Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 40: Khả nghi



Editor: Diệp Hạ

Lâm Giai Giai ấn điện thoại rất khí thế, thanh âm lộp bộp vang.

Đúng lúc máy tính đang load, Giang Cảnh Bạch phân thần liếc mắt một cái.

Lúc thấy rõ nội dung trên điện thoại, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Trên điện thoại chính là weibo mới nhất của y, bình luận được chọn hiện thị theo thời gian đăng.

Bình luận mới nhất là: [Không phải là đã rất rõ ràng rồi sao? Chim Ngốc không @ vị thái thái kia là sợ mấy người suy nghĩ bẩn thỉu đó.]

Còn có người còn nói khó nghe một chút: [Cũng chỉ là một coser hoạt động nhiều năm trong vòng thôi, có thể có bao nhiêu nhiệt độ để người khác cọ? Một đám liếm chó mê JB, nhà này là tiểu sinh đang "hot" đó, mấy người có thể tỉnh táo một chút hay không?]

Những bình luận phía dưới cũng giống vậy, chủ yếu quay quanh chủ đề "Cọ nhiệt độ".

Có fan Tuyết Hồng chửi đổng chế giễu, cũng có fan Giang Cảnh Bạch vô cùng phẫn nộ trào phúng trở lại, mày một lời tao một lời, gần nhất là hai phút trước vẫn không ngừng chiến tranh.

Giang Cảnh Bạch đã biết rõ tình huống của khu bình luận, Lâm Giai Giai nghĩ lại cuộc chiến tối qua, máu sôi sục trở lại.

Nàng vỗ vỗ tay vịn: "Cái tên Tuyết Hồng kia làm được như vậy, quả thực không nổi tiếng mới lạ luôn."

Lâm Giai Giai cảm khái xong, đơn giản giải thích nguyên do khôi hài.

Hôm qua Tuyết Hồng đăng weibo đó, những người hâm mộ của cậu ta @ Giang Cảnh Bạch cả một buổi chiều, gần tối còn có người vẽ truyện tranh "Tiểu người mới cùng đại nam thần".

Nét vẽ đáng yêu, cốt truyện dựa trên thực tế lại thêm một chút chi tiết CP, là thứ mà mọi người rất thích, vừa đăng không bao lâu đã được các fan chú ý, trong đó có cả fan Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch vốn đã được thổ lộ trên weibo không ít lần, y cũng rất ít khi trả lời, nhưng nếu đúng dịp thấy thông báo @, có thời gian thì y cũng sẽ không keo kiệt một lời cảm ơn.

Lần này đại quân @ lớn lối như vậy, Giang Cảnh Bạch lại chậm chạp không có động tác, những người hâm mộ cũng chỉ nhìn không gây sự, có người còn nhắc fan CP của Giang Cảnh Bạch và Tuyết Hồng là thái thái nhà mình đã kết hôn rồi.

Hết thảy đều rất hài hòa, cho đến đêm khuya, Tuyết Hồng nhắn tin vào fanclub của mình, mịt mờ biểu thị rằng tuy mình rất muốn làm bạn với nam thần, nhưng mọi người cũng không cần cứ @ quấy rối, ban đầu đăng ảnh chụp chung cũng không phải vì muốn Giang Cảnh Bạch đáp lại bla bla bla, phía sau toàn là làm dáng đáng thương.

Fan @ vì để Giang Cảnh Bạch có thể nhìn thấy, chứ cũng không mong được đáp lại, việc này rất bình thường, nhưng rất nhanh đã có fan bắt đầu đau lòng, nhịn không được chạy đến weibo Giang Cảnh Bạch đòi hỏi một câu trả lời hợp lý.

Fan Giang Cảnh Bạch cố gắng ôn tồn khuyên một vài lần.

Thế nhưng người có thể làm ra hành động chạy đến địa bàn người khác làm loạn thì khẳng định không có nhiều lý trí, khuyên can đủ đường không cảm kích, lời qua tiếng lại, dần dần gây gổ.

"Cái cô gây sự đầu tiên cứ nói là fan của cả hai người, nói cái gì mà thời cơ thổ lộ không đúng, dễ khiến người khác hiểu lầm, lập tức chọc tức hai bên." Lâm Giai Giai nói, "Tớ vào acc cô ta xem, phát hiện đó chỉ là acc nhỏ, trời mới biết là fan thật hay fan giả."

Câu nói như thế này rất mẫn cảm, ngay lập tức đạp trúng điểm đau của hai bên.

Fan Giang Cảnh Bạch không ngốc, có một số việc biết rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.

Mà Tuyết Hồng sắp vào chung kết, fan khó tránh khỏi có người động tâm tư không đơn thuần, bị đánh chết cũng không tiếp thu, thẹn quá hóa giận.

Fan Tuyết Hồng cũng không hoàn toàn là bởi vì cos mới thích cậu ta, có một số vì mặt chạy đến diss Giang Cảnh Bạch nào là trang điểm quá dày, photoshop quá nhiều, nhan sắc thật sự chắc chắn không dễ nhìn, không xứng với Tuyết Hồng thần nhan.

"Tối hôm qua tớ vốn là có hơi buồn ngủ rồi, nhìn thấy mấy cái này lập tức bật dậy." Lâm Giai Giai nở nụ cười, "Chủ yếu là có người đặt ảnh đại diện là ảnh của cậu, tớ nhịn không được, mở acc nhỏ chiến luôn."

Những bức ảnh trong hiện trường của Giang Cảnh Bạch có một tấm lấy góc cực kỳ tốt, nếu cắt ra rất giống ảnh chân dung.

Lâm Giai Giai vừa nhìn ảnh vừa kết hợp với mấy lời nói Giang Cảnh Bạch không dễ nhìn, tự tạo BGM(nhạc nền) tự gõ phím hăng say, căn bản không dừng được.

Thật ra Giang Cảnh Bạch không quan tâm người khác nói y đẹp hay xấu, y nhìn fan của mình mắng nhau qua lại với fan người khác, cau mày hỏi: "Như vậy thì tớ nên làm gì?"

"Còn phải nói, lơ đi thôi." Lâm Giai Giai không chút nghĩ ngợi, "Không trả lời chính là cách tốt nhất."

Bên Tuyết Hồng chỉ đơn giản là muốn làm người khác để ý, hỏng thanh danh cũng không đáng kể, dù sao nổi tiếng vì bê bối cũng là nổi tiếng, Giang Cảnh Bạch không trả lời, tối đa chỉ là fan qua lại lẫn nhau, nhưng chỉ cần y trả lời, phía dưới sẽ được nước phát huy lố lăng.

"Chuyện như vậy cũng không lạ gì, hao tâm tốn sức thật không đáng, thứ bọn họ muốn chính là kéo dài chiến tuyến, mình cứ kệ là được." Lâm Giai Giai cười nhạo, "Nghe nói năm trước trong vòng cổ phục có người dùng chiêu này PR người mới. Không ngờ vòng coser cũng có."

Giang Cảnh Bạch không lên tiếng, lông mày cũng không nhăn.

Đối với y mà nói, fan càng giống như bạn bè hơn, y không muốn dính líu với người giả tạo, cũng không muốn nhìn bạn của mình chịu thiệt vì mình.

Lâm Giai Giai biết y là người có lập trường có nguyên tắc: "Cậu đừng coi thường fan của cậu nha, bọn họ hiểu rõ mấy chuyện này hơn cậu nhiều, đừng thấy họ chửi hung ác như vậy, thật ra người nào người nấy đã biết hết rồi, có lẽ cũng có người nhắn tin riêng cho cậu đó."

Đừng nói tin nhắn, bên trong bình luận cũng có mấy câu tương tự, Giang Cảnh Bạch có thấy.

"Cậu cho bọn họ vũ khí mạnh mẽ nhất chính là không – một – điểm – đen nào để xé." Lâm Giai Giai cười nói.

Có thực lực, không đen, fan cũng nắm chắc điểm này, điều này quan trọng hơn tất cả.

Nàng mới vừa nói xong, Giang Cảnh Bạch vừa vặn lật đến một bình luận có lượt thích khá cao.

[Chị em à, cuối cùng tôi cũng đợi được đến cái ngày này! Xé đi các chị em, không thắng không cam lòng. Tự nhiên thấy bọn này thật là ngu:)]

Có người trả lời: [Đau lòng thay chị em, chuyện như vậy mà vẫn chỉ có thể mắng người ta ngu ngốc thôi.]

Nhìn đến đây, những người khác đều gửi ha ha ha, Giang Cảnh Bạch cũng nhịn không được cười cười.

Y nở nụ cười, Lâm Giai Giai cũng nhớ đến mấy câu bình luận hôm qua, cùng cười rộ lên.

Nàng cười được hai tiếng, lại nghĩ đến chuyện sau, ý cười dần nhạt trở lại. (wp dphh___)

Lâm Giai Giai nhìn về phía Giang Cảnh Bạch, do dự hỏi: "Tiểu Bạch, Nam Việt có phải làm việc cho một công ty con của tập đoàn Trung Minh không? Tên là Thủ Thành?"

"Đúng." Chuyển đề tài có hơi nhanh, Giang Cảnh Bạch không phản ứng kịp.

Y xem thêm một lúc nữa, sau đó đưa điện thoại cho Lâm Giai Giai.

Lâm Giai Giai nhận điện thoại, hỏi: "Bình thường anh ta có nói chuyện công việc với cậu không?"

"Không thường xuyên." Chủ yếu là Giang Cảnh Bạch nghe không hiểu mấy thứ quá chuyên nghiệp, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Lâm Giai Giai há miệng, dựa lưng lên ghế, hơi do dự: "Hôm qua trước khi ngủ... tớ lướt weibo một lát, nhìn thấy có thứ hơi khả nghi."

Weibo, thứ khả nghi.

Quan trọng nhất là có liên quan đến Nam Việt.

Tạm thời để điểm thứ hai qua một bên, liên hệ weibo với Nam Việt, Giang Cảnh Bạch có thể mơ hồ đoán được thứ Lâm Giai Giai xem là gì.

"Là cái weibo hôm qua cậu gửi cho tớ?" Giang Cảnh Bạch nắm chuột trong tay, nghiêng người nhìn nàng.

Giang Cảnh Bạch cũng chỉ cao ở mức trung bình trong đám đàn ông, nhưng vẫn cứ cao hơn chiều cao loli của Lâm Giai Giai gần hai mươi cm.

Lâm Giai Giai nhúc nhích cái mông, không để cổ của mình quá lao lực: "Đúng, chính là cái đó."

Suy đoán được chứng thực, Giang Cảnh Bạch gật gật đầu, thần sắc không hiện ra dị dạng.

Y chỉnh sửa đơn đặt hàng online: "Chỗ nào khả nghi? Bình luận sao?"

Lâm Giai Giai sững sờ: "Cậu có thấy?"

"Thấy." Giang Cảnh Bạch thừa nhận, "Trùng hợp mà thôi, trước đây cũng có nhiều chuyện giống vậy lắm mà không phải sao?"

Người giống người cũng chỉ là hình dáng giống, ngũ quan có chỗ tương tự, nếu đổi thần sắc và góc độ thì nhìn càng giống.

Lúc trước có một weibo nổi tiếng mở topic "Bên cạnh bạn có người nào giống minh tinh không", topic có rất nhiều bình luận, khi thì gọi là phiên bản cấp thấp, khi thì là anh chị em thất lạc nhiều năm.

Đến Giang Cảnh Bạch cũng bị bạn bè nói có một góc rất giống nữ phụ trong một bộ phim Hàn nào đó... gương mặt yêu diễm đê tiện.

Bình luận khả nghi Lâm Giai Giai thấy hiển nhiên khác với thứ Giang Cảnh Bạch thấy.

Nàng bị Giang Cảnh Bạch quăng một câu "trùng hợp" nhẹ như mây gió, lập tức bối rối, nhất thời không chắc chuyện "khả nghi" của mình có khả nghi không.

"... Chuyện giống vậy?" Lâm Giai Giai thật không nghĩ ra còn có chuyện nào trùng hợp đến như vậy, "Cậu nói chuyện nào? Chuyện duy nhất có thể làm tớ thấy giống... chỉ có một vụ của chương trình pháp trị."

Chuyện này sao mà dính dáng đến chương trình pháp trị kia được.

Giang Cảnh Bạch một lần nữa xoay đầu lại, khó hiểu nhìn Lâm Giai Giai.

"Lúc vừa khai giảng năm hai đại học, đài trung ương có chiếu vụ án hôn nhân đó." Lâm Giai Giai dẫn dắt, "Năm ấy luật kết hôn đồng tính còn chưa thông qua, phía đông bắc có một ông chủ quặng mỏ đã kết hôn, còn có con trai, sau khi con trai cai sữa không bao lâu, người vợ hoài nghi hắn, tìm thám tử tư điều tra, kết quả phát hiện ông chủ quặng mỏ đã đăng kí kết hôn với một chàng gay ở nước ngoài rồi."

Hơn nữa, ông chủ quặng mỏ ỷ mình có tiền có thế, dựa vào quan hệ tạo ra hai thân phận khác nhau, người vợ và chàng gay vẫn luôn không biết sự tồn tại của nhau, bị tra nam lừa một thời gian thật dài.

Năm đó đồng tính luyến ái chưa hợp pháp hóa, luật hôn nhân trong nước vẫn có lỗ thủng, ông chủ quặng mỏ lách qua chỗ thủng này, phá huỷ hai tấm lòng hết sức chân thành.

Việc này huyên náo rất lớn, bị chương trình pháp trị phân tích hai kỳ, mấy năm sau luật kết hôn đồng tính sẽ được chính thức thông qua, việc này giúp cho quần thể đồng tính luyến ái có quyền lợi hợp pháp, đồng thời cũng làm cho một nhóm tra nam tra nữ thừa cơ lợi dụng.

Giang Cảnh Bạch là gay bẩm sinh, lúc trung học đã biết mình thích nam, vẫn luôn để ý đến chuyện hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, cũng có biết chuyện này.

Lâm Giai Giai nhắc một đoạn lớn, Giang Cảnh Bạch rất nhanh đã nhớ lại ngọn nguồn.

Lâm Giai Giai hỏi: "Cậu quên rồi à?"

"Chưa quên." Giang Cảnh Bạch vẫn còn nghi hoặc, "Nhưng có liên quan gì đến Nam Việt?"

Lâm Giai Giai có ý riêng: "... Ông chủ quặng mỏ kia nói với vợ hắn là mình làm ngành IT."

Làm IT thường hay tăng ca, vì thế đủ thời gian để tra nam chi phối thời gian cho hai gia đình.

Giang Cảnh Bạch hiểu được, thấy hơi buồn cười: "Cậu lo là Nam Việt giống tên kia, lấy thân phận giả gạt tớ?"

Lâm Giai Giai gật đầu mạnh.

Những bình luận thảo luận tính cách và gương mặt rất giống Nam Việt, đến cả công ty cũng giống nhau, quá kỳ quái.

"Được rồi, giả thiết anh ấy thực sự gạt tớ," Giang Cảnh Bạch chống tay lên bàn, liếc mắt cười nói, "Ông chủ quặng mỏ muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, lại không thể bỏ được chàng gay, hắn muốn bắt cá hai tay, chiếm cả hai người."

Lâm Giai Giai không tỏ rõ ý kiến.

"Vậy ý đồ của Nam Việt là gì?" Giang Cảnh Bạch mở tay phải ra, "Tuy rằng luật kết hôn đồng tính vẫn còn một ít chỗ chưa hoàn thiện, nhưng ít ra đã hợp pháp hóa."

Lâm Giai Giai bị nghẹn lại, lông mày hơi nhăn.

Với tình hình trong nước bây giờ, việc lách kẽ hở luật pháp để thoát tội là không còn thiết thực nữa, mà thái độ của Nam Việt với Giang Cảnh Bạch lại không giống mấy tên cặn bã lừa hôn.

Nếu nói Nam Việt lừa người, mưu đồ gây rối, Lâm Giai Giai thật không thể tìm được chút lô-gíc nào.

"Tớ cũng chưa chắc chắn là hắn lừa hôn... Chỉ là tớ xem bình luận xong, nghi là hắn đã nói dối gì đó với cậu lúc xem mắt." Lâm Giai Giai nói lắp, "Không quản ý đồ là gì, nói dối chính là lừa gạt mà... Aida, nếu không lừa gạt thì tốt, nhưng chúng ta cũng không thể mơ mơ hồ hồ không làm rõ đúng không?"

Vì không phụ lòng nàng, Giang Cảnh Bạch nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tớ hiểu ý của cậu, nhưng việc người giống người thật sự rất bình thường, vốn là có chứa tính ngẫu nhiên, không thể đại biểu cái gì."

Lâm Giai Giai nhận ra mình và Giang Cảnh Bạch không nói cùng một chuyện, hít một hơi, nhắm mắt lại: "Cậu đang nói đến bình luận ở weibo hôm qua à."

Là câu hỏi nhưng lại không lên giọng chút nào.

"Đúng vậy." Giang Cảnh Bạch trả lời xong lại hỏi, "... Cậu không phải nói cái này?"

"Đậu mòe, chỉ là chuyện người giống người mà tớ làm quá lên như vậy sao?!" Lâm Giai Giai muốn quỳ lạy ngay tại chỗ.

Giang Cảnh Bạch mờ mịt.

Lâm Giai Giai đếm trên đầu ngón tay, nói một lèo không nghỉ: "Mặt giống công ty giống tính cách giống cách nói chuyện giống."

Lần này đổi lại là Giang Cảnh Bạch sửng sốt.

"Lúc hơn nửa đêm còn có người nói Nam Việt giống ông chủ công ty họ." Lâm Giai Giai thở dài, "Lúc đó tớ đã rất buồn ngủ, đã quên chi tiết rồi, chỉ nhớ có người nói Nam Việt ở đầu tư công ty, có tính cách lạnh như băng, rồi gì mà bình thường ít nói, vừa nói chuyện là làm sao làm sao đó..."

Nàng thật sự là thể chất không thể mất ngủ, lúc lướt weibo đã hơn bốn giờ, mắt cũng đã muốn sụp xuống, kiên trì vạch ra một cái khe nhỏ để xem, lát sau ngủ lúc nào không biết.

Giang Cảnh Bạch nghe nàng nói một tràng dài, thần sắc càng bối rối.

"Giờ cậu vẫn còn nghĩ là trùng hợp sao?" Lâm Giai Giai nói không phải bình luận bên trong nguyên văn, mà cơ bản ý tứ chênh lệch không bao nhiêu.

Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Giang Cảnh Bạch, đưa điện thoại nằm ngang ra trước mắt đối phương, tìm blog phân tích tổng hợp.