra vùng ngoại ô anh dừng lại tại một một căn nhà lớn .

"Đây là đâu vậy?"



"Đây là biệt thự anh mua lâu rồi trước giờ đều chưa dùng tới."-Lục Thiên Khải nắm tay cô bước vào trong. Tầng một căn bếp lớn có tivi , nhà tắm ,wc chia nam nữ. Tầng hai có năm phòng nội thất kép kín , tầng ba có ba phòng và một sân phơi lớn. Đằng sau căn nhà còn có vườn hoa lớn có xúc đu , cầu tụt, vòng quay lớn.

"Em thấy nơi này thế nào?"

"Ừ rất đẹp ."-Mạc Chỉ Nhược sờ cái xích đu mặc dù cô không hiểu tại sao chúng lại ở đây nhưng giống như nhà trẻ cao cấp vậy.

"Vậy có phù hợp cho đám trẻ ở cô nhi viện không?"

"Ý anh là sao?"

"Tôi muốn từ thiện căn biệt thự này cho cô nhi viện của em. Tôi đã cho người tu sửa thuận tiện nhất cho đám trẻ . Giường tủ ngày mai sẽ được xếp vào phòng mỗi phòng năm đứa. Tầng 1 có một phòng cho mẹ viện trưởng trai tầng ba gái tầng hai . Em thấy sao?"

" Cái này, lớn quá rồi!"

"Không sao là tôi muốn từ thiện mà! Ở đây cũng gần trường chỉ là không có đại học thôi!"

"Không được đâu cái giá trị lắm làm sao chúng em dám nhận."-Mạc Chỉ Nhược liền lắc đầu

"Tôi đâu có từ thiện cho em đâu , em lắc cái gì."- Lục Thiên Khải giữa mặt cô lại cúi xuống hôn lên môi cô . Nụ hôn bất ngờ khiến cô bối rối lùi lại.