Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn

Chương 15



Mạc Chỉ Nhược nhắm mắt lại nhưng đến tận ba giờ sáng mới có thể vào giấc nhưng đến sáu giờ cô đã tỉnh dậy. Cô dịu dàng xoa bụng mình có chút khó chịu nhưng chắc không sao? Đứa bé chắc sẽ không yếu đuối như vậy đâu. Nhưng khi cô xuống nhà anh đã đi làm từ sáng sớm .

Mạc Chỉ Nhược chút thất vọng anh giận đến thế sao? Mạc Chỉ Nhược thấy không khoẻ cô nhắn tin xin nghỉ ở bệnh viện sau đó tới trung tâm mua sắm muốn tìm một khung ảnh giống như thế nhưng đi mấy vòng cũng không thấy cái giống như vậy. Mạc Chỉ Nhược mệt mỏi ngồi xuống ghế lúc cô bóp cái chân đau nhức mình thì thấy cửa hàng có một khung ảnh tương tự như vậy cô liền vui vẻ bước tới.

" Xin chào quý khách , tôi có thể giúp gì cho ngài."

"Tôi muốn hỏi chiếc khung ảnh này!"- Mạc Chỉ Nhược chỉ vào chiếc khung ảnh chưng bày bên ngoài.

"Ngài thật có mắt nhìn đây khung ảnh bên chúng tôi thiết kế đặc biệt rất hot hiện nay đó."

"Không tôi muốn cái gần giống như vậy nó có thêm hoa sen ở điểm này và đây nữa."-Mạc Chỉ Nhược cố gắng chỉ ra điểm khách biệt cho quản lý cửa hàng đang giới thiệu với mình.

"Tiểu thư tôi không biết cô thấy nó ở đâu nhưng đó là hàng đặt riêng bên chúng tôi còn có bản quyền chúng tôi không thể làm trừ khi người có bản quyền đó tự đặt làm hơn nữa giá nó không nhỏ hay cô thử tham khảo mẫu khác đi."



Mạc Chỉ Nhược nghe vậy chút thất vọng cô nhìn giá khung ảnh vừa rồi đúng là không nhỏ. Có thể nói giá nó bằng gần một năm tiền lương của cô. Mạc Chỉ Nhược thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng cô nhìn phía mặt trời đã ngả vàng. Cô đã vô thức đi cả ngày hôm nay để nhận ra rằng cô và anh giống như chân trời vậy nhìn thì có vẻ là đường thẳng thật ra là chả thể chạm vào nhau. Ngoài mệt mỏi ra cô không còn cảm giác nào hết. Mạc Chỉ Nhược trở về biệt thư của anh cô nghe tiếng ồn trong phòng khách . Khi cô cằm vào nắm cửa muốn mở ra nghe tiếng ba Lục tức giận nói vọng ra.

"Mày đã tìm loại đàn bà gí thế hả? Mày biết nó gái không sao còn dây vào nó . Mày muốn cả nhà này mất mặt đúng không?..."-Mạc Chỉ Nhược nghe đây tai ù đi không nghe tiếng gì nữa. Cái quá khứ đó cô đã dấu đi rất nhiều năm rồi! Chính bản thân cô cũng đã quên mất nó. Nhưng mà với gia thế tiền bạc của nhà anh thì sao có thể che dấu hơn nữa giờ cô là con dâu họ Lục trước sau gì cũng có người đào bới nó chỉ là nó đến quá đột ngột khiến cô không phòng bị.

Nếu không phải vì muốn che dấu chuyện anh bất lực thì có lẽ họ chẳng bao giờ để mắt tới cô.

"Đợi nó sinh con xong rồi thì hay ly hôn đi! Gia đình chúng ta không thể có loại con dâu đó.!"

"Con biết rồi !"-Lục Thiên Khải cúi đầu nhìn ba mình tức giận đến nỗi khuôn mă đỏ cả lên. Cũng may là cô không có ở nhà từ ngày hôm qua sau khi anh lớn tiếng cô trong lòng rất khó chịu không hiểu sao bản thân lại tức giận lớn tiếng cô . Sau đó lại đến chuyện ba mẹ anh phát hiện ra quá khứ của cô mà lập tức gọi anh về. Ba anh vừa mới xuất viện anh dương nhiên không muốn ông ấy lại nhập viện lần nữa . Đợi lúc cô sinh xong anh lại tìm lý do khác từ chối sẽ tốt hơn đối đầu cha mình lúc này.

Mẹ Lục thấy chồng tức giận mở miệng khuyên nhủ ông vài câu rồi đỡ ông đứng dậy ra về lúc bước ra cửa hai người không hề để ý cô đang lấp ở đằng sau nhưngLục Thiên Khải lại phát hiện ra nhanh chân che cô ở sau lưng mình đến khi cha anh rời đi.